A, thợ săn trẻ tuổi, thấy con dần trưởng thành là một chuyện đáng vui mừng trong cuộc đời ta, một thợ săn có tiềm lực như con lại còn sinh ra trong bộ tộc Tinh Linh, ta nghĩ nếu như có vua Tinh Linh Dole ở đây, ngài cũng nhất định sẽ rất vui mừng. Có thể xem đây là câu nói dài nhất mà Joura nói với người chơi từ khi trò chơi bắt đầu hoạt động đến nay.
Nếu không phải vì hệ thống ngăn chặn không để người ngoài nghe thấy được cuộc trò chuyện trong quá trình buôn bán hoặc truyền dạy kỹ năng giữa người chơi với NPC, nhất định những người bên ngoài sẽ trầm trồ hâm mộ Diệp Từ vì câu nói dài hơi này của Joura.
Chào ngài, tôi muốn học kỹ năng mới. Diệp Từ cúi chào Joura một cách kính cẩn, tỏ vẻ mình vô cùng tôn kính người trước mặt.
Bất kể trong lòng bạn nghĩ gì, dù sao một hành động nhỏ mà tránh đắc tội với NPC thì cũng nên làm.
Đến đây để ta xem hiện giờ con có thể học được kỹ năng gì? Joura dang rộng cánh tay, hai mắt khép hờ, trên bàn tay ông ta xuất hiện ánh sáng màu xanh lam lấp lánh, lát sau, ông ta mở mắt ra, nhìn Diệp Từ nói: Chà, ta đã nhìn thấy, hiện tại con có thể học kỹ năng Thuần Dưỡng Sủng Vật, Độc Xà Đeo Bám và Thợ Săn Bảo Hộ, đương nhiên hai kỹ năng Trảm Kích và Bắn Cung Chuyên Nghiệp của con cũng có thể thăng cấp, con muốn chọn kỹ năng nào?
“Tất cả.”
“Thật sao?” Joura nhướng mày, trong game Vận Mệnh này, học bất cứ kỹ năng nào cũng cần phải có tiền, tuy số tiền ấy khi lên cấp cao chẳng đáng là gì, nhưng ở giai đoạn đầu thì chẳng khác gì muốn mạng người ta cả.
Học mỗi kỹ năng cần phải trả 50 đồng bạc, trong giai đoạn dưới cấp 10, trên người mỗi người chơi mới chắc chắn không thể nào nhiều hơn hai đồng vàng, thế nên việc dùng tiền để học tất cả các kỹ năng là một hành động vô cùng xa xỉ.
Diệp Từ lấy ra hai đồng vàng, năm mươi đồng bạc, Joura cũng không hề khách sáo mà lập tức nhận tiền. Sau đó, trên người Diệp Từ lóe lên ánh sáng màu vàng kim, giọng nói của hệ thống lập tức vang lên bên tai cô, thông báo rằng cô đã học xong ba kỹ năng mới là Thuần Dưỡng Sủng Vật, Độc Xà Đeo Bám và Thợ Săn Bảo Hộ, hai kỹ năng cũ, Trảm Kích và Bắn Cung Chuyên Nghiệp cũng đồng thời thăng lên cấp 2.
Thợ săn trẻ tuổi, con thực sự có phong phạm của người thuộc tộc Tinh Linh, phóng khoáng không câu nệ tiểu tiết, để ý những chuyện nhỏ nhặt, có thể gặp được một đứa trẻ xuất sắc như con, lòng ta rất vui sướng, nếu con có thể đến hang Sói Hoang mang về cho ta một trăm tròng mắt sói, ta nghĩ ta sẽ tặng con thêm một phần quà nhỏ.
Sau khi Joura dạy Diệp Từ kỹ năng mới xong, không những không bảo cô đi mà còn giao thêm cho cô một nhiệm vụ nữa.
Hết sức vinh hạnh. Diệp Từ vội vàng cúi chào, đồng thời cũng lên tiếng nhận nhiệm vụ, cô vừa xoay người, vừa mỉm cười vui mừng, lại thêm một nhiệm vụ ẩn. Có phải tất cả may mắn cần có để sờ trang bị mới đều dùng vào mấy cái nhiệm vụ ẩn này rồi không?
Diệp Từ vốn định vào phó bản có độ khó của Hang Động Băng Giá dò đường, xem mình có thể solo mà hoàn thành không, có khi may mắn còn có thể bắt được một con nhện cừ khôi làm sủng vật.
Có điều, kế hoạch ngay lập tức phải thay đổi, Diệp Từ hoàn toàn không tính đến chuyện có thể nhận được nhiệm vụ ẩn từ Joura, hơn nữa lại còn nhiệm vụ không khó lắm nữa. Sau khi rời khỏi phòng của Joura, Diệp Từ đứng dưới ánh nắng mặt trời, mở bảng thông tin nhiệm vụ ra xem, cô định xem thử xem phần thưởng của nhiệm vụ ẩn này là gì, nếu có thể biết được thì...
Thật bất ngờ là, phần thưởng của nhiệm vụ ẩn này không phải là dấu chấm hỏi như mấy nhiệm vụ Diệp Từ nhận được trước đây, mà lại còn được ghi chú vô cùng rõ ràng.
Nhiệm vụ: thu gom một trăm tròng mắt sói.
Mô tả nhiệm vụ:...
Phần thưởng: sách kỹ năng Con Dấu Thợ Săn.
Diệp Từ vừa nhìn thấy phần thưởng cho nhiệm phụ này, ngay lập tức vui mừng nhảy bật lên.
Cũng giống như kỹ năng Thuần Dưỡng Sủng Vật, Con Dấu Thợ Săn cũng là một kỹ năng đặc trưng của thợ săn. Trong quá trình chiến đấu, thợ săn có thể sử dụng nó đánh dấu một người bất kỳ, chỉ có người cùng tổ đội mới có thể nhìn thấy dấu hiệu, thời gian hiệu nghiệm là mười lăm phút, mà cấp bậc của kỹ năng này còn có thể tăng dần theo cấp độ của người chơi, khi đạt đến mức cao nhất, kỹ năng Con Dấu Thợ Săn có thể giúp đòn tấn công của thợ săn tăng 15% điểm thương tổn tầm xa.
Đấy có thể gọi là một kỹ năng đậm chất giết người cướp của, nó có tác dụng cả trong đánh boss lẫn PK, đương nhiên, nếu bất cứ thợ săn nào cũng có thể dễ dàng có được thì e là khắp cái game Vận Mệnh này chỉ có thợ săn và thợ săn.
Cái này phải nói là vì trò chơi Vận Mệnh là một trò chơi rất vô sỉ, hay nói đúng hơn, Vinh Diệu là một công ty rất vô sỉ.
Bọn họ thiết kế ra hàng loạt kỹ năng khủng bố, nhưng không phải người nào cũng có được... vì sao?
Vì để giữ thế cân bằng cho trò chơi.
Thực tế, trong trò chơi Vận Mệnh, bất kỳ chức nghiệm nào cũng có thể tìm đến thầy dạy kỹ năng mà thăng cấp cấp bậc. Nghe cho kỹ, là thăng cấp chứ không phải là học tập.
Nói cách khác, trong game Vận Mệnh, bất kỳ kỹ năng của người chơi, dù lộng lẫy, nghịch thiên hay biến thái, bọn họ, những NPC, chỉ có trách nhiệm giúp bạn thăng cấp. Con chuyện học như thế nào thì bạn tự lo.
Vậy làm thế nào để học kỹ năng đây? Có hai phương pháp. Thứ nhất là sách kỹ năng. Cách thứ hai hiếm thấy hơn, là từ những NPC thần bí.
Cách thứ hai không cần phải nghĩ đến, vì đấy chỉ là mặt lý thuyết, còn có thật hay không thì không có ai chứng minh được.
Sách kỹ năng từ đâu mà có? Chính là do NPC tặng hoặc đánh quái mà ra.
Cách này nghe có vẻ đơn giản, nhưng mấu chốt nằm ở chỗ tỷ lệ, cái tỷ lệ rơi ra thực làm game thủ sầu muốn chết.
Cũng giống như quyển sách Con Dấu Thợ Săn này, từ trước đến nay cô chưa từng nghe nói có người nào được NPC tặng nó, mà tỷ lệ đánh quái rơi ra thì... 1/10000 cho Boss của phó bản cuối của cấp 40.
Khụ khụ, cái gọi là tỷ lệ 1/10000 kia cũng không phải là đánh mười ngàn lần sẽ rơi ra một quyển, bạn hiểu chứ?
Thế đấy, kỹ năng khủng bố như vậy mà đùng một phát rơi xuống người cô, làm sao Diệp Từ không mừng rỡ như điên cho được?
Ngay lập tức, cái gì là Hang Động Băng Giá, cái gì là phó bản khu rừng đá, dẹp hết đi. Mục tiêu hiện giờ của cô là hang Sói Hoang!
Vì hôm nay đã đánh mấy lượt phó bản, nên trong túi đồ của Diệp Từ có không ít trang bị, đầu tiên cô mở hộp thư ra, chọn mấy trang bị màu lam rồi gửi cho Ánh Mặt Trời và Bên Trái (ID của Đổng Âm và Dịch Thương). Kế đó xoay người đi về cửa hàng tạp hóa, bán hết những trang bị mình không cần dùng, thu về được gần hai đồng vàng.
Đương nhiên nếu đem những món trang bị này ra bày bán ở vỉa hè thì làm sao chỉ bán được bấy nhiêu tiền, nhưng Diệp Từ không định làm thế. Bây giờ cô mà đem đi bán, chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này, thừa nhận với mọi người rằng cô đã đánh đi đánh lại phó bản ấy rất nhiều lần? Có khi không thu thêm được tiền mà còn chuốc thêm phiền phức không đáng nữa.
Cái thứ hai, dù cô may mắn kiếm thêm được chút tiền, nhưng sẽ lãng phí rất nhiều thời gian, tính đi tính lại thì thiệt nhiều hơn được.
Quan trọng nhất là Diệp Từ đang muốn nhanh chóng rời khỏi thôn Tân Thủ, đến trú ngôi thành nào đó, ở đó có nhiều buổi đấu giá, muốn bán hàng tiện lợi hơn nhiều.
Cô tiếp tục đi đến chỗ thợ rèn, sửa vũ khí và trang bị trên người, sau đó đi về phía ngã ba đường.
Lúc này, cô chợt nghĩ, không biết lúc này đám đông kia đã giải tán chưa?
Đúng là... chưa giải tán.
Có điều, tình hình không còn quyết liệt như ban nãy nữa. Số người chơi mới còn lại không đến ba phần, mà đám người của Xuân Vũ Các cũng có dấu hiệu tan tác, chắc không bao lâu nữa sẽ giải tán thôi.
Diệp Từ thầm nghĩ sẽ nhanh chóng lướt qua trận hỗn chiến này, tiến về hang Sói Hoang, nhưng, mọi chuyện lại không thuận lợi như ý muốn của cô.
Bỗng nhiên, bên cạnh cô xuất hiện một bóng người, Diệp Từ theo bản năng lách người tránh đi, cô quay đầu lại nhìn, không ngờ lại là gã Ăn Thịt Mỗi Ngày? Xem ra vì nơi cô đứng khá khuất nên người kia mới chọn sống lại ở đây.
Hắn ta không phải hồng danh, cũng chưa đến cấp 10, nên dù có bị giết chết cũng không có rơi trang bị, có điều... cái cảm giác bị giết đi giết lại cũng chẳng thích thú gì.
Huống chi, trong game Vận Mệnh, cảm giác chân thật cùng lắm chỉ có thể giảm xuống đến 30%, cho nên từ nãy giờ cái gã Ăn Thịt Mỗi Ngày chắc bị giết đau muốn chết thiệt luôn rồi.
Chính là mày! Ban nãy chính là mày đã giết tao! Ăn Thịt Mỗi Ngày vừa sống lại liền nhìn chằm chằm Diệp Từ đang đứng cách mình không đến ba thước, hai mắt hắn như muốn phun ra lửa, hắn không nói thêm gì, lập tức nhào về phía Diệp Từ.
Diệp Từ bị hắn làm ngẩn người, cô đã biểu hiện rõ ràng là chuyện không liên quan đến mình, cái gã này còn nhào đến đây là sao?
Cô đẩy tay chặn gã Ăn Thịt Mỗi Ngày lại, lạnh lùng nói: Thấy rõ ràng hãy nói!”
“Ta làm sao không có thấy rõ ràng!” Ăn Thịt Mỗi Ngày quyết không nói nhiều, ỷ vào vị trí khuất tầm nhìn, hắn rút thanh pháp trượng ra, tung một quả cầu lửa về phía Diệp Từ.
-107
Diệp Từ nhanh nhẹn nghiêng thân mình, quả cầu lửa xẹt qua cánh tay cô, mà lúc này, trên lưng Ăn Thịt Mỗi Ngày, ngay vị trí tim đã bị cấm một nhánh tên thẳng tắp, hắn ngay lập tức ngã nhào xuống đấy.
Diệp Từ thấy Ăn Thịt Mỗi Ngày ngã xuống hệt như tư thế quỳ lạy mình, cô thầm nghĩ nhất định hắn sẽ không dám sống lại ngay. Khóe môi cô nở một nụ cười xấu xa, cô ngồi chồm hổm xuống, nhìn thi thể Ăn Thịt Mỗi Ngày, nói với vẻ thích thú khi thấy người khác gặp họa: Tôi đã nói, không phải tôi, đúng không?
Dứt lời, cô liền đứng lên, phủi tay. Cúi đầu nhìn cái xác dưới chân mình, nói: Tôi đi đây, chuyện này thật sự không có liên quan đến tôi. Sau đó bước ngang cái xác ấy một cách thoải mái, để lại Ăn Thịt Mỗi Ngày đang quỳ dưới đất với vẻ mặt tức muốn hộc máu, hắn liên tục gào to trong kênh công hội, quyết tâm phải tìm cho được kẻ chủ mưu của chuyện này.
Hang Sói Hoang quả nhiên chật kín người.
Nơi này vốn có rất nhiều sói hoang, nhưng tình hình này thì dù bầy sói có nhiều thế nào cũng không thể áp đảo được số lượng người chơi.
Diệp Từ rút tên, nhìn trời, nhiệm vụ bảo cô thu gom một trăm tròng mắt, làm sao có thể hoàn thành đây?
Có điều, vì kỹ năng Con Dấu Thợ Săn, cô đành phải liều mạng thôi, dù có cướp quái của người khác cũng mặc kệ.
Cô trèo lên cây, sau đó leo thoan thoắt lên vách đá bên hang sói, nhờ điểm thăng bằng cao, nên thoáng cái cô đã leo đến một phiến đá bằng phẳng ở giữa sườn núi.
Diệp Từ đứng ở trên cao nhìn xuống, ở vùng ngoài có rất nhiều người đang đánh quái, chờ quái, tranh giành quái, nhưng kỳ lạ thay, ở vùng đồng bằng giữa sườn núi tuy chỉ có lưa thưa hai ba mươi con, nhưng lại chẳng có ai đánh cả.