Cảm giác này quá quen thuộc.
Âm thanh đó chắc chắn là từ một dạng đạn pháo, loại vũ khí có kèm theo tác dụng đông cứng giác quan ư? Ngay lúc Diệp Từ nghe thấy tiếng động lạ kia, trong đầu cô đã liên tưởng đến một thứ...
Là thuốc nổ.
Trong vận mệnh, những người chơi học kỹ năng xây dựng có thể chế tạo cả súng ống đạn dược, ví dụ như bom, mìn, lựu đạn, thậm chí là thuốc nổ uy lực mạnh nữa. Có điều ở vùng hoang vắng này làm sao lại có người rảnh rỗi đến chôn thuốc nổ? Chỉ có duy nhất một khả năng... đây là chuyện tốt từ NPC rồi.
Diệp Từ thầm thở dài mấy hơi, quả thật là do cô không cẩn thận, đã biết thung lũng Mạc Nhược là nơi ẩn cư của một cao thủ đạo tặc và đồng thời cũng là nơi nghiên cứu của một người lùn chuyên về kỹ thuật xây dựng, làm sao có thể thiếu những thứ như thuốc nổ này được.
Có điều giờ nói gì cũng không còn ý nghĩa nữa, chuyện Diệp Từ phải làm ngay lúc này là tìm cách nhanh chóng thoát khỏi thuốc nổ dưới chân và giảm độ tổn thương đến mức thấp nhất.
Thuốc nổ được NPC chế tạo và thuốc nổ của người chơi bình thường hoàn toàn không thể so sánh với nhau, đặc biệt là sản phẩm từ chuyên gia Lappidoth nữa, lực sát thương của nó không được 10 thì cũng mấp mé 9 phần. Diệp Từ chầm chậm ngồi xuống, hít một hơi thật sâu, đây là cách cô giúp mình trở về trạng thái tỉnh tảo, cô tuyệt đối không muốn lần chết đầu tiên của mình lại trong tình huống lãng xẹt như thế này.
Cô đưa mắt nhìn quanh bốn phía, tìm xem có vật nặng nào có trọng lượng gần bằng mình không, nếu may mắn tìm được, có khi cô lại có thể toàn mạng thoát thân. Chăm chú tìm kiếm một lúc, vật cần thì không thấy, nhưng lại phát hiện xa xa có một tín hiệu nguy hiểm đang tiến rất nhanh về phía cô.
Tốc độ di chuyển của mối nguy hiểm kia nhanh một cách đáng sợ, lúc Diệp Từ phát hiện ra hắn, hắn đã chạy đến ngay phía sau cô rồi.
Là một đạo tặc.
Ngay khi đạo tặc kia vung dao găm đâm thẳng xuống sau ót Diệp Từ, Diệp Từ liền hơi nghiêng người, khéo léo tránh khỏi một chiêu trí mạng.
Cô quay đầu lại muốn nhìn xem người vừa tấn công mình là ai, nhưng không hiểu sao cô lại có cảm giác thật kỳ lạ, người kia trông rất quen mắt, dường như cô đã gặp ở đâu rồi, kế đến cô thấy trên ngực hắn ta đeo một huy chương hoàn toàn khác với huy chương của cô, cô liền lập tức sáng tỏ, đây là người của hai đại lục liên minh Tây - Bắc.
Hiện giờ không phải là tình huống thích hợp để PK, tạm thời cô vẫn chưa thể cử động, như thế làm sao có thể sử dụng được vũ khí tấn công xa, mà điều này cũng đồng nghĩa với việc lực sát thương của cô giảm xuống một mức thật lớn. Hơn nữa khu vực quanh đây có khác bãi thuốc nổ chút nào đâu, nếu cô cho lão Tam ra, chẳng may nó di chuyển lung tung đạp trúng thuốc nổ thì chết cả đám.
Trong lúc Diệp Từ bận rộn tính cách giải quyết với đạo tặc kia một cách chu toàn, bỗng nhiên bên tai lại vang lên tiếng răng rắc, sau đó cô liền thấy đạo tặc bất động y hệt mình, đôi mắt bên dưới mặt nạ bảo hộ của hắn gần như biểu lộ rõ ý nghĩ: Sao xui vậy trời?
Ha ha, đây rõ ràng là trời cũng giúp mình. Dù bản thân vẫn còn chưa thoát hiểm nhưng tự dưng có người đến làm đệm lưng cho mình, tâm trạng của cô dĩ nhiên cũng tốt hơn nhiều. Cô nói với giọng điệu thích thú: Cái này người ta gọi là sao nhở? Ở hiền gặp lành, ác giả ác báo, quả báo đến ngay trước mắt rồi đấy thấy chưa?
Giọng điệu châm chọc của Diệp Từ làm gã đạo tặc đại lục liên minh Tây - Bắc kia khó chịu không thôi, hắn ngẩng đầu nhìn chằm chằm kẻ thù đối diện, gương mặt đang nhăn nhó chợt tái đi, lát sau mới thầm rủa: Má ơi đúng là xui tận mạng, sao lại đụng trúng ôn thần này nữa rồi.
Diệp Từ nghe hắn nói thế trong lòng có chút khó hiểu, theo giọng điệu của hắn thì hắn có quen mình sao? Cô lại nhìn thật kỹ hắn một lần nữa, lát sau không kiềm được mà bật cười ha hả: Ôi trời ơi, tôi còn tưởng là ai, hóa ra là ngươi, haha
Người này còn ai khác ngoài gã đạo tặc đánh lén Diệp Từ ở vùng đất Hoang Vu ngày trước, khi đó hắn đánh lén thất bại còn bị Diệp Từ canh xác giết thêm vài lần, cô và hắn ta đúng thật là có duyên nha, không ngờ còn có thể gặp lại, mà còn gặp ở một nơi thế này nữa.
Cả hai mắt to nhìn mắt nhỏ, nhìn nhau chằm chằm một lúc lâu, cuối cùng vì tình huống không thuận lợi nên đành tạm đình chiến, tiếp tục PK chi bằng tìm cách thoát khỏi đám thuốc nổ này không phải tốt hơn sao?
Diệp Từ rút thanh Đoản kiếm Độc Hạt ra cầm trên tay, chỉ vào đạo tặc: Ngươi là người đại lục Tây - Bắc, ba lần bốn lượt chạy sang bên đại lục phía Đông của bọn ta làm gì?
Đạo tặc hừ một tiếng, xem ra lần thứ hai chạm trán Diệp Từ khiến hắn khó chịu không ít: Đương nhiên là vì nhiệm vụ, nếu không ai mà rỗi hơi đến chỗ đồng khô cỏ cháy này của các ngươi. Sau đó hắn trừng mắt nhìn Diệp Từ, nói tiếp: Cô là lính đánh thuê à? Tôi đến đâu cô cũng đánh hơi tìm đến thế hả?
Cả hai đều là dạng cáo già lão luyện, trong tình huống không thể cử động cũng có thể tìm ra niềm vui giải trí. Quá trình đối đáp tiếp tục anh một câu tôi một câu, người này chế giễu, người kia cười nhạo, cuối cùng gã đạo tặc hết hơi hết sức giơ cờ trắng đầu hàng, thở dài nói: Tôi đàn ông không so với phụ nữ, tạm thời tìm cách thoát khỏi bãi thuốc nổ này rồi xử lý cô sau.
Diệp Từ cười khinh bỉ: Có giỏi thì đến mà giết tôi này, mồm mép thế được tích sự gì.
Đạo tặc kia tức giận trừng mắt nhìn Diệp Từ, rồi lại thở dài nói: Thuốc nổ ở đây uy lực mạnh vô cùng, tôi bị nổ chết một lần rồi.
Uy lực của thuốc nổ kia dĩ nhiên Diệp Từ biết rõ, nhớ ngày trước khi cô đến đây đã là một pháp sư cấp 85, thế mà không cẩn thận đạp trúng thuốc nổ, cột máu cạn sạch chỉ còn vài giọt mà thôi, nói chi lúc này cô chỉ mới đến cấp 20. Cô suy nghĩ một lát, nói: Ngươi có đoản kiếm không?
Có.
Diệp Từ không nói thêm nhiều, ngồi xổm xuống: Bây giờ chúng ta dùng đoản kiếm đâm vào ngòi nổ bên trong gói thuốc nổ dưới chân đối phương, sau đó cùng nhảy ra.
Hiện giờ chỉ còn duy nhất cách này, đạo tặc kia dĩ nhiên không từ chối, hắn cũng ngồi chồm hổm xuống, rút ra một thanh đoản kiểm, sau đó cả hai từ từ đâm xuống mặt đất bên dưới giày của đối phương, từ từ tìm ngồi nổ bên trong.
Quá trình tìm kiếm này không được dùng nhiều sức, nếu không cẩn thận thì bùm một cái nổ tang tành, cho nên phương pháp nghe có vẻ đơn giản nhưng quá trình lại không hề dễ dàng.
Cả hai tìm tìm kiếm kiếm, một lúc lâu sau rốt cuộc thanh đoản kiếm cũng đè được ngòi nổ xuống.
Cô cẩn thận đấy, đừng đè mạnh quá, không thì nổ chết bây giờ. Đạo tặc có vẻ rất không tin tưởng Diệp Từ, có điều thấy ánh mắt đáp trả lạnh lùng của đối phương liền im ngay, sau đó lại nói: Tôi đếm ba tiếng, sau đó cùng nhảy ra.
Ừ.
Đạo tặc nghe Diệp Từ trả lời liền bắt đầu đếm số, Diệp Từ hít sâu một hơi, đồng thời liếc mắt quan sát tình hình xung quanh. Cô vừa tìm vị trí an toàn để rơi xuống, vừa nghĩ cách lát nữa dùng để đối phó đạo tặc kia.
Cô suy nghĩ thế không phải vì giậu đổ bìm leo, mà vì cả hai vốn ở hai thế đối địch nhau, điều này đồng nghĩa với chuyện dù có hợp tác cũng không thể tin tưởng quá được, làm sao dám chắc người ta không có suy nghĩ xấu, cái gì cũng phải cẩn thận là trên hết. Trò chơi thật sự chẳng khác cuộc sống bên ngoài một chút nào, thậm chí còn có thể xem đây là một xã hội thu nhỏ, mà trong xã hội thì loại người nào cũng có, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Diệp Từ lặng lẽ đánh dấu đạo tặc, như thế thì lát nữa nếu có biến cô sẽ có thể nhanh chóng xử lý hắn.
Đương nhiên, đạo tặc kia chắc hẳn cũng sẽ làm như vậy.
Một... hai... ba.
Ba tiếng đếm vừa dứt, cả người Diệp Từ lập tức lui nhanh về sau như một viên đạn được bắn khỏi nòng súng, sau đó rơi xuống điểm mà cô đã chọn ban nãy. Bên tai cô liền vang lên hai tiếng nổ mạnh, sau đó nào là đá vụn, mảnh thuốc nổ, bụi mù... bay tứ tán khắp nơi. Diệp Từ vốn tự tin vào độ nhảy cảm của mình nhưng lúc này cũng chỉ có thể chịu thua, căn bản không thể tránh được, hay nói đúng hơn là không có chỗ an toàn mà trốn, cột máu của cô bắt đầu giảm xuống.
Cô lách người né tránh không ngừng, đồng thời cũng di chuyển đến gần một tảng đá lớn, nấp sau lưng nó, tuy nhiên dù có tảng đá che chắn nhưng cô vẫn bị những thứ kia bắn trúng không ít, cột máu lại tiếp tục giảm. Cô vội vàng lấy ra một bình màu đỏ thẫm rót vào miệng, cột máu liền tăng lên, nếu không cứ tiếp tục tình hình này thì cô chết là cái chắc.
Các vụn đá, mảnh thuốc nổ bay tán loạn một lúc rồi biến mất, thay vào đó là từng cơn tro bụi thổi ào ào khắp bốn phương tám hương, lượng bụi dày đặt này khiến tầm nhìn của Diệp Từ giảm xuống đến 50%, cô không thể nhìn thấy rõ những thứ ở xa nữa, nên không cách nào có thể xác định được vị trí của đạo tặc kia một cách chính xác.
Cũng may ban nãy cô đã đánh dấu đạo tặc, nên giờ chỉ cần tập trung một lúc là có thể tìm được vị trí của hắn một cách đại khái.
Hắn ta đang nấp sau tảng đá cách chỗ Diệp Từ đang nấp chừng 43m, hướng 8 giờ. Tảng đá kia có kích cỡ và độ cao tương tự như tảng đá mà Diệp Từ đang nấp, cho nên bây giờ cô không chiếm được ưu thế cũng không phải là tình huống xấu lắm.
Chẳng qua với khoảng cách 43m và tầm nhìn hạn chế như lúc này, thật sự có chút khó khăn, tên bắn ra rất dễ bị gió thổi lệch hướng. Diệp Từ lấy Liệt Bì Gia Tốc Nỏ ra, kiểm tra tốc độ gió một chút, sau đó bắn một mũi tên về phía đạo tặc.
Đạo tặc bên kia cũng đồng dạng bắn một mũi tên đến chỗ cô, Diệp Từ rõ ràng nghe thấy có tiếng gió rít gần sát bên tai, cô lập tức minh bạch đối phương cũng đã bắt đầu tấn công mình, cô dựa theo tiếng gió rít ban nãy suy đoán lại vị trí của đạo tặc, sau đó nhanh chóng di chuyển sang chỗ khác, nháy mắt sau, chỗ Diệp Từ nấp ban nãy có một mũi tên cắm xuống.
Chiến đấu trong tình huống bụi bay mịt mù thế này, ngoài nhạy cảm ra còn phải cần có một sự hiểu biết nhất định về mặt thao tác.
Mà trong chức nghiệp thuộc hệ chiến đấu, thuộc tính của đạo tặc và thợ săn về cơ bản đều giống nhau, cùng có độ nhạy cảm cao, cùng giỏi giữ thăng bằng. Cho nên, trong trận chiến này, kinh nghiệm chiến đấu của cá nhân càng nhiều thì tỷ lệ chiến thằng càng cao.
Xét về điểm này, hiển nhiên Diệp Từ lời hơn đạo tặc kia nhiều, tuy đạo tặc này thao tác rất giỏi nhưng kiểu gì thì hắn cũng chỉ mới chơi Vận Mệnh được 4 tháng, làm sao so được với một người đã rèn luyện suốt mười năm.
Cho nên, lát sau hắn đã để lộ sơ hở.