Mục lục
Bạn trai kỳ lạ của tôi full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lan Lan ngạc nhiên nhìn tôi, Thẩm Kế Ân cũng giật mình nhìn tôi nói: “Tông Ưu Tuyền, em nói gì? Lúc trươc đúng là tôi có theo đuổi em, nhưng bị em cự tuyệt, không phải sao? Bây giờ tôi thích Lan Lan, theo đuổi Lan Lan thì em lại muốn làm gì?

“Tôi biết anh cũng không muốn theo đuổi cô ấy, lão bản, Lan Lan vô tôi, tha cho cô ấy về nhà đi! Còn nữa…” tôi do dự chốc lát rồi nói, “như anh mong muốn, Tông Thịnh đã vào khách sạn rồi!” Tông Thịnh vào khách sạn khẳng định gã đã biết, một chiếc xe việt dã lớn như vậy đậu ở cửa, sao gã không thấy chứ?

“Ồ, phải không? Tin tức này thật tốt quá. Bất quá, em chắc chắn là anh em vào khách sạn sao? Nếu như hắn mất tích ở trong khách sạn này, vậy đối với khách sạn mà nói, k hông chừng là chuyện tốt nha. Chúng ta mở khách sạn tâm linh mà, đúng là… sẽ thành ra quảng cáo quá tuyệt đó!”

Hắn nói như vậy có nghĩa là hắn đã biết chuyện Tông Thịnh vào khách sạn, hơn nữa Tông Thịnh đã tới lầu 16.

Còn nữa, hắn đã bố trí để đối phó với Tông Thịnh xong xuôi. Lúc này gã thảnh thơi nhàn nhã nói chuyện với Lan Lan, xem ra hắn đã bố trí rất thành công, tràn đầy tin tưởng.

“Ưu Tuyền, rốt cuộc là thế nào?” Lan Lan hỏi tôi.

Tôi thở hắt ra, nói với lan Lan: “Lan Lan, tự chiếu cố bản thân cho tốt!” Nói xong, tôi quay người ra khỏi văn phòng gã, ra thang máy lên thẳng tầng 16.

Cửa thang máy mở ra, khí lạnh ập tới. Đây chính là thang máy số 1, là thang có con quỷ bị Tông Thịnh cắt đứt tay. Tôi có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo này khác hẳn lạnh lẽo thông thường của thang máy, mà là đặc biệt lạnh, cái lạnh như len lỏi vào tận bên trong cơ thể, thâm nhập vào tận xương cốt người ta.

Vậy mà tôi không hề cảm thấy sợ hãi, cảm giác phải tìm thấy Tông Thịnh mãnh liệt chiếm cứ con tim tôi, không còn chỗ cho sự sợ hãi nữa!

Thậm chí, khi vào thang máy tôi còn nhìn chằm chằm vào góc tường chỗ con quỷ hay xuất hiện, thậm chí còn hy vọng nhìn thấy gã. Lần trước, gã còn nói với tôi ở ngoài có nguy hiểm, đừng đi ra ngoài, nhưng tôi vẫn di ra ngoài nên bị Thẩm Kế Ân đưa tới phòng hội nghị. Tôi có thể khẳng định con quỷ trong thang sau khi bị Tông Thịnh cảnh cáo đã chuyển sang giúp tôi.

Tôi đứng trong thang máy, dưới ánh đèn cố gắng tìm hình dáng của gã, nhưng không thấy! Thật sự không thấy! Chỉ có bóng tôi in trên vách thang mà thôi.

Thẩm Kế Ân rốt cuộc đã làm cái gì? Trong khách sạn trước đây nhiều cô hồn dã quỷ như vậy, chẳng lẽ gã đã xử lý hết? Hay là… Tông Thịnh làm chuyện này?

Có lẽ không phải! Tông Thịnh ở đây cũng vài ngày, nếu thật sự hắn có ý muốn đối phó đám quỷ này thì đã ra tay, không chờ tới tận bây giờ.

“Ngươi đâu rồi?” Tôi thì thào. Nếu nhìn không thấy, gọi thì gã có ra không? “Quỷ thang máy ơi, ngươi đâu rồi?” không có phản ứng gì, cũng kh ông có âm thanh nào.

Tôi cắn môi, khách sạn thật sự đã xảy ra chuyện rồi. Tông Thịnh hiện đang ở đâu rồi?

Thang máy dừng ở lầu 16, ở đây có mắt cá chết, có cô gái kia… nhưng hiện tại, dưới ánh đèn leo lét ở hành lang không thấy bất cứ cái gì.

“Tông Thịnh!” Tôi không kìm được la lớn, quỷ tường Vương Càn, thi thể hắn đã nằm trong bê tông tại tầng này, nên hắn mạnh nhất chính là ở nơi đây.

“Tông Thịnh! Vương Càn! Vương Càn!” Tôi gấp đến độ ngay cả Vương Càn cũng gọi ra.

Nhưng cả hành lang trống vắng chỉ có tiếng của tôi, không có ai đáp lại.

“Sẽ không!” Tôi thấp giọng lầm bầm, “Mình tới đây chỉ trễ hơn Tông Thịnh khoảng mười mấy phút, hơn nữa ta dừng ơ cửa, ở văn phòng kia vài phút, nhiều nhất cũng chỉ hai mươi phút. Tông Thịnh! Tông Thịnh! Anh đâu rồi?”

Tôi thử đẩy các cửa phòng, phòng khách trừ phòng của mắt cá chết thì đều khóa kỹ. Trong căn phòng, cửa nhà tắm còn có dây chăng của cảnh sát, nhưng cũng không thấy Tông Thịnh.

“Tông Thịnh! Vương Càn! Hai người ở đâu?”

Tôi như điên cuồng gọi lên, nhưng vẫn không thấy người nào, hay quỷ nào xuất hiện. Bọn họ n hư biến mất. Tôi dùng tay vỗ vào tường, những nơi có dấu tay máu đều vỗ vào.

“Tông Thịnh! Tông Thịnh! Anh rốt cuộc ở nơi nào?” Tôi khóc lên, tay vỗ tường đến đau rát.

Tôi không biết phải làm như thế nào mới có thể liên lạc với Tông Thịnh, làm sao mới giúp được hắn.

Khi tôi đi ra khỏi phòng để đồ ở lầu 16, Thẩm Kế Ân và Lan Lan cũng đi ra khỏi thang máy, có cả người bảo vệ ở lầu 1 kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK