“Yên tâm đi, mẹ con chính là yếu đuối. Để ta đi nói vài câu, đảm bảo sẽ không có chuyện gì. Cuối tuần hai đứa không bận gì thì về nhà ăn cơm với mẹ đi.”
Bà Tông Thịnh đuổi theo hướng mẹ tôi đi, trong lòng tôi vẫn lo lắng muốn đi cùng nhưng Tông Thịnh kéo tôi lại nói: “Em còn không phát hiện ra sao?”
“Cái gì? Bà anh lợi hại như vậy, lỡ… mẹ em…”
“Bà anh lợi hại, vì bà phải bảo vệ cho anh. Em ở bên anh khiến cho mẹ em tức giận. Chỉ cần ở trong lòng bà, em rất tốt với anh thì bà cũng sẽ đối với em và mẹ em thật tốt. Hiểu chưa? Lần trước, vì sao mà bà đi sang nhà em quậy? vì sao, em chỉ nói có một câu mà đã dỗ được bà?”
“Còn Lan Lan …” Chương này bị cắt đầu đuôi, khoảng 4 giờ các bạn quay lại đọc nhé, hoặc đọc tại g a c s a c h. c o m, g"a c" s"a"c"h
“Đây là mệnh của cô ta, không liên quan tới em. Đuôi mắt cô ta có viền hồng nhạt, lại thêm chân mày cũng gần nhau, chính là vẻ mặt của kẻ giựt chồng người khác, nếu là ở cổ đại, không phải vợ kế cũng là thiếp. Là mệnh của cô ta, em không đổi được.”