“Em, em chạy tới coi một chút thôi ạ. Phòng anh trai em ở kế bên, em tới kiểm tra xem anh ấy có để quên gì không ạ.”
“Khách để quên đồ thì đã đưa về quầy rồi còn gì, mau tới đó mà hỏi, cũng đâu phải ngày đầu đi làm.”
“ừ ha, để em đi.” Tôi vội chạy vọt vòng qua người hai người bảo vệ đi vào thang máy.
Vừa ra khỏi thang, tôi vội lấy điện thoại ra gọi cho Tông Thịnh, trong lòng hồi hộp không biết điện thoại hắn đã mở chưa, thì đã nghe tiếng hắn.
“Alo, Tông Ưu Tuyền.” Không thể phủ nhận giọng hắn rất dễ nghe, vừa trầm vừa ấm, nghe thật rung động lòng người.
“Căn phòng của gã mắt cá chết anh niêm phong hình như bị người ta động qua. Giấy niêm phong bị xé rách, phía dưới cửa còn có chút bùn. Ban nãy tôi nhìn thấy gã dưới tầng 10.”
“Phía dưới Cửa có cái gì?” Hắn hỏi.
“Có bùn, hình như là hạt cát nữa. Hơn nữa, vừa rồi lúc bọn tôi ở trong phòng để đồ có nhìn thấy dấu tay máu!”
Di động trầm mặc vài giây, lúc sau Tông Thịnh nói: “Cô đưa gã mắt cá chết qua đây cho tôi.”
Tới phiên tôi trầm mặc, lúc lâu sau mới hỏi: “Tôi á?”
“Ừ! Với trạng thái cơ thể cô hiện tại, muốn nói chuyện với hắn dễ lắm. Tôi cần hỏi hắn vài chuyện.”
“Vậy.. vậy anh tự qua đây đi! Tôi đang rã rời chân tay, không có sức đâu.”
“Mấy việc này không cần sức lực, cô chỉ cần lấy một chén nước, lấy chút bùn ở cửa đặt vào chén, rồi đi loanh quanh trên lầu 16, hắn sẽ xuất hiện nhanh chóng. Đến khi hắn xuất hiện thì cô lừa hắn, nói là đưa hắn đi tìm người phụ nữ kia là xong. Hắn sẽ ở trong chén nước đó, đi theo cô. Nữ nhân kia chính là oán niệm của hắn khi chết, nên hắn nghe thế sẽ đi theo cô thôi.”
“Tôi, tôi không dám!”
“Tôi đã yểm bùa trong cơ thể cô, trong vòng chín ngày sẽ không có bất cứ tà ám nào có thể làm hại cô.”
Tôi chợt nghĩ về chỗ tối tăm đó, con quỷ mặc đồ đỏ lúc tới gần tôi đột nhiên biến mất, không biết có phải vì bùa mà Tông Thịnh yểm không. Tại sao tôi không có chút cảm giác nào nhỉ? Hắn không phải đã làm lúc tôi ngủ chứ nhỉ?
Tôi do dự một chút rồi nói: “Để tôi thử, anh… anh không thể tới đây sao?”
“Lúc này tôi đến khách sạn thì sẽ khó trở ra ngoài đó.”
Ngẫm lại cũng đúng, con quỷ đồ đỏ kia nói gã muốn Tông Thịnh chết.
Cúp điện thoại một lúc lâu, tôi nhìn quanh hành lang ở lầu 16, quanh đây không có ai, nhưng không biết bảo vệ bên dưới có nhìn camera quan sát hành động dị thường của tôi không. Không biết họ có nghĩ tôi bị khùng mà kêu bệnh viện tâm thần tới bắt nhốt kh ông n ữa?
Tuy rằng trong lòng còn nhiều bất an, nhưng tôi bắt đầu chuẩn bị.
Kiếm chén hả? dễ mà, khách sạn ở đâu mà không có?
Tôi xuống lầu, vào nhà ăn lấy một bộ chén.
Lúc này vẫn còn là giờ ăn tối, còn không ít khách đang ăn muộn.
Cầm chén nhỏ. Tim tôi đập dồn dập.
Tiếp tới, rót nước ở bồn rửa tay.
Tôi thở phào một hơi tự nhủ “Bình tĩnh, bình tĩnh một chút. Tin tưởng Tông Thịnh, tin tưởng sẽ không có việc gì.”
Bưng chén nước tôi đi vào thang máy đi lên. Trong thang gặp nhiều khách, ai cũng nhìn tôi với ánh mắt nghi hoạc. Bất quá tò mò thì tò mò, cũng chẳng ai hỏi tại sao tôi bưng chén nước vào buổi tối làm gì, nếu không tôi cũng thật đúng là không biết trả lời như thế nào.
Bưng nước, tay chân tôi run rẩy về tới lầu 16.
Ở chỗ này im ắng, không ai. Tôi thấp giọng lầu bầu: “Thượng đế phù hộ, Bồ Tát phù hộ, độ trì, thần tiên qua đường phù hộ, đêm nay ngàn vạn đừng xảy ra chuyện. Khiến cho mấy bảo vệ đang xem video tiêu chảy đi WC ngồi lâu một chút đi. Nếu như bị phát hiện thì tôi thật sự không còn biện pháp ở chỗ này thực tập, trực tiếp bị người ta đưa vô bệnh viện tâm thần đi.”
Nói xong, ta cũng đi tới trước cửa phòng, ngồi xổm xuống, lấy một ít bùn trước cửa, rải vào chén.
Ngồi xuống mới thấy bùn đó giống như bị thổi từ trong phòng ra.
Trong phòng hẳn là cũng có bùn này. Rốt cuộc, bùn này là cái gì?
Giấy niêm phong vì sao bị xé?