Chiều hôm sau, đội ngũ danh dự của Tham tướng đại nhân tân nhiệm mênh mông cuồn cuộn mà đi vào thành Phượng Dương.
Dân chúng thành Phượng Dương đều rất nhiệt tình, chủ quán hai bên đường phố đều đi tới xem náo nhiệt, đã quên làm ăn buôn bán.
Tiếng người ồn ào, Nguyễn Nguyễn vươn tay mập mạp của nàng ra, muốn vén màn ra xem.
A Ngư bắt lấy tay nữ nhi kịp lúc, nghiêm mặt nói: "
Không được lộn xộn, nếu không ngày mai mẫu thân không dẫn con ra ngoài chơi."
Nguyễn Nguyễn chớp chớp đôi mắt, ngoan ngoãn nhịn xuống.
A Ngư nghe dân chúng bên ngoài nghị luận, nhớ tới kiếp trước.
Lúc đó nàng theo Từ Tiềm đến Phượng Dương, Từ Tiềm nói với bên ngoài nàng là nữ nhi của cố nhân, hắn giúp cố nhân chăm sóc, bây giờ nàng là thê tử danh chính ngôn thuận của Từ Tiềm.
Hai khắc sau, rốt cuộc cả nhà bọn họ đã tới nhà mới tại thành Phượng Dương, Tham tướng phủ.
Từ Tiềm ngồi trên lưng ngựa, nhìn thấy bảng hiệu treo trước của Tham tướng phủ, nhìn lại đoàn xe ngựa chưa dừng lại ổn định, trong mắt xẹt qua một tia phức tạp.
Trước khi Kiến Nguyên Đế bổ nhiệm hắn đến Phượng Dương, từng tuyên hắn vào trong cung.
Tất cả mọi người đều biết, tuổi thọ Kiến Nguyên Đế chỉ còn một năm nữa thôi.
Kiến Nguyên Đế cũng không giấu diếm hắn, mà nói thẳng tình hình thực tế ra, cũng cùng Từ Tiềm thành thật với nhau.
Kiến Nguyên Đế nói, ông cực kỳ lo lắng sau khi ông băng hà, Tứ hoàng tử còn trẻ mà đã đăng cơ, nhà họ ngoại sẽ làm rối loạn triều chính, cho nên Kiến Nguyên Đế đưa cho hắn một bức mật chiếu, nếu tình huống Kiến Nguyên Đế lo lắng thật sự xảy ra, Từ Tiềm có thể dựa vào mật chiếu để điều động bốn mươi vạn đại quân Tây Bắc, diệt trừ nhà họ ngoại, thanh trừ nịnh thần bên cạnh vua.
Mà nhà họ ngoại trong miệng Kiến Nguyên Đế, đương nhiên là Tào gia.
Từ Tiềm không biết vì sao Kiến Nguyên Đế tin tưởng hắn như vậy, nhưng mà Từ Tiềm không muốn nhận bức mật chiếu này.
Thê tử của hắn là nữ nhi Tào Đình An, dù cho trong tương lai Tào gia có thể làm rối loạn triều cương hay không thì một khi A Ngư biết được bức mật thư này, tình cảm giữa phu thê họ lập tức sẽ xuất hiện một vết nứt.
Nếu tương lai Tào gia thật sự làm phản, Hoàng Đế niên thiếu hạ chỉ muốn hắn mang binh trấn áp phản loạn, Từ Tiềm không thể đổ trách nhiệm cho người khác, nhưng bây giờ những chuyện đó vẫn chưa xảy ra, nếu hắn nhận bức mật chiếu này, A Ngư sẽ nghĩ thế nào?
Quả thật Từ Tiềm đã từ chối nhận.
Nhưng mà Kiến Nguyên Đế vẫn bổ nhiệm hắn đến thành Phượng Dương như cũ, lúc hắn đang đi được nửa đường thì sai người đưa bức mật chiếu này tới.
Từ Tiềm thở dài.
Mật chiếu không thể trả lại, hắn chỉ đành cất giữ cho kỹ, cũng hy vọng cả đời này đều không cần dùng tới.
Hơn nữa, dựa vào sự hiểu biết của hắn về phụ tử Tào gia, bọn họ đều không phải là loại người lòng lang dạ sói.- --A Ngư thấy hai cây hồng trong Tham tướng phủ.
Những quả hồng lớn đã vàng rực, chuyển sang đỏ là có thể hái xuống.
Nguyễn Nguyễn nho nhỏ đứng bên cạnh mẫu thân, ngửa đầu lên cao, nhìn chằm chằm quả hồng lớn trên đầu, tuy tiểu nha đầu không biết đây là gì, nhưng nhìn thật đẹp, giống như những lồ ng đèn nhỏ treo lủng lẳng trên cao."Đây là quả hồng." A Ngư ngồi xổm xuống, đỡ bả vai nữ nhi rồi nói, "
Quả hồng này vô cùng ngọt, vài ngày nữa là có thể ăn, đến lúc đó mẫu thân cho con hái."
Nguyễn Nguyễn nuốt một ngụm nước bọt.
Từ Tiềm từ tiền viện đi tới, nhìn thấy thê tử và nữ nhi tham ăn đang đứng dưới tàng cây, trong lòng hắn vô cùng mềm mại, giải thích nói: "
Chờ qua mấy ngày nữa, đợi sương xuống thì quả hồng ăn mới ngon."Đương nhiên Từ Tiềm đồng ý.
Lại nửa tháng trôi qua, sương xuống, những cành cây trên cao bị phủ đầy những bông tuyết nhỏ, giống như một tác phẩm điêu khắc từ băng tuyết.
Từ Tiềm thức dậy sớm, đi dạo ở ngoài một vòng, sau khi về phòng thấy tiểu thê tử vẫn ở trong chăn ngủ nướng.
Trong thành Phượng Dương, mỗi nhà đều ngủ trên giường sưởi.
Từ Tiềm đóng cửa lại, đi đến đầu giường sưởi, cúi đầu gọi tiểu thê tử chỉ lộ cái đầu ra ngoài: "
Dậy dậy, sương xuống rồi."
Trong ổ chăn vô cùng ấm áp, A Ngư không muốn nhúc nhích, lẩm bẩm một tiếng, cầm chăn che lỗ tai lại,Từ Tiềm thích dáng vẻ ngủ nướng của nàng, rất đáng yêu,Nhưng hắn đã chuẩn bị một phần lễ vật cho tiểu thê tử.
Giơ hai tay đặt sau lưng ra phía trước, Từ Tiềm dùng phần lễ vật kia nhẹ nhàng chạm vào đôi má đỏ bừng của A Ngư đang ngủ.
A Ngư lập tức bị hắn ướp lạnh mà tỉnh dậy!
Nàng vừa định nổi giận đã thấy một quả hồng to sáng rực được người giơ lên trước mặt, quả hồng chỉ cách chóp mũi nàng một chút xíu."
Quả này rất mềm, vừa chín tới, có thể ăn." Từ Tiềm lắc lắc quả hồng, dùng ánh mắt cưng chiều nhìn nàng.
A Ngư muốn ăn quả hồng nhưng nàng không muốn rời khỏi ổ chăn."
Chàng đút thiếp ăn." Nàng bọc chăn ngồi dậy, khoanh chân, hai bàn tay nhỏ vẫn nắm chặt chăn bên trong, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ.
Từ Tiềm: "
Chờ lát nữa Nguyễn Nguyễn đến, thấy nàng như vậy, con sẽ học theo nàng."
A Ngư thúc giục hắn: "
Chàng đút thiếp nhanh lên, thiếp ăn xong rồi thì con sẽ không thấy đâu."
Từ Tiềm hết cách với nàng, đành phải tìm một cái bát tới, lột vỏ quả hồng rồi đổ ruột vào, sau đó bưng bát ngồi bên cạnh giường, dùng thìa múc, đút nàng từng muỗng từng muỗng.
A Ngư mở to miệng ăn, đôi mắt hạnh long lanh như nước ngước lên nhìn nam nhân trước mặt.
Từ Tiềm thấy ánh mắt của nàng hơi kỳ lạ, dường như đang cười một chuyện gì đó mà hắn không biết, hơn nữa nàng còn cười vô cùng thỏa mãn."
Ngọt lắm sao?" Từ Tiềm chỉ nghĩ được lý do đó.
A Ngư bật cuời.
Nàng trêu hắn: "
Ngọt hay không, không phải chàng nếm thử thì sẽ biết sao?"
Nàng cười tươi vô cùng, lại không biết trên môi nàng đang dính một miếng hồng, tướng ăn rất giống hài tử.
Từ Tiềm không nhịn được mà cúi người, hôn nàng một cái, thuận tiện liếm miếng hồng dính trên môi nàng.
A Ngư ngoan ngoãn ngồi yên, chỉ dùng ánh mắt long lanh nhìn hắn.
Lúc Từ Tiềm còn chưa kịp lùi ra khỏi người nàng, A Ngư đột nhiên ném chăn xuống, ôm cổ hắn hỏi: "
Ngọt không?"
Từ Tiềm sợ nàng lạnh, lập tức giúp nàng quấn chặt chăn lần nữa.
A Ngư nhất quyết không tha mà hỏi tiếp: "
Có ngọt không?""Ừ." Từ Tiềm bất đắc dĩ nói, xoa xoa đầu của nàng.
A Ngư thỏa mãn mà dựa vào lòng hắn.
Thật tốt, hai kiếp đều tham ăn hồng, cuối cùng vẫn do Từ Tiềm đích thân đút nàng ăn.
Danh Sách Chương: