Giới thiệu:
A Ngư yếu đuối bị Từ Khác biếm từ thê thành thiếp, ngay lúc tính mạng bị đe dọa, Ngũ thúc Từ Tiềm của Từ Khác đã cứu mạng của nàng.
Sau này A Ngư giả chết, trốn ở trong thôn trang của Từ Tiềm.
Bốn năm sau, Từ Tiềm dẫn A Ngư đến Phượng Dương, cưới nàng làm thê.
A Ngư cho rằng Từ Tiềm sẽ tiếp tục giấu nàng đi, nhưng chẳng những Từ Tiềm mang nàng về Kinh Thành một cách quang minh chính đại, mà còn để nàng trở thành Nhiếp chính vương phi vô cùng tôn quý, để những người từng ức hiếp, nhục nhã nàng đều phải quỳ xuống dưới chân nàng!
Phụ thân, mẫu thân! Nữ nhi báo thù cho các ngươi rồi!- --------------------------------------------Từ Tiềm đảm nhiệm chức Tham tướng ở Phượng Dương được một năm rồi.
Trong một năm nay, bất kể là trời đông giá rét hay mùa hè nóng bức, Từ Tiềm đều tới quân doanh đúng giờ. Nếu nhận được tin tức của quân địch, Từ Tiềm còn có thể ngủ lại quân doanh.
Sáng nay Từ Tiềm vẫn cưỡi ngựa đến đại doanh trại Tây Bắc ở bên ngoài thành Phượng Dương.
Nhưng tâm trí Từ Tiềm không hề ở trong quân doanh.
Trong đầu hắn đang ngập tràn hình bóng A Ngư.
Toàn bộ chuyện tối hôm qua hiện ra rành rành trước mắt, nàng quyến rũ hắn một cách vụng về khiến hắn đánh mất toàn bộ lý trí, cả người đều bị ngọn lửa d*c vọng thiêu đốt.
Bây giờ nhớ lại, khi đó nàng say khướt, ngoại trừ sự khó xử lúc ban đầu thì lúc sau dường như vẫn luôn khóc.
Tại sao khóc? Vì hối hận sao?
Từ Tiềm đứng ngồi không yên.Đã kiên nhẫn nhiều năm như vậy, tại sao tối hôm qua hắn không khống chế được bản thân chứ? Vì cớ gì không hỏi nguyên nhân nàng đột nhiên làm như vậy, vì sao cứ thấy nàng quyến rũ mê người thì mặc cho nàng làm bậy. Hắn đúng là đồ t1nh trùng lên não, hắn làm vậy khác nào những tên tiểu nhân dễ dàng bị mỹ nữ mê hoặc chứ? Lỡ như nàng không phải cam tâm tình nguyện mà có nỗi khổ gì khác thì sao đây...
Từ Tiềm đột nhiên đứng lên.
Biên giới không có chiến sự, tướng sĩ quân doanh chủ yếu chỉ luyện binh, Từ Tiềm ngồi trên lưng ngựa đi tuần tra một vòng mà không thể tập trung tư tưởng, cuối cùng hắn nói với phó tướng một câu rồi thúc ngựa trở về phủ. Lúc về đến phủ Tham tướng, Từ Tiềm chạy một đường đầy gió bụi và mệt mỏi, vừa về đã đi thẳng đến hậu viện.
A Ngư vẫn còn đang ngủ.
Bảo Thiền ngồi phơi nắng ngoài sân với vẻ thỏa mãn.
Cuối cùng thì Ngũ gia và cô nương đã gạo nấu thành cơm trong đêm qua, nửa đời sau của cô nương đã có chỗ dựa, Bảo Thiền còn vui hơn là mình lập gia đình.Đột nhiên nhìn thấy Ngũ gia quay về, Bảo Thiền kinh ngạc mà đứng bật dậy.
Vẻ mặt Từ Tiềm càng lạnh lùng hơn.
A Ngư là người nhát gan và hiền lành, nếu không có người nói gì đó bên tai, người thành thật như nàng sẽ không làm những chuyện mê hoặc người khác.
Toàn bộ Tham tướng phủ, ngoại trừ thuộc hạ lớn tuổi bên cạnh hắn thì chỉ có Bảo Thiền biết thân phận của nàng, cũng chỉ có Bảo Thiền mới có năng lực thuyết phục nàng làm chuyện kia."
Nàng dậy chưa?" Từ Tiềm lạnh giọng hỏi.
Bảo Thiền cảm thấy thái độ này của Ngũ gia không đúng lắm, nàng ấy có hơi sợ hãi, vừa hành lễ vừa nói: "
Dạ, vẫn chưa. Cô nương còn đang ngủ, ngài...
ngài có chuyện gì sao?"
Từ Tiềm chỉ nói: "
Ngươi đi theo ta."
Bảo Thiền lo lắng theo sát hắn đến Tiền viện.
Từ Tiềm dẫn người đến thư phòng, Bảo Thiền vừa vào đến cửa thì giọng nói lạnh lùng vang lên: "
Quỳ xuống."
Giọng nói của Ngũ gia sát phạt quyết đoán trên chiến trường còn lạnh thấu xương hơn cả băng đá.
Bảo Thiền quỳ sụp xuống đất.
Từ Tiềm đứng đó thẩm tra nàng ấy: "
Hôm qua ngươi giật dây khiến cô nương nhà ngươi quyến rũ ta?"
Bảo Thiền muốn phủ nhận theo phản xạ nhưng ánh mắt nàng nhìn đôi giày đen của Ngũ gia với vẻ khó hiểu.
Ngũ gia thích cô nương, nàng ấy tin chắc rằng mình không hiểu sai ý, đêm qua Ngũ Gia ngủ với cô nương cả một đêm, nàng ở bên ngoài nên nghe rất rõ âm thanh bên trong, vậy rốt cuộc Ngũ gia đang tức giận chuyện gì?
Bảo Thiền không nhận mình đã làm sai!
Nàng siết chặt bàn tay đang đặt trên mặt đất, cắn răng nói: "Đúng ạ! Chính nô tỳ giật dây cô nương, nô tỳ đoán trong lòng Ngũ gia có cô nương nên hỏi trong lòng cô nương có ngài hay không. Nếu có, nô tỳ xin cô nương thương xót cho tình cảm sâu nặng của Ngũ gia, đồng thời cũng tự giúp cho bản thân mình. Cô nương lo ngài không có ý kia nên nô tỳ xúi giục cô nương giả say thăm dò người. Giờ thì sao đây ạ? Chuyện gì Ngũ gia cũng đã làm rồi, bây giờ ngài không muốn chịu trách nhiệm sao?"
Nếu Ngũ gia thật sự hối hận, vậy coi như nàng có mắt như mù, hại đời cô nương!
Nghĩ có khả năng như vậy, Bảo Thiền hận tới mức đỏ cả mắt, nàng phẫn nộ ngẩng đầu, trợn mắt nhìn Từ Tiềm.
Thông qua ánh mắt của Bảo Thiền, Từ Tiềm thấy lòng trung thành của nàng ấy với A Ngư.Đây là nha hoàn trung thành và tận tâm cũng là người bạn duy nhất bên cạnh A Ngư.
Từ Tiềm rất tán thưởng nha hoàn như vậy.
Chân mày của hắn giãn ra, Từ Tiềm quay lưng lại và nói: "Đứng lên mà nói."
Bảo Thiền tức giận đứng lên rồi nhìn chằm chằm bóng lưng cao lớn của hắn: "
Rốt cuộc Ngũ gia có ý gì? Chiếm được lợi xong rồi hối hận sao?"
Từ Tiềm nắm tay lại thành quyền, thật lâu sau mới lên tiếng: "
Tối hôm qua, ta cầu còn không được nhưng ta chỉ sợ nàng ấy không tình nguyện."
Có lẽ nàng chỉ muốn báo ân cứu mạng năm đó mà thôi? Có lẽ nàng lo hắn sẽ đuổi nàng đi nên mới dùng loại phương thức kia để cầu xin hắn?
Bốn năm qua, A Ngư chưa từng có bất cứ biểu hiện tình yêu nam nữ gì với hắn, hơn nữa, tối hôm qua nàng còn khóc sướt mướt, trong lòng Từ Tiềm hoang mang thật sự.
Bảo Thiền nghe lời hắn nói xong thì càng nắm chắc rồi!
Bảo Thiền như được bổ sung năng lượng, ngay cả Ngũ gia cũng dám mở miệng dạy dỗ: "
Ngũ gia thích cô nương nhà nô tỳ, vậy sao ngài lại không biết tính tình cô nương chứ? Ngài đối xử tốt với nàng ấy, lòng cô nương cũng không phải là cán cân, sao không động lòng cho được? Nhưng Ngũ gia vẫn luôn lạnh lùng như băng, ngài cũng không chủ động, chẳng lẽ ngài muốn cô nương nhà nô tỳ vứt bỏ sĩ diện để liếc mắt đưa tình với ngài sao? Nếu chẳng phải hôm qua nô tỳ không nhìn được nữa nên đành năn nỉ, cầu xin cô nương thì chắc ngài và cô nương vẫn cứ dùng lễ nghĩa đối đãi với nhau!"
Từ Tiềm lặng thinh.
Hắn vẫn đang lo lắng nhưng Bảo Thiền không cho hắn được đáp án hắn cần, hắn chỉ có thể đi hỏi A Ngư.
Lệnh Bảo Thiền ở lại tiền viện, Từ Tiềm đi tới hậu viện một mình.
Mọi nhà trong thành Phượng Dương đều ngủ giường sưởi, bây giờ A Ngư đang nằm trên giường sưởi ấm áp gần cửa sổ, mái tóc đen dài như tảo biển của nàng xõa tán loạn trên gối, gương mặt nàng hồng hào mềm mại, bởi vì đêm qua khóc quá nhiều nên mí mắt nàng sưng phồng lên.
Dáng vẻ khóc sưng mắt không đẹp như nàng bình thường.
Nhưng dù A Ngư như vậy, Từ Tiềm cũng cảm thấy nhìn không đủ.
Hình ảnh Từ Tiềm nhớ rõ nhất chính là tiểu cô nương A Ngư của Tào gia ngày đó, cũng là lúc nàng khóc.
Khi đó nàng bất lực nằm trên mặt đất, cầu xin hắn mang nàng rời khỏi, cũng từ ngày đó, Từ Tiềm biết nàng không thể dính rượu, chỉ cần uống một ngụm sẽ say đến mức rơi vào tình trạng như cá nằm trên thớt.
Loại thể chất này vô cùng hiếm thấy cho nên Từ Tiềm nhớ rất kỹ.
Sau này, nàng gả qua làm thê tử của chất tử Từ Khác, mọi người đều ở cùng phủ Trấn Quốc Công nên cơ hội gặp mặt giữa nàng và Từ Tiềm càng lúc càng nhiều.
Ngày tân nương tử kính trà, A Ngư vừa ngượng ngùng vừa xinh đẹp,Từ Tiềm cũng không vì sự xinh đẹp của nàng mà sinh ra bất cứ tình cảm gì.
Mãi về sau, khoảnh khắc xinh đẹp nhất của A Ngư trong trí nhớ Từ Tiềm là ngày nàng dâng trà, bởi vì sau khi thành thân nàng dần dần tiều tụy, dáng người càng lúc càng mảnh mai yếu đuối, nàng gầy tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió thổi bay.
Có một ngày, Từ Tiềm đi ngang qua hoa viên, từ đằng xa đã nhìn thấy Trưởng công chúa Dung Hoa ngồi trong đình nghỉ mát còn nàng cúi đầu quỳ xuống bên cạnh Dung Hoa trưởng công chúa, tay nàng không hề động nhưng bả vai lại run run, chắc chắn là đang khóc.
Một cô nương gầy yếu như thế, sao có thể quỳ gối được?
Hơn nữa, A Ngư không phải cháu dâu bình thường, trước lúc nàng gả qua đã kêu hắn một tiếng Ngũ biểu thúc.
Lúc đó chất nữ ức hiếp nàng, bây giờ tới lượt Trưởng công chúa Dung Hoa bắt nạt nàng, nàng có tội gì đâu?
Từ Tiềm không nhìn được nữa, lập tức giả bộ như không phát hiện ra hai người, tiếp tục đi về phía trước.
Quả nhiên đúng như hắn dự đoán, Dung Hoa trưởng công chúa nhìn thấy hắn thì lập tức kêu A Ngư đứng lên, sau đó bỏ lại một mình A Ngư và dẫn nha hoàn bên cạnh rời khỏi.
A Ngư vẫn cúi đầu nên không chú ý tới hắn, Dung Hoa trưởng công chúa đi rồi, nàng mới dám dựa vào cột khóc thầm.
Từ Tiềm không kiên nhẫn được nữa, hắn đi tới.
Nàng khóc vô cùng dữ dội nên không nghe được tiếng bước chân của hắn.
Từ Tiềm không tiện đi vào đình chỉ đành đi tới phía ngoài đình rồi dừng bước ở nơi gần nàng nhất có thể, thấp giọng ho khan.
Nàng sợ tới mức đứng bật dậy, nàng lau khô nước mắt trước rồi mới đỏ mắt nhìn qua.
Từ Tiềm không biết an ủi người khác nên buộc lòng phải giữ gương mặt lạnh.
Dường như nàng vô cùng xấu hổ, vừa cúi đầu vừa nói: "
Ngũ thúc, con... mắt con có hạt cát rơi vào, khiến người chê cười rồi."
Nàng thật sự không hề biết giả bộ tý nào, cố gắng điều chỉnh giọng nói bình tĩnh chỉ làm nàng đáng thương hơn mà thôi.
Từ Tiềm nhắc nhở nàng: "
Nếu bị đối xử bất công thì có thể đến nhờ Lão thái quân giúp đỡ."
Chuyện của nữ nhân trong nhà chỉ có mẫu thân mới có thể nhúng tay vào. Nếu hắn lo lắng sẽ dễ có lời ong tiếng ve.
Hình như nàng thật sự rất sợ hãi và luống cuống, ấp úng nói hai câu mà hắn chẳng thể nghe rõ rồi quay đầu bỏ chạy.- ---Trong phủ Trấn Quốc Công, gần như mỗi lần gặp mặt đều là mỗi lúc nàng đang khóc.
Từ Tiềm cảm thấy đau lòng vì nàng.
Hắn không muốn thấy một tiểu cô nương từng gọi hắn là Ngũ biểu thúc, một tiểu cô nương đang ở trong độ tuổi xuân xanh lại dần dần héo rũ tiều tụy trong nhà hắn.
Nhưng Từ Tiềm bất lực.
Có lần hắn bắt gặp nàng trốn sau hòn non bộ khóc thầm, Từ Tiềm nhịn không được mà dạy dỗ nàng một trận: "
Chỉ cần ngươi muốn thì cứ về Hầu phủ cầu xin Hầu gia giải quyết, chắc chắn ông ấy sẽ mang ngươi về nhà."
Ai ngờ nàng còn khóc dữ dội hơn, khóc đến run cả người, nàng ngồi bệt dưới đất tựa như một đứa trẻ không ai thương.
Từ Tiềm sợ nàng khóc tới nỗi xảy ra chuyện.
Hắn quỳ một gối, ngồi xổm trước mặt nàng, hắn không dạy dỗ nàng mà chỉ hỏi nàng có chuyện gì.
Nàng thút tha thút thít liên tục, muốn nói nhưng lại như sợ hãi điều gì đó.
Từ Tiềm không đắn đo thêm phút giây nào nữa, hắn lập tức cầm tay nàng.
Nàng run như cầy sấy, Từ Tiềm bất đắc dĩ phải ôm lấy bờ vai nàng, dùng giọng điệu trưởng bối nói với nàng: "Đừng sợ, ta là Ngũ biểu thúc của ngươi, ngươi nói ta biết, ta sẽ giúp ngươi."
Không phải là Ngũ thúc, là Ngũ biểu thúc, trong lòng Từ Tiềm muốn nhắc nhở tiểu cô nương rằng hắn từng giúp nàng một lần tại hòn non bộ này, dĩ nhiên hắn sẽ giúp được nàng lần thứ hai.
Nhưng cuối cùng nàng chỉ nức nở nói: "
Bảo Điệp đã chết."
Vì sao chết, ai hại chết, nàng không chịu nói.
Từ Tiềm tự đi điều tra, hắn tra ra đại ca Từ Diễn.
Từ Tiềm không thể quản chuyện nữ quyến trong nhà nhưng lúc phát hiện đại ca thật ra là loại cầm thú như vậy, Từ Tiềm trực tiếp hẹn Từ Diễn đến thôn trang, hai huynh đệ đánh nhau tàn nhẫn. Võ công Từ Diễn không bằng Từ Tiềm mà Từ Tiềm lại không đánh mặt hắn ta, hắn chỉ đánh trên người Từ Diễn, cuối cùng hắn nắm cổ áo của tên cầm thú đó, cảnh cáo hắn ta đừng có bất cứ ý định nào với A Ngư.
Từ Diễn cười khẩy và hỏi ngược lại hắn: "
Có phải ngươi cũng để ý nàng ấy không, nếu không vì sao lại quản việc nhà của ta?"
Từ Tiềm đánh một quyền vào mặt hắn ta.
Kể từ đó, Từ Diễn đã bớt phóng túng lại nhưng Từ Tiềm không ngờ rằng người đã từng diễu võ dương oai, ngang ngược hoành hành ở Kinh Thành như Tào Đình An lại chết trên chiến trường, hơn nữa, trên lưng ông ấy còn cõng thêm tội danh thông đồng với địch.
Từ Tiềm không tin, hắn đứng trên triều đình, yêu cầu Kiến Nguyên Đế tra rõ.
Kiến Nguyên Đế đưa ra đủ loại bằng chứng, cả nhà Tào gia bị tịch thu tài sản, tru di tam tộc, ngay cả Tào hoàng hậu, Ôn Nghi công chúa cũng không tránh khỏi kết cục bi thảm.
Từ Tiềm không thể tưởng tượng A Ngư sẽ khóc thành bộ dạng gì.
Khi Dung Hoa trưởng công chúa ép bức Từ Khác biếm thê thành thiếp, đó cũng là lần đầu tiên Từ Tiềm đi tìm mẫu thân vì A Ngư, cầu xin mẫu thân nhúng tay vào.
Mẫu thân xoay xoay tràng hạt rồi thở dài: "
Nếu nàng ấy tiếp tục ngồi ở vị trí kia, e rằng còn chết nhanh hơn."
Từ Tiềm phẫn nộ: "
Vậy mẫu thân mặc kệ cho nữ nhân kia làm xằng làm bậy ở Từ gia sao?"
Mẫu thân nhìn hắn, bất đắc dĩ nói: "
Nàng đã làm nhi tức của ta ba mươi năm, ngoại trừ nhằm vào thê tử lão Lục thì vẫn chưa phạm vào sai lầm lớn, chẳng lẽ con muốn ta vì bảo vệ thê tử lão Lục mà đuổi nàng ta đi?"
Từ Tiềm còn muốn nói gì đó thì mẫu thân đột nhiên nhắc nhở: "
Thủ à, tuổi con đã không còn nhỏ, đã đến lúc thành gia lập thất rồi."Đáy lòng Từ Tiềm chấn động.
Hắn cảm thấy lời nói mẫu thân có ẩn ý khác nhưng trong khoảnh khắc đó trong lòng Từ Tiềm hoàn toàn trống rỗng.
Hắn không nhìn mẫu thân mà cúi đầu xin cáo lui.
Nhưng cũng chính ngày đó, ngày mà nàng bị biếm từ thê thành thiếp của Từ Khác, rốt cuộc Từ Tiềm cũng biết bản thân mình muốn gì rồi.
Danh Sách Chương: