Bảo Quốc không hiểu: "Cậu nói anh Hổ sao?"
Nói như vậy, đúng là anh Hổ rất may mắn, không chỉ bị cậu Hải để mắt tới, còn bị nhà nước để mắt tới.
Không bao lâu nữa, sau nay Hà Nội sẽ không còn anh Hổ nữa.
Trần Vĩnh Hải nhìn Bảo Quốc với vẻ ghét bỏ, không trả lời cậu ta, chỉ lạnh nhạt dặn dò: "Đem những tư liệu này, gửi nặc danh đến cục cảnh sát đi."
"Cậu Hải, cậu thật sự muốn chính thức đối phó với anh Hổ sao?" Bảo Quốc cầm lấy tư liệu, kinh ngạc hỏi một câu.
Một tay Trần Vĩnh Hải đỡ đầu, vẻ mặt không hề có chút cảm xúc: "Có người ra tay rồi, tôi cần gì vẽ vời thêm chuyện.
Chờ khi gã ta bị bắt, tôi bỏ thêm chút sức là được."
Anh Hổ kia đã lăn lộn trên đường nhiều năm như thế, làm chuyện ác quá nhiều, bây giờ mới bị chính phủ để mắt tới, chắc chắn phía sau có không ít người chống lưng.
Dù cho gã ta bị bắt thì cũng sẽ có người nghĩ trăm phương ngàn kế cứu gã ta ra.
Điều anh muốn làm, chính là để cả đời của anh Hổ phải ngồi trong ngục giam, để những người kia không thể cứu người ra được.
"Tôi hiểu rồi, chuyện này hãy để tôi đi sắp xếp." Bảo Quốc gật gật đầu, quay người vội đi.
Đột nhiên, Trần Vĩnh Hải lại nói một câu: "Về phần Lê Diệu Ngọc, cậu không cần ra tay.
Sau này sẽ có người đích thân trừng phạt bà ta."
Nghe vậy, trong mắt Bảo Quốc lóe lên vẻ hoài nghi, nhưng mà rất nhanh, cậu ta đã đoán được là ai.
Ngoại trừ cô Quỳnh Anh ra, còn ai có thể được cậu Hải coi trọng như thế, ngay cả cô Tô Hồng Yên cũng không được nữa.
Ít ra cậu Hải chưa từng vì cô Tô Hồng Yên, mà thờ ơ với cơ hội phát triển Vĩnh Phát.
Ngay cả lần này bảo cậu ta điều tra anh Hổ, cũng là vì cô Quỳnh Anh.
Bảo Quốc bùi ngùi, trở lại trong phòng làm việc của mình, gửi tư liệu nặc danh cho cục cảnh sát.
Phía bên cục cảnh sát nhận được, sau đó xác nhận độ chính xác của tư liệu thì lập tức lập ra kế hoạch bắt giữ.
Vào lúc ban đêm, dường như trên đường phố của cả Hà Nội đều vang lên tiếng còi xe cảnh sát, đến khi trời sắp sáng, tất cả mọi việc mới trở lại bình thường.
Nguyễn Quỳnh Anh duỗi người đi xuống lầu, quản gia Hoàng cầm tờ báo từ bên ngoài đi vào.
Khi vừa thấy cô, ông đã liên tục ngoắc: "Cô Quỳnh Anh, cô mau đến đây xem cái này nè."
"Cái gì thế?" Nguyễn Quỳnh Anh đi qua, trong mắt có vẻ mờ mịt.
Quản gia Hoàng xếp lại tờ báo rồi mới đưa cho cô.
Cô nhận lấy, xem nội dung trên báo, trong lòng giật mình, không dám tin vào hai mắt của mình: "Chuyện này...!Đây là sự thật sao?"
Vậy mà anh Hổ đã bị bắt rồi, tổ chức gã ta sáng lập ra cũng bị cảnh sát làm cho tan rã, chuyện đó xảy ra vào đêm qua.
Tay cô cầm tờ báo kích động đến mức run rẩy, hồi lâu sau, Nguyễn Quỳnh Anh mới cất giọng nói: "Không phải tôi đang nằm mơ chứ."
"Dĩ nhiên là không phải, đây chính là thời báo Hà Nội." Quản gia Hoàng cười khẽ, cầm lấy điều khiển từ xa mở TV lên: "Chắc là trên TV cũng có tin tức tương tự, tôi xem một chút."
Ông ta vừa nói vừa đổi kênh.
Quả nhiên, trên TV cũng thông báo tin tức này.
Nguyễn Quỳnh Anh im lặng chăm chú nhìn vào TV, mắt không hề chớp, sợ bỏ qua một tí xíu nội dung.
Chờ khi xem hết tin tức, cô cười, đến bây giờ trái tim căng thẳng, cuối cùng trong lúc này đây cũng thả lỏng ra.
"Tôi vốn đang suy nghĩ, chờ văn phòng thám tử tập hợp tư liệu của anh Hổ xong, có chứng cứ phạm tội rồi, tôi sẽ đi đến cục cảnh sát tố cáo gã ta, không ngờ bây giờ gã ta đã bị bắt rồi."
Quản gia Hoàng tắt tivi, bỏ điều khiển từ xa xuống: "Đó cũng đúng lúc, không phải tôi nói chứ, dù cho cô Quỳnh Anh có thu gom được chứng cứ phạm tội của anh Hổ thì cô cũng không thể bắt gã ta được.
Lúc nào gã ta cũng có thể ra tay với cô, giống như lúc trước vậy.
Nhưng bây giờ cũng tốt, cũng tương đương với việc cô báo được thù rồi."
Nguyễn Quỳnh Anh nở nụ cười miễn cưỡng.
Nói như thế cũng không sai, nhưng trong lòng lại có chút không cam lòng.
Thật ra cô muốn tự tay đưa kẻ thù kia vào trong nhà ngục.
Bỗng nhiên cô nắm chặt tờ báo, Nguyễn Quỳnh Anh hít vào một hơi thật dài, lại thở ra: "Đúng thế, cứ như vậy cũng tốt..."
Giống như quản gia Hoàng nói, anh Hổ là nhân vật như thế, cô đấu lại sao?
Có lẽ bên này cô vừa thu gom được chứng cứ, thì ở bên kia anh Hổ đã biết.
Gã ta không sai người cướp đi, thì cũng chính là muốn mạng của cô.
Mấy lần trước là may mắn, Trần Vĩnh Hải và Trần Cận Phong thay phiên cứu được cô, nhưng sau này thì sao, bọn họ không thể lúc nào cũng xuất hiện kịp thời được.
Vừa nghĩ như thế, trong lòng Nguyễn Quỳnh Anh bình thường trở lại, để tờ báo lên bàn trà, còn nói đùa: "Bây giờ anh Hổ vào tù rồi, sau này đi ra ngoài tôi có cảm giác an toàn hơn một chút rồi."
"Đúng thế." Quản gia Hoàng hùa theo một câu, vỗ vai cô: "Đi ăn điểm tâm đi."
"Được."
Đi theo sau lưng quản gia Hoàng đi vào phòng ăn, Nguyễn Quỳnh Anh liếc mắt nhìn thấy trên bàn có hai phần ăn sáng.
Con ngươi của cô khẽ run, cô chỉ một phần trong đó: "Cậu Hải còn chưa đi à?"
Tối hôm qua cô đến đèn đỏ, ngủ ở căn phòng của mình.
Nửa đêm Trần Vĩnh Hải đi đến, nghe nói cô không thể làm chuyện đó với anh, anh đi ra ngoài.
"Đúng thế, cậu Hải hơi đau đầu, còn chưa thức dậy." Quản gia Hoàng trả lời.
Nguyễn Quỳnh Anh nghe xong, giọng nói có vẻ lo lắng: "Anh ấy sốt sao?"
"Không có, chỉ là bình thường hay bị đau đầu, bệnh cũ thôi, để cậu ấy ngủ thêm một chút nữa sẽ không sao." Quản gia Hoàng rót ly sữa bò đưa cho cô, còn giục cô mau ăn.
Nguyễn Quỳnh Anh tùy tiện gật đầu hai cái, trong lòng hỗn loạn không thôi.
Sao trước giờ cô không biết Trần Vĩnh Hải còn có bệnh nhức đầu chứ, rõ ràng bốn năm trước không có.
Không biết thế nào, Nguyễn Quỳnh Anh lại nghĩ đến câu nói Bảo Quốc nói với cô khi ở bệnh viện Vì sao cô luôn để cậu Hải bị thương.
Bốn năm trước cũng thế, bây giờ cũng vậy.
Chẳng lẽ Trần Vĩnh Hải đau đầu có liên quan đến cô?
Bỗng nhiên trái tim cô siết chặt, Nguyễn Quỳnh Anh ăn không trôi.
Cô lo lắng cho tình hình của Trần Vĩnh Hải, cũng muốn chứng thực một phen.
Cô vội vàng ăn xong buổi sáng, chuẩn bị đi xem anh thế nào.
Mới vừa đi tới phòng khách, chỉ nghe thấy giọng chửi của mụ đàn bà đanh đá từ cửa trước vang lên: "Nguyễn Quỳnh Anh, mày ra đây cho tao!"
Là Lê Diệu Ngọc!
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn dáng vẻ hung hăng của Lê Diệu Ngọc, theo bản năng nhíu nhíu mày: "Sao bà lại đến đây?"
"Mày hỏi tao sao tới đây sao, tao hỏi mày, anh Hổ xảy ra chuyện có phải mày làm hay không?" Lê Diệu Ngọc chỉ vào mũi của Nguyễn Quỳnh Anh, vẻ mặt tràn đầy oán hận mà hỏi.
Nguyễn Quỳnh Anh mím môi: "Tôi nghe không hiểu bà đang nói gì."
Cô xoay người đi lên lầu.
Lê Diệu Ngọc kéo cô từ trên lầu đi xuống.
Nguyễn Quỳnh Anh bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, kêu lên một tiếng, vội vàng nắm lấy lan can, mới thở phào nhẹ nhõm.
May mà cô chỉ mới bước lên hai bậc thang, nếu bị Lê Diệu Ngọc kéo một cái như thế, chắc chắn sẽ ngã bị thương mất.
"Bà điên rồi!" Nguyễn Quỳnh Anh tức giận trừng mắt nhìn Lê Diệu Ngọc, cô thở dồn dập, có thể thấy được thật sự là tức giận: "Bà có biết đây là nơi nào không?"
Lê Diệu Ngọc khoanh tay, không hề kiêng kị mà cười lạnh: "Dù cho nơi này là địa bàn của Trần Vĩnh Hải thì hôm nay tao cũng không quan tâm.
Tao phải tìm máy để tính tất cả món nợ,
Hôm qua, cái đồ đê tiện Nguyễn Quỳnh Anh này gọi điện cho bà, nhắc đến anh Hổ, còn nói muốn đưa anh Hổ vào ngục giam, kết quả anh Hổ thật sự bị bắt.
Lúc bà nhìn thấy tin tức đó, cả người như sụp đổ.
Trước đó, anh Hổ nói chờ sau khi kết hôn sẽ cho bà một nửa tài sản, bây giờ đã tan thành bọt nước!
Càng nghĩ càng giận, Lê Diệu Ngọc hận không thể giết người trước mắt.
Nhìn thấy gương mặt vặn vẹo ác độc của Lê Diệu Ngọc, Nguyễn Quỳnh Anh đã biết bà ta suy nghĩ điều gì.
Cô im lặng liếc mắt: "Vì một anh Hổ mà bà chạy đến chỗ này tìm tôi, xem ra mấy người đúng là tình yêu đích thật.
Đáng tiếc bà đã thất vọng rồi, anh Hổ xảy ra chuyện không phải do tôi làm."
Lê Diệu Ngọc vốn không tin Nguyễn Quỳnh Anh, đôi mắt bà ta đỏ ngầu, dáng vẻ cắn răng nghiến lợi: "Hôm qua mày mới tìm tao hỏi anh Hổ, hôm nay anh Hổ đã xảy ra chuyện, mày còn nói không phải mày sao?"
"Tôi có bản lĩnh lớn như thế, trong vòng một đêm đã đưa gã ta vào tù à?" Nguyễn Quỳnh Anh tức giận, gương mặt trầm xuống lặng lẽ nhìn bà ta..
Danh Sách Chương: