Nguyễn Quỳnh Anh choáng váng, và nhìn thấy hàng chục người mặc đồng phục công nhân, cầm nhiều dụng cụ khác nhau, đang lên xuống cầu thang.
Hoàng quản gia đứng đó, hướng dẫn họ tuần tự lên xuống.
“Chú Hoàng.” Nguyễn Quỳnh Anh bước tới, nhẹ nhàng gọi.
Hoàng quản gia quay lại, "Cô Quỳnh Anh, cô đã về rồi." "Ừ." Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu nhìn những công nhân này và hỏi, "Chuyện gì đang xảy ra vậy?" “Như cô đang thấy đó.” Hoàng quản gia kéo cô sang một bên.
“Chính Vĩnh Hải đã yêu cầu họ đến để phá cầu thang và lắp đặt thang máy.
“Tại sao?” Nguyễn Quỳnh Anh chớp mắt, có chút ngơ ngác.
Đây chỉ là một biệt thự nhỏ tổng cộng chỉ có ba tầng, tại sao phải lắp thang máy làm gì? “Vì cô đó, cô Quỳnh Anh.” Hoàng quản gia cười.
Nguyễn Quỳnh Anh sững sờ, "Tôi?" “Đúng vậy, sau khi cô đi ra ngoài, cậu Vĩnh Hải đã nhờ tôi liên hệ với công ty, nói lắp thang máy để cô Quỳnh Anh khỏi bị ngã.” Hoàng quản gia giải thích, lại càng khiến cô ngơ ra.
Trên thực tế, lời nói ban đầu của Vĩnh Hải là như thế này, "sắp xếp người đến lắp thang máy, nếu không nhỡ như cô ấy không có mắt ngã chết, sẽ bắt tôi chịu trách nhiệm!" Tất nhiên, ông sẽ không nói ra những lời này.
Nghe vậy, tâm trạng Nguyễn Quỳnh Anh trở nên phức tạp nhưng cũng có chút xấu hổ, cô đã suýt ngã cầu thang vài lần rồi, lần nào cũng là Vĩnh Hải, bất kể thời điểm nào đều xuất hiện để cứu cô Hiện tại, anh còn sai người tới lắp thang máy, vì lo lắng cô sẽ bị thương khi không có anh bên cạnh? “Cậu Vĩnh Hải đâu?” Nguyễn Quỳnh Anh nhìn lên lầu.
Quản gia Hoàng quay lại, "Vĩnh Hải không có ở biệt thự.
Cậu ấy đã đến công ty.
Cô Quỳnh Anh, đừng ở trong biệt thự nữa, nhiều bụi lắm.
Cô ra ngoài đi dạo chơi đâu đó, đến tối lắp xong thang máy hẵng về." “Ừ.” Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu đồng ý.
Cô thật sự không muốn ở lại quá lâu, bụi quá nhiều sẽ không tốt cho đứa con trong bụng.
Trở lại biệt thự chỉ trong mười phút, Nguyễn Quỳnh Anh lại đi ra ngoài và đến công ty của Nhà họ Nguyễn.
Hiện tại công ty đang phát triển theo quỹ đạo, cơ bản không có vấn đề gì lớn.
Cô ấy đã theo chân thư ký Diêm để tìm hiểu về cách quản lý công ty.
Sau khi nghiên cứu một lúc lâu, thư ký Diêm ném một xấp tài liệu cho cô và để cô tự mình xử lý.
Nguyễn Quỳnh Anh vẫn còn một chút lo lắng khi xử lý các tài liệu mà không có sự hướng dẫn, nhưng dù lo lắng đến đâu, cô ấy cũng phải lên dây cót mà làm.
Vài giờ sau, thư ký Diêm kiểm tra tài liệu, trong mắt hiện lên một tia khâm phục, "Chủ tịch gần đây tiến bộ rất nhanh, những tài liệu này đều được xử lý tốt rồi." Nguyễn Quỳnh Anh xấu hổ sờ sờ mũi, "Là nhờ anh dạy tốt." “Hì hì, vậy thì tôi sẽ nhận lời khen này.” Thư ký Diêm mỉm cười đi tới cửa cầm những tài liệu này “Tôi đi phát những thông báo này xuống, lát nữa quay lại sẽ dạy chủ tịch xem bảng biểu báo cáo.
“Được.” Nguyễn Quỳnh Anh nhìn chằm chằm máy vi tính gật đầu.
Trên màn hình máy tính là bảng biểu báo cáo của tháng trước, cô định thử xem trước khi thư ký Diêm trở về xem có hiểu được không.
Nhưng sau khi nhìn nó, cô mới nhận ra rằng mình không hiểu gì cả, chỉ càng xem càng chóng mặt.
Đột nhiên cô cảm thấy dù làm ngành gì, nghề gì cũng cần phải có tài năng.
Cô còn nhớ khi Việt Anh mới tiếp xúc với việc quản lý công ty, trừ kinh nghiệm quá ít ỏi, về quản lý cơ bản vừa học liền hiểu, nhưng cô lại không làm được.
Xoa xoa thái dương một cách mệt mỏi, Nguyễn Quỳnh Anh lại mở bản tóm tắt báo cáo của hai tháng trước ra đọc, đang nghiêm túc nhìn thì nghe thấy tiếng bước chân, nghĩ rằng Thư ký Diêm đã trở lại, cô không nhìn lên, trực tiếp nói: "Thư ký Diêm, lại đây giúp tôi xem bản tóm tắt này.
Hình như có chút không đúng..." “Tôi không phải là thư ký Diêm.” Nguyễn Trâm Anh dừng lại trước ở bàn làm việc với vẻ mặt chế nhạo.
Nguyễn Quỳnh Anh cau mày, "Sao lại là cô?" “Là tôi.” Nguyễn Trâm Anh ưỡn thẳng ngực và trông rất kiêu ngạo.
Nguyễn Quỳnh Anh sa sầm mặt, "Đây là văn phòng chủ tịch, ai cho cô vào!" "Cô đừng dùng thân phận kia để đè tôi xuống.
Nếu không phải ngày xưa cha tôi ngớ ngẩn nhường hết cổ phần cho anh em cô, bây giờ có lẽ ai ngồi vào vị trí này còn chưa biết được" Nguyễn Trâm Anh vừa đi dạo quanh văn phòng vừa nói chuyện.
Cô nhìn vào văn phòng này, nơi tượng trưng cho quyền lực cao nhất của Nhà họ Nguyễn, với ánh mắt ghen tị mãnh liệt.
Một ngày nào đó, tất cả những thứ này sẽ là của cô! Nhìn thấy bộ dạng của Nguyễn Trâm Anh, Nguyễn Quỳnh Anh liền biết cô ta đang nghĩ gì, bởi tham vọng của cô ta đã viết thẳng lên mặt rồi.
“Không nghĩ tới, cả đời này, tôi sẽ không thể nhường Nhà họ Nguyễn cho mẹ con cô.” Nguyễn Quỳnh Anh lạnh lùng nói, cong môi.
Nguyễn Trâm Anh khịt mũi lạnh lùng ôm cánh tay mình, "Nhường? Không cần cô nhường, tôi có thể dựa vào năng lực bản thân tôi mà cướp lấy nó!" “Quả nhiên là tư duy của kẻ cướp.” Nguyễn Quỳnh Anh nheo mắt.
“Ngươi không thể cướp được như ta, ta đương nhiên nói ta là cướp thôi.” Nguyễn Trâm Anh đắc thắng cười.
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn cô như nhìn một con ngốc, "Thứ cô cướp lấy, đến ngày nào đó nhất định sẽ phải trả lại, có gì đáng kiêu ngạo sao!" Hiện tại cô kiêu ngạo bao nhiêu thì tương lai cô sẽ khốn khổ bấy nhiêu.
Cứ đợi đấy, tất cả những thứ hai mẹ con cô ta đã hưởng dụng, Nguyễn Quỳnh Anh cô sẽ lấy lại tất cả.
“Được rồi, Nguyễn Quỳnh Anh, tôi không tới đây để cãi nhau với cô.
Tôi hỏi cô, Vĩnh Hải và Tô Hồng Yên có phải sắp đính hôn không?” Nguyễn Trâm Anh nhăn mặt hỏi đầy ghen tị.
Nguyễn Quỳnh Anh hơi ngả người về phía sau tựa vào ghế, "Lê Diệu Ngọc nói cho cô sao?" "Chuyện này là thật sao?" “Tôi cũng đâu có nói là giả.” Nguyễn Quỳnh Anh nhún vai, vẻ mặt tuy bình thường thản nhiên nhưng trong lòng lại chua xót.
Vĩnh Hải và Tô Hồng Yên không chỉ sắp đính hôn, ngay cả việc kết hôn cũng đã lên kế hoạch rồi.
Có khi, đám cưới của bọn họ chỉ còn chờ cái váy cưới kia may xong nữa thôi.
“Nữ nhân họ Tô kia nhanh tay thật!” Vẻ mặt của Nguyễn Trâm Anh tàn độc, như muốn ăn thịt người.
Nguyễn Quỳnh Anh trợn tròn mắt, "Tôi nghĩ hình như cô có chút hiểu lầm rồi.
Hôn ước của cô với Vĩnh Hải mới kết chưa được hai ba tháng, mà Tô Hồng Yên vừa về liền hủy hôn, cho nên người nhanh tay đâu phải Tô Hồng Yên, mà là Vĩnh Hải mới đúng, không phải sao?" "Cho dù là Vĩnh Hải thực sự như vậy, cô và Tô Hồng Yên cũng đều có phần.
Nếu không có Tô Hồng Yên và âm mưu của cô, Vĩnh Hải sẽ không bao giờ hủy hôn ước với tôi." Nguyễn Trâm Anh hét lên với đôi mắt đỏ hoe.
Nguyễn Quỳnh Anh cảm thấy cô ta đã bắt đầu lên cơn động kinh rồi, có nói bao nhiêu cũng không vào nữa, nên mới đuổi cô ta đi.
“Được rồi, nếu cô cảm thấy không cam tâm với hôn ước của họ, cô có thể tới tìm họ, đừng có gây chuyện với tôi.” Nguyễn Quỳnh Anh chỉ ra cửa, nói thẳng.
Nguyễn Trâm Anh làm ngơ với câu này, thay vào đó cô ta bước tới gần cô hai bước với vẻ mặt tức giận: "Cô không phải rất yêu Vĩnh Hải sao, họ sắp đính hôn rồi, cô không lo lắng chút nào hả?" “Tại sao tôi phải lo lắng, Vĩnh Hải đã tìm được tình yêu đích thực rồi, anh ấy mà hạnh phúc thì tôi càng hạnh phúc, có sao đâu.” Nguyễn Quỳnh Anh vừa nói vừa nhấc điện thoại cố định, chuẩn bị gọi nhân viên bảo vệ đến đuổi người, đường dây điện thoại đã bị Nguyễn Trâm Anh giật phăng ra trước khi cô kịp gọi." Nguyễn Quỳnh Anh, cô đừng có dựng hình tượng vĩ đại tự hào ra nói với tôi, trên đời này chỉ khi có được người bản thân yêu mới là hạnh phúc nhất." “Đó chỉ là quan điểm cá nhân của cô mà thôi!” Nguyễn Quỳnh Anh tức giận nhìn đường dây điện thoại trên tay Nguyễn Trâm Anh.
Nguyễn Trâm Anh trực tiếp ném đường dây điện thoại xuống đất, dùng chân giẫm lên, "Nguyễn Quỳnh Anh, cô nói thì hay lắm, nhưng trong lòng cô hẳn là rất ghen tị với Tô Hồng Yên, chúng ta hợp tác đi, cô thấy sao?" “Cô muốn làm gì?” Nguyễn Quỳnh Anh trở nên cảnh giác.
Nguyễn Trâm Anh nhìn cô một cách khinh thường, "Vì cả hai chúng ta đều yêu Vĩnh Hải, nên Tô Hồng Yên là kẻ thù chung của chúng ta.
Chúng ta sẽ chung tay để hạ bệ cô ta, sau đó, chúng ta cạnh tranh công bằng, thế nào?" “Nếu tôi nhớ không lầm, hình như cô trước đây đã từng nói điều này rồi.” Nguyễn Quỳnh Anh nhướng mày..
Danh Sách Chương: