“Cô sao vậy?” ông Dương nhìn theo ánh mắt của cô.
Quỳnh Anh đáp: “Vừa rồi hình như có người ở ngoài cửa.”
Và cô nghĩ rằng cảnh tượng đó rất quen thuộc, nhưng Quỳnh Anh không chắc đó có phải là người đó không.
Có lẽ là không, người như anh ta làm sao có thể đến gặp cô.
Cô là tình nhân đã phản bội anh ta.
Miệng Quỳnh Anh nở một nụ cười tự mỉa mai chính mình.
Ông Dương đi ra ngoài cửa xem xét rồi trở lại, lắc đầu nói: “Bên ngoài không có ai.”
“Có lẽ là cháu nhìn nhầm.
Chú Dương, chú gọi cho Việt Anh và nói với em ấy là cháu đã tỉnh, để em ấy không lo lắng.” Quỳnh Anh dặn dò.
“Tôi sẽ làm ngay.” Ông Dương lấy điện thoại di động ra gọi cho Việt Anh, nhưng không ai trả lời.
“Việt Anh có thể đang bận, để lát nữa chú hãy gọn lại.” Quỳnh Anh không nghĩ nhiều.
“Cô chủ, cô nghỉ ngơi trước đi.
Tôi ra ngoài mua cháo cho cô.” Ông Vương cất điện thoại, cầm ví rồi đi ra ngoài.
Quỳnh Anh quả thực có chút mệt mỏi, thuốc gây mê trong cơ thể còn chưa hết hẳn.
Vừa tỉnh lại một lúc, cơn buồn ngủ đã lại ập đến, mí mắt cố gống lên, cuối cùng không kìm được mà nhắm lại.
Đang mơ màng, cô nghe thấy tiếng mở cửa còn tưởng là ông Dương.
Cô cất giọng nhẹ nhàng hỏi: “Chú Dương, chú về rồi à?”
“Ồ, con tỉnh rồi?” Không phải giọng nói trầm ấm của ông Dương đáp lại cô, mà thay vào đó là một giọng nữ chua ngoa.
Quỳnh Anh đột nhiên mở mắt ra nhìn về phía cửa, nhìn thấy có người đi tới, ánh mắt vẫn mơ màng nhíu mày: “Dì Ngọc, có chuyện gì vậy?”
Bà Ngọc dựa vào cửa không đi vào, vẻ mặt khinh bỉ: “Dì tưởng con chết rồi.”
“Con thực sự đã làm dì Ngọc thất vọng, con còn sống khỏe mạnh.” Quỳnh Anh không tức giận trước câu nói như chửi rủa của bà Ngọc, giọng điệu rất bình tĩnh.
Bà Ngọc che môi cười một tiếng: “Thật đáng tiếc, không ngờ bố con lại tình nguyện dâng hiến trái tim cho con.
Nhưng không sao, dì muốn xem, sau này 2 chị em con định sống thế nào.”
Tập đoàn Nguyễn Thị và mọi tải sản trong nhà lúc này đều thuộc về bà Ngọc và Trâm Anh.
Quỳnh Anh nghe ra lời nói của bà Ngọc có hàm ý, cô nhướng mày nhìn bà Ngọc, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Cái chết của bố con có liên quan đến dì sao?”
Cô đã hiến máu vào ngày hôm đó, và cơ thể của bố đã ổn định, và sẽ không thể nào có chuyện trong thời gian ngắn như vậy.
Nhưng sau một ngày, bố cô lại...
Nói rằng không có ai giở trờ, cô tuyệt đối không tin.
Đối mặt với nghi vấn của Quỳnh Anh, bà Ngọc sửng sốt, sau đó bà nhún vai nói:
“Con đừng vu oan cho dì, bố con đau đớn như vậy nằm trên giường bệnh, có lẽ ông ấy tự sát.”
“Không thể!” Quỳnh Anh tức giận nói lớn.
Bà Ngọc cong môi khinh thường liếc cô một cái: “Con nghĩ thế nào cũng được, dì đến đây để nói cho con biết, ba ngày sau là đám tang bố con.
Con là con gái ruột không nên vắng mặt đúng không?”
Quỳnh Anh cắn môi tức giận nhìn cô chằm chằm, không trả lời.
Như thể cảm thấy sự khiêu khích của bản thân còn chưa đủ, bà Ngọc lại giả vờ nhớ ra điều gì đó, vỗ trán cười xấu xa:
“À đúng rồi.
Vào ngày tang lễ, Vĩnh Hải xin đến chia buồn với tư cách là con rể tương lai.
Con nên hầu hạ cậu ta thật tốt.”
Quỳnh Anh đầu óc choáng váng, sắc mặt tái nhợt đến kinh khủng, không thể kiềm chế được nữa, hét vào mặt bà Ngọc: “Cút! Cút ngay!”
“Con cho rằng dì muốn ở lại đây, chẳng qua dính phải chuyện xui xẻo.
Dì nhắc nhở con lần cuối, con phải sống thật tốt để còn tham dự hôn lễ của Vĩnh Hải và Trâm Anh.” Lúc này bà Ngọc mới đắc ý rời đi.
Quỳnh Anh nắm lấy ga trải giường thở hổn hển để kìm nén lửa giận trong lòng.
Cô không thể bị kích động, bà Ngọc nói câu này chỉ để chọc tức cô và khiến cơ thể cô suy sụp.
Cô không thể bị lừa!
Nhưng có một câu nói mà bà Ngọc nói rất đúng, cô phải sống, sống thật tốt, để trả thù cho mẹ, vì gia đình, vì Việt Anh, vì tâm nguyện của bố cô, và cả vì Vĩnh Hải…
Thời gian trôi qua thật nhanh, ngày an táng bố Quỳnh Anh đã đến.
Sauk hi thi hài được chôn cất, và các quan khách dần dần rời đi.
Ông Dương đỡ Quỳnh Anh trở lại phòng khách, sắc mặt cô tái nhợt đến đáng sợ.
Ông Dương lên tiếng trách móc:
“Trước khi sức khỏe hồi phục ô cũng không bắt buốc phải tới.
May mà không sao.”
“Được rồi, chú Dương, cháu biết mình đang làm gì.
Hôm nay là tang lễ bố cháu, cháu làm sao có thể không đến.” Quỳnh Anh cười yếu ớt nói.
Ông Dương quá rõ tình cách của cô, cô gái này nhìn qua thì tính tình dịu dàng, nhưng thật ra cô còn ương ngạnh hơn ai hết.
“ Cô uống nước đi.” Ông Dương rót một ly nước đưa Quỳnh Anh.
“Cảm ơn chú Dương.” Quỳnh Anh cầm lấy ly nước uống cạn, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cô đặt ly xuống, cau mày hỏi:
“Chú Dương, còn chưa có tin tức gì của Việt Anh?”
Ba ngày trước, Việt Anh nói rằng cậu ấy sẽ đến bệnh viện để thăm cô sau khi hoàn thành công việc đang làm, nhưng cậu ấy đã không đến.
Gọi điện cũng không có ai nghe máy.
Lúc đầu, Quỳnh Anh tự an ủi mình rằng cậu có việc phải làm, nhưng đã đến ngày thứ ba ...
Vương Bác cũng rất cảm thấy khó hiểu nói: “Vẫn chưa, lúc sáng tôi có gọi điện thoại nhưng cũng không có ai trả lời, hai mẹ con bà Ngọc vừa rồi nói trước mặt rất nhiều quan khách rằng cậu chủ bất hiếu, tang lễ của bố mà con trai không có mặt.”
“Họ thực sự nhân cơ hội này tạo ấn tượng xấu cho chị em cháu.” Quỳnh Anh chế nhạo, khi nhắc đến mẹ con bà Ngọc, cô tràn đầy phẫn nộ.
Điều duy nhất khiến cô cảm thấy an ủi là Vĩnh Hải đã không xuất hiện trong đám tang hôm nay.
Nếu không, vẻ kiêu ngạo của hai mẹ con bà Ngọc sẽ càng thêm bội phần.
Ông Dương cũng cảm thấy chán ghét hai mẹ con bà Ngọc, không muốn tiếp tục nhắc về họ, quay lại chủ đề củ:
“Cô chủ, cậu chủ ngày thường làm việc rất nghiêm túc, không phải loại người bỗng dưng bỏ đi không liên lạc gì để mọi người lo lắng.
Hay là có sự cố gì đó?”
Quỳnh Anh cảm thấy điều đó không phải là không thể.
Khi bố cô qua đời, cô và Việt Anh đã cản trở lợi ích của một số người, chẳng hạn như bà Ngọc và con gái của bà ta.
“Chú Dương, nhanh lên, gọi điện thoại cho thư ký Diêm và nhờ ông ấy xác nhận lần cuối cùng Việt Anh xuất hiện ở công ty.”
Không để Quỳnh Anh nói thêm một lời, chú Dương vội vàng bấm điện thoại.
Thư ký Diêm làm việc rất nhanh chóng, ngay sau đó anh ta gửi một đoạn video trích từ camera giám sát cho Quỳnh Anh.
Cô nhìn thấy Việt Anh đang đứng cùng một người đàn ông trung niên mặc vest trong video.
Người đàn ông trung niên không biết đã nói gì với Việt Anh, vẻ mặt của anh ta rõ ràng là có chút kỳ lạ, dường như đang bị người đàn ông trung niên đe dọa.
Hai người cuối cùng lên một chiếc xe taxi màu đen rồi rời đi.
Điều này không khác nhiều so với bắt cóc.
Người đàn ông trung niên đó là ai? Ai đã sai khiến ông ta?
Quỳnh Anh lo lắng như kiến trên chảo nóng, nước mắt gần như trào ra.
Cô bất giác gọi tên em trai: “Việt Anh.”
“Cô chủ, chúng ta gọi cảnh sát nhé?” Ông Dương cũng rất lo lắng.
Quỳnh Anh cắn môi lắc đầu: “Vô dụng.
Người này dám đưa Việt Anh đia ngay trước cửa Tập đoàn.
Có nghĩa là họ không sợ chúng ta gọi cảnh sát.
Cháu sợ rằng cho dù chúng ta gọi cảnh sát cũng không giải quyết được vấn đề.”
“Vậy chúng ta phải làm gì?” Ông Dương hỏi lại.
Quỳnh Anh nắm chặt 2 tay không trả lời.
Cô cũng không biết phải làm sao bây giờ, cô thậm chí còn không biết người đã đưa Việt Anh đi là ai..
Danh Sách Chương: