Chương 113. Giả heo ăn thịt cọp.
Độc Nhĩ Kha trong lòng rất kích động nhưng vẻ mặt lại không biểu hiện nhiều, hắn chỉ lạnh nhạt nói:
- Ngài hãy nói điều kiện nghe thử. Nếu trong khả năng của ta và không đi quá giới hạn của ta thì ta sẽ xem xét.
Bạch Sát có chút ngạc nhiên vì sự trấn tĩnh của Độc Nhĩ Kha, trong lòng không khỏi đánh giá Độc Nhĩ Kha cao hơn một chút, vẻ mặt nghiêm nghị lại nói:
- Việc ta yêu cầu cũng nằm trong khả năng của Hỏa tiểu huynh đệ, vả lại cũng không vi phạm vào giới hạn của Hỏa tiểu huynh đệ.
- Việc gì?
Độc Nhĩ Kha hỏi.
- Việc ta muốn Hỏa tiểu huynh đệ làm chính là lọt vào trong nhóm tam cường, sau đó đại diện cho Ba Lý thành tham gia đại hội võ thuật của đế quốc.
Bạch Sát thẳng thắn nói.
- Không được.
Độc Nhĩ Kha dứt khoát.
- Tại sao?
Bạch Sát nghi vấn, điều kiện này hấp dẫn cực kỳ, vậy mà Độc Nhĩ Kha lại từ chối, hắn thực sự có chút không hiểu.
Nhưng Độc Nhĩ Kha lại không muốn làm theo ý của Bạch Sát, hắn còn rất nhiều việc muốn làm không thể phân tâm đi chiến đấu cho tên họ Bạch này. HƠn nữa Độc Nhĩ Kha mơ hồ cảm giác việc này cũng không đơn giản như vậy, vì vậy hắn dứt khoát cự tuyệt.
- Điều đầu tiên ta có thể làm được, nhưng việc thứ hai ta không thể chấp nhận. Xin lỗi, ta không thể chấp nhận giao dịch này, xin mời ngài về cho.
Độc Nhĩ Kha làm ra thủ thế tiễn khách.
Bạch Sát ánh mắt ánh lên vẻ kỳ lạ. Cũng không bước ra mà nhìn chằm chằm Độc Nhĩ Kha nói:
- Hỏa tiểu huynh đệ chẳng nhẽ không muốn ta nói một chút về đại hội võ thuật kia sao?
- Không cần, ta không quan tâm.
Độc Nhĩ Kha lại lạnh nhạt trả lời.
- Vậy công tử tại sao lại tham gia đấu võ hội.
Bạch Sát ngày càng khó hiểu hỏi.
- Chỉ để cọ sát, tích lũy kinh nghiệm thực chiến.
- Nhưng.
- Ta không muốn, không cần khuyên ta tới đấu võ hội đó học hỏi gì. Ta có rất nhiều việc cần làm. Xin mời cho.
Bạch Sát đầu cứ u u cạc cạc, chẳng hiểu mô tê gì. Hắn chỉ lẳng lặng đứng một lúc, sắp xếp lại suy nghĩ. Độc Nhĩ Kha thấy hắn suy nghĩ thì cũng để yên mặc kệ hắn lẳng lặng chờ đợi.
Một lúc sau Bạch Sát lấy ra một cái hộp gỗ, và một cuốn số bút ký. Hắn cầm cả hai đưa cho Độc Nhĩ Kha sau đó nói:
- Đây là đan được trị thương, còn đây là bút ký tu luyện của ta. Trong đó có hiểu biết của ta về cách thức đột phá, hay tu luyện. Hỏa tiểu huynh đệ hãy cầm lấy, những lời vừa rồi xem như ta chưa nói.
Giọng nói của hắn rất bình thản nhưng ánh mắt của hắn nhìn về khỏa đan dược kia có chút không nỡ. Độc Nhĩ Kha cũng nhìn về cái hộp, trong lòng đầy dậy sóng nhưng hắn không cầm mà chỉ hỏi:
- Ngài không muốn ta làm gì sao?
- Không.
Bạch Sát dứt khoát, trong lòng tuy rằng rỉ máu nhưng nghĩ tới kết giao được một người tương lai rộng mở như Độc Nhĩ Kha hắn cũng cắn răng chịu đựng. Hắn có cảm giác Độc Nhĩ Kha sau này nhất định sẽ tiến xa trên con đường tu luyện. Khi đó hắn chỉ có thể đứng xa ngước nhìn Độc Nhĩ Kha vì vậy hắn muốn đầu tư một chút, biết đâu sau này có thể kiếm lời.
- Thật?
Độc Nhĩ Kha có chút không tin.
- Nếu Hỏa tiểu huynh đệ nghi ngờ ta thì ta thu hồi lại vậy.
Bạch Sát trêu đùa Độc Nhĩ Kha.
Lời vừa dứt thì cái hộp và quyển bút ký cảm ngộ của hắn bị Độc Nhĩ Kha nhanh như chớp giật mất. Vật vừa vào tay thì hắn cười lên ha hả, nhảy tưng tưng, khiến cho Bạch Sát một phen trố mắt mở to. Đây là chuyện gì? Ta không tìm nhầm người chứ, đây còn là tên Hỏa bạo sát lạnh lùng lúc trước sao? Rõ ràng giống như một đứa trẻ lên ba giành được món đồ chơi ưa thích vậy.
Trong lòng Bạch Sát có chút chán nản.
- Cảm ơn ngài. Ta nhất định sẽ cố gắng lọt vào nhóm tam cường.
Độc Nhĩ Kha một hồi thu lại vẻ tinh nghịch, ve mặt lại lạnh lùng nhìn Bạch Sat ho khụ một cái nói.
- Ách.
Bạch Sát hết muốn nói.
- Không biết ngài còn có dặn dò gì không?
Độc Nhĩ Kha thấy Bạch Sát hết chuyện thì đuổi khéo.
- Ta nghĩ ngày mai công tử khi phục hồi tốt nhất khi ra sân chiến đấu vẻ mặt nhìn nên thê thảm một chút?
Ý cười lại xuất hiện trên khuôn mặt Bạch Sát, hắn nhìn Độc Nhĩ Kha đầy vẻ khiêu khích.
Độc Nhĩ Kha nghe vậy thì khựng lại, nghiền ngẫm lại câu nói của Bạch Sát đột nhiên ánh mắt sáng lên, nói:
- Giả trư ăn thịt cọp.
- Ta đúng là ý này.
Bạch Sát tự tin nói.
- Ngài đúng là lắm mưu mô quỷ kế nha.
Độc Nhĩ Kha lại trêu chọc Bạch Sát.
- Ha ha. Ta giúp ngươi như vậy, ngươi không mời ta được chén rượu nhạt hay sao?
Bạch Sát lập tức đáp trả.
Độc Nhĩ Kha nghe vậy thì sờ mũi, xấu hổ nói.
- Ách. Là ta sơ suất. Xin ngài chờ một lát ta ra ngoài kêu tiểu nhị.
...
Hai người gọi một bàn ăn lớn và một bình rượu ngon, vừa ăn vừa trò chuyện, Độc Nhĩ Kha lại đóng vai trò là thính giả nghe đài, còn Bạch Sát thì như cái đài radio thao thao bất tuyệt. Nói hết chuyện này tới chuyện kia, những sự việc lạ trong đời, những chuyện khi hành tẩu giang hồ. Thính giả nghe đài đôi khi cũng hỏi một số điều về tu luyện, những chuyện này radio phát thanh đều trả lời hết.