Chương 49. Đại chiến bên tử vong sơn đạo.
Tại sâu trong vùng sơn đạo kia có hàng trăm người đang ẩn giấu bên những tảng đá lớn, tất cả bọn họ đều mang hắc y. Họ cũng không phải đến cùng một tổ chức mà là người của những gia tộc hay tông môn bị Độc Nhĩ Kha giết hại lúc chiến đấu tại Huyết Đao Sơn.
Trong số này chia làm 6 nhóm chính. Mỗi nhóm gần một trăm người, người tu vi thấp nhất cũng là Đại Linh Sư Hạ Giai. Tu vi cao nhất là hai Linh Tôn Hạ Giai.
Nhóm đầu tiên do một hắc y nhân cao gầy cầm đầu, cả khuôn mặt cũng che kín lại. Hắn chính là gia chủ của Phàm Gia thành Biên Hoang. Nhóm thứ hai là một tên vóc dáng cao to, cũng che kín mặt người này chính là gia chủ của Lạc gia. Nhóm thứ ba là một tên mập mạp thấp lùn cầm đầu, người này là đại trưởng lão của Vũ gia. Nhóm thứ tứ do một nữ tử vóc dáng tuyệt mỹ cầm đầu, mỹ phụ này cũng chừng bồn lăm bốn sáu tuổi nhưng mà vẻ ngoài vẫn trẻ như ba mươi ba mốt.
Mỹ phụ này chính là thê tử của gia chủ Kinh Vô Thường, Kinh gia. Cũng là con gái của Hạ Thiên tôn giả. Nhóm thứ năm chính là một lão già gầy nhom, nhìn như da bọc xương chừng bảy tám chục tuổi cầm đầu. Lão già này chính là người của Thanh nguyên môn, thái thượng trưởng lão của Thanh Nguyên Môn Hồ Bân. Nhóm cuối cùng cũng là một trung niên chừng bốn mươi bốn mốt tuổi cũng chính là trưởng tử của Hạ Thiên tôn giả của Hạ Thiên Tông – Hạ Thiên Kính.
Lúc này Hạ Thiên Kính có phần sốt ruột quay ra nói:
- Tin tức có đúng hay không? Tại sao tên ác ma đó vẫn chưa tới?
Hồ Bân nghe vậy thì nói:
- Tin tức do tình báo Thanh Nguyên Môn chúng ta là chính xác.
- Hừ, nếu lão phu mà gặp được tên ác ma đó thì lão phu sẽ xé xác hắn ra thành vạn mảnh. Thù giết cha lão phu thề không đội trời chung. Ác Ma Hàn Kha lão phu thề sẽ giết chết ngươi.
Hạ Thiên Kính khuôn mặt vặn vẹo, hai mắt huyết hồng nói.
- Kính huynh. Chúng ta cùng chung mối thù. Hôm nay phải cùng nhau diệt trừ tên ác ma này, mọi người hôm nay hãy xóa bỏ hiềm khích lúc trước tạm thời liên hợp lại cùng nhau giết địch. Tên ác ma này giết tất nhiều người hắn chiếm được tài nguyên cũng vô số. Nghe nói hắn còn có vũ kỹ luyện thể thượng thừa và công pháp không tầm thường.
Gia chủ Phàm gia – Phàm Khắc ôm quyền nói với Hạ Thiên Kính.
Mọi người nghe nói bảo vật của Độc Nhĩ Kha, vũ kỹ cao thâm và công pháp hắn tu luyện thì trong lòng đều nổi lên thèm muốn, trong lòng đã có tính toán nhưng vẻ ngoài vẫn gật gù bổ sung.
- Đúng vậy, đúng vậy.
- Vậy thì nhờ các vị chỉnh đốn lại đội ngũ sẵn sàng chiến đấu. Chúng ta hôm nay bày ra thiên la địa võng ở đây nhất định không thể để cho hắn chạy thoát. Tốt nhất là bắt sống sau đó moi ra thông tin.
Hạ Thiên Kính nhìn mọi người rồi nói.
- Nhất định. Nhất định.
…..
Tất cả chuyện này Độc Nhĩ Kha cũng không hề hay biết. Hắn không biết chỉ cách hắn năm dặm về phía trước trong sơn đạo kia đã có hàng trăm người bày ra thiên la địa võng đang chờ hắn. Độc Nhĩ Kha và Tiểu Lang bây giờ đang cùng nhau tiến về phía trước nhưng mà tốc độ lại rất chậm bởi vì hắn thấy trong sơn mạch này là một nơi vắng vẻ rất tốt cho hắn luyện chế độc dược. Độc Nhĩ Kha và Tiểu Lang đi một hồi một dặm mới tìm được một cái sơn động khá rộng, và kín đáo, bên ngoài được một đám dây leo bao phủ.
Hắn bỏ mặc cho Tiểu Lang ngồi một chỗ sau đó lấy ra linh thảo bắt đầu điều chế độc dược. Lần này Độc Nhĩ Kha dự định điều chế thật nhiều độc dược đặc biệt là Hồi Linh Độc Đan.
.. ….
Trong khi Độc Nhĩ Kha đang chăm chỉ luyện chế độc dược thì lực lượng của sáu đoàn người đang mai phục ở sơn đạo càng ngày càng nóng ruột. Theo tình báo họ nhận được thì mấy canh giờ trước Độc Nhĩ Kha đã tới đầu sơn đạo, chiếu theo tốc độ của hắn thì rất nhanh sẽ đến đây thôi, nhưng mà giờ phút này họ đã chờ ở đây nửa ngày rồi mà không thấy bóng dáng Độc Nhĩ Kha đâu. Mỹ phụ Hạ Thiên Linh có vẻ nóng ruột nhìn huynh trưởng Hạ Thiên Kính nói:
- Đại ca, có khi nào cái tên Hàn Kha này biết chúng ta mai phục ở đây nên đi đường khác không?
Hạ Thiên Linh không dám nói “tin tức của Thanh Nguyên Môn Hồ Bân sai hay không” cũng không dám nói thẳng sợ mọi người xung đột, nhưng trong lòng cũng đã có chút nghi ngờ, nên chỉ hỏi vu vơ sang chuyện khác.
Dường như Hạ Thiên Kính cũng hiểu muội muội của mình nghi ngờ tin tức kia trong lòng cười nhạt nhưng miệng vẫn nói:
- Ta không nghi ngờ tin tức của Hồ Bân môn chủ. Có lẽ tên kia lại chọn một cái hang động nào đó ở lại cũng nên.
Hắn không dám nói nghi ngờ tin tức kia, hắn là thủ lĩnh trong này nên phải nói như thế.
Những người khác nghe vậy cũng trầm mặc nhìn Hồ Bân. Hồ Bân bị người ta nhìn như vậy cũng có chút khó chịu, trong lòng tức giận hắn nói:
- Các vị chẳng nhẽ nghi ngờ tin tình báo của Thanh Nguyên môn ta?
- Đừng lúc nào cũng lôi Thanh Nguyên Môn ra dọa chúng ta.
Gia chủ Lạc gia – Lạc Bất Phàm vẻ mặt châm biếm nói.
- Ngươi. Lạc Bất Phàm, ngươi được lắm. Người khác sợ các ngươi nhưng Thanh Nguyên Môn chúng ta há lại để cho Lạc gia ngươi khi dễ sao?
Hồ Bân hai mắt bắn ra hung quang nhìn Lạc Bất Phàm quát.
- Thanh Nguyên Môn? Giỏi lắm sao? Ta nghe nói mười mấy người Thanh Nguyên Môn phái đi đều bỏ mạng ở Huyết Đao Sơn. Có gì giỏi cơ chứ?
Lạc Bất Phàm cũng không nhường nhịn trả đũa.
Hồ Bân nghe vậy không những không tức giận mà cười lạnh nói:
- Chắc người của Lạc Gia ngươi phái đi có lẽ còn có kẻ còn sống?
- Ngươi. Hồ Bân có giỏi thì chiến với lão phu một trận?
Lạc Bất Phàm tức giận, hắn tự dưng hiểu mình lại tự lấy đá đập chân mình.
Hồ Bân mập lùn, Lạc Bất Phàm thì cao gầy nhìn cảnh tượng hai người thật hoạt kê.
Hạ Thiên Kính thấy tình hình trở nên căng thẳng thì vội vã khuyên nhủ hòa giải:
- Hai vị, chúng ta bây giờ cùng trên một chiếc thuyền. Các vị không muốn đại địch chưa tới mà nội bộ đã tan rã đó chứ? Bây giờ việc chúng ta chờ đợi là tiếp tục chờ đợi mà thôi.
Hai người nghe vậy thì hừ một tiếng rồi trầm mặc không nói. Những người khác thì lắc đầu thở dài. Không khí trở nên trầm trọng hẳn lên.
…..
Lại đợi thêm một canh giờ hoàng hôn đã buông xuống, cả bầu trời phía chân trời phía tây đỏ rực như máu, ánh hoàng hôn hắt vào khe núi tạo thành những chùm sáng đỏ lòm. Cả sơn đạo cũng đã bị bóng râm bao phủ, ánh sáng cũng yếu đi.
Độc Nhĩ Kha lúc này cũng đã cách chỗ mai phục chưa đầy năm trăm thước. hắn vẫn chưa cảm nhận được nguy hiểm mà bên kia thì cũng đã nhận được tin tức Độc Nhĩ Kha sắp tới đã chuẩn bị sẵn sàng sát chiêu, bày ra thiên la địa võng chỉ chờ Độc Nhĩ Kha bước vào.
Khoảng cách Độc Nhĩ Kha tới sơn đạo mai phục ngày càng gần bốn trăm thước, ba trăm thước, hai trăm thước, một trăm thước.
Đang đi bỗng nhiên Tiểu Lang dừng lại, đầu ngẩng lên nhìn về phía trước, trong mắt hiện lên đầy cảnh giác. Độc Nhĩ Kha cũng dừng lại nhìn biểu tình của Tiểu Lang rồi nhìn về phía trước, khóe miệng khẽ nhếch lên nhưng hắn vẫn tiếp tục tiến lên phía trước.
Những người kia thấy Độc Nhĩ Kha dừng lại thì trong lòng trở nên nôn nóng, nhưng mà khi thấy Độc Nhĩ Kha bước tới thì bắt đầu yên tâm lại.
Nhưng để cho họ tức đến muốn hộc máu là Độc Nhĩ Kha tiến thêm ba mươi thước nữa thì dừng lại không tiếp tục đi tới nữa, lúc này khoảng cách tới chỗ mai phục là bảy mươi thước nhưng Độc Nhĩ Kha lại cứ trơ chân ra đấy, hết nhìn đông lại ngó tây, bực mình nhất là hắn còn nhảy lên một tảng đá ngồi đung đưa chân nữa chứ. Tiểu Lang cũng ngoan ngoãn đứng một chỗ làm như không thấy.
Những kẻ kia thấy vậy thì kích động nhìn Độc Nhĩ Kha như muốn hét lên với hắn:
- Tiến lên đi, sao lại không đi tới nữa. Nhanh lên chỉ còn bảy mươi thước nữa thôi mà, ngươi không có chân à, nhìn ngươi còn khỏe mạnh thế kia cơ mà, nào có bộ dạng mệt mỏi. Ngươi lại còn rung đùi..ách tức chết ta mất. Kia là hình tượng ác ma sao?
Rất nhiều người đều có ý nghĩ như vậy chỉ cầu mong có một con gió to đẩy Độc Nhĩ Kha tới chỗ chúng mai phục.
Độc Nhĩ Kha cứ ngồi đó đung đưa chân một khắc thời gian, lại hai khắc thời gian. Những người khác ở đó bắt đầu cảm giác bực mình muốn xông ra ngoài lấy mạng cái tên ác ma kia. Nhưng đều bị những gia chủ trưởng môn hay trưởng lão hừ lạnh phải im lặng.
Độc Nhĩ Kha nhìn sắc trời cũng không còn sớm nữa, hắn nhìn về phía trước lạnh nhạt nói:
- Các vị, chắc các vị là người thân của những kẻ bị ta giết trên Huyết Đao Sơn chứ? Nếu đã tới thì nên ra mặt đánh một trận, cần gì phải trốn chui trốn lủi như một con chó vậy?
Nghe những lời trào phúng của Độc Nhĩ Kha khiến cho trong lòng những người ở đây nổi giận bừng bừng. Hồ Bân đang buồn bực thì lại bị Độc Nhĩ Kha chọc giận mới từ sau tảng đá nhảy ra nói:
- Ác ma Hàn Kha, ngươi giết người vô số người vô tội, tội ác tày trời, người người không thể dung tha. Ngươi…
Hắn còn chưa nói xong thì Độc Nhĩ Kha cắt lời nói:
- Ngươi có phải ta giết hại người thân của ngươi? Ngươi đại diện chính nghĩa tới diệt sát ta? Nếu vậy ngươi có bản lĩnh thì ra tay đi.
Hắn nói đến đây, không để cho Hồ Bân trả lời rồi quay sang những người khác nói:
- Các ngươi chắc có lẽ cũng như hắn? ta giết người của ngươi, các ngươi thay trời hành đạo tới diệt sát ác ma ta?
- Ngươi biết vậy thì tốt rồi.
Mấy người thấy không thể che giấu được mục đích của họ. cũng không cần che giấu nữa. Hạ Thiên Kính đứng ra nói. Ánh mắt nhìn Độc Nhĩ Kha đầy oán hận, hung quang ngày càng thịnh.
- Các ngươi luôn miệng nói ra là ác ma. Giết người vô tội, được, vậy thì hôm nay ta sẽ biến thành ác ma đồ sát sạch sẽ các ngươi. Hôm nay ta sẽ không cho kẻ nào trong các ngươi chạy thoát khỏi đây. Xuất ra bản lĩnh ra đi.
Độc Nhĩ Kha sát khí ngày càng thịnh, hai tay siết chặt răng rắc quét tới đám người Hồ Bân nói.
- Mọi người nghe lệnh, dàn trận diệt sát ác ma Hàn Kha.
Hắn nói xong quay sang Độc Nhĩ Kha sát khí trào dâng nói:
- Tiểu tử cuồng vọng, lão phu tới dạy dỗ ngươi, cho ngươi biết trời cao đất dày là gì? Tiếp chiêu.
- Lão phu cũng tới,…lão nhân ta tới lấy đầu ngươi báo thù cho phu quân ta.