Chương 74. Sơ nhập Tề Khắc đế quốc, Ba Lạp thành.
Những người này vẫn hồn nhiên bàn luận chém gió về kẻ đã gây ra tình trạng ma thú biến mất mà bọn chúng không biết rằng những lời của bọn chúng đã lọt vào tai chủ nhân gây ra sự việc trên không sót một chữ nào.
Độc Nhĩ Kha cũng không lộ diện tìm những kẻ này gây sự mà hắn thúc dục Tiểu Lang tiếp tục phóng về một phía tiếp tục việc thu hút đám ma thú lại sau đó dùng Thôi Hồn Tán khiến chúng đồ sát nhau.
…
Trong khi Độc Nhĩ Kha khiến cho U Minh Sâm Lâm rung chuyển thì lúc này cũng đã xuất hiện rất nhiều chuyện.
Trên lãnh thổ tiếp giáp với U Minh Sâm Lâm của đế quốc Tề Khắc lúc này có rất nhiều lũ lượt kéo nhau từ trong rừng quay trở ra, thần sắc mỗi người đều lo lắng, nặng nề, một số người lại rất tức giận chửi ầm lên.
- Thật không biết kẻ khốn kiếp nào gây ra ma thú bạo loạn, lại trở nên điên cuồng khiến cho lão tử không làm ăn được gì? Lão tử mà biết được kẻ nào gây ra thì lão tử giết cả nhà hắn.
Một tên đại hán cao to, dáng người thô kệch nóng nảy chửi lên.
Những người khác nghe thế thì nhìn hắn cười mỉa mai:
- Khắc Tư, ngươi thực cũng quá mạnh miệng đấy, ngươi tưởng người khiến cho ma thú trong vòng mười dặm biến mất hoàn toàn, người như vậy với bản lĩnh của ngươi có thể đối phó sao? Chỉ sợ người ta chỉ giơ một ngón tay ngươi đã biến mất rồi.
Khắc Tư nghe thế cũng có chút xấu hổ. Nhưng hắn vẫn không chịu thua mở miệng phản bác:
- A Khắc Lạp, ngươi nhìn thấy hắn rồi sao? Biết đâu kẻ gây ra không phải một người mà là rất nhiều người thì sao? Với lại đã chắc bọn chúng đã có bản lĩnh thực sự, bọn chúng có thể dùng thủ đoạn mà.
Vả lại lão tử mặc kệ bọn hắn có bản lãnh gì? Lão tử ít gì cũng là Linh Tôn Hạ Giai, nếu để lão tử bắt được thì sẽ cho hắn sống không bằng chết.
A Khắc Lạp nghe vậy thì chỉ cười ha hả nói:
- Khắc Tư, ngươi nghĩ nếu nhiều người gây ra thì tránh được chúng ta sao? Tại sao không ai trong chúng ta bắt gặp? Phải biết rằng chúng ta đã quen thuộc khu rừng này rất lâu, động tĩnh lớn như vậy có thể qua mặt chúng ta sao?
Theo ta thấy chỉ có thể là một hoặc ít người gây ra, Khắc Tư với tu vi của ngươi liệu ngươi có thể khiến cho ma thú trong vòng mười dặm biến mất trong vòng mấy canh giờ sao?
Khắc Tư nghe tới đây thì nghẹn họng.
….
Câu chuyện giống vậy cũng có rất nhiều, lúc này có rất nhiều quay trở lại Ba Lạp, bọn họ không vào thành mà đứng trước khoảng đất trống giữa thành và U Minh Sâm Lâm tụ tập với nhau bàn tán xôn xao. Mảnh đất trống này đã chật ních những dong binh, kể cả tiểu đội dong binh và dong binh tự do. Số lượng lên tới mấy trăm người.
Bọn họ đều nói về sự việc là trong lúc đi liệp sát thì bắt gặp ma thú bỗng nhiên trở nên bạo loạn sau đó phóng đi một phía, một lúc sau thì có rất nhiều ma thú cũng phóng về hướng đó, biểu hiện của chúng đều giống nhau, đều trở nên điên cuồng.
Ngay sau đó bọn họ nghe thấy rất nhiều tiếng thú kêu thảm thiết sau đó tiếng cây gãy đổ…
Nhưng điều kỳ lạ nhất là chỉ một canh giờ sau thì tiếng thú rống bỗng nhiên im bặt sau đó một thời gian sau bọn họ cũng nhận thấy Linh thảo mà ma thú thủ hộ cũng đã biến mất, ma thú quanh đó cũng không còn.
Tuy rằng biết là vậy nhưng không ai dám đến xem xét. Đùa sao, chỗ đó có hàng nghìn ma thú đó, nếu bị bọn chúng phát hiện thì chết không có chỗ chôn.
Tuy rằng có rất nhiều người từ rừng quay trở ra nhưng mà cũng có rất nhiều người nghe tin tức này lại từ trong Ba Lạp thành tiến vào trong rừng quyết định tìm hiểu một phen. Lúc này lại có mấy chục người từ trong thành Ba Lạp tiến ra, số lượng này lập tức thu hút ánh nhìn của mọi người.
Nhưng trong số những người này lại có một số người lại mang trang phục giống nhau, tất cả đều mặc sắc phục hắc bào, trên hắc bào lại thêu một cái đầu lâu hung tợn. Những người khác nhìn thấy vậy thì ai cũng trở nên kính sợ, ngay cả Khắc Tư cũng trở nên căm bặt ánh mắt nhìn về phía những Hắc bào nhân này đầy cung kính.
Một người trong đó nhỏ tiếng bàn tán:
- Thật sự không ngờ chuyện này lại khiến cho Độc Tông một trong tam đại một phái đệ nhất Tề Khắc đế quốc ta lại nhúng tay vào.
- Ngươi cũng chán sống rồi sao? Đây là chuyện mà ngươi có thể bàn luận sao?
Một kẻ gần đó nghe vậy thì nhỏ giọng nhắc nhở.
- Ách.
Người kia nghe vậy thì ách một tiếng vội bịt miệng lại, nhưng ánh mắt lại nhìn về hướng mấy chục Hắc Bào Nhân.
…
- Hả? kia không phải là tam trưởng lão, Nạp Đức Tư lão nhân của Độc Tông sao? Thật không ngờ lão nhân này cũng xuất hiện ở đây, xem ra chuyện này không nhỏ à.
Tên đội trưởng của Ba Khải dong binh có chút hiểu biết nhìn về phía một lão nhân râu dài bạc phơ, dáng người cao gầy không khỏi thốt lên một tiếng.
Những người khác nghe vậy mục quang đều đổ dồn về lão nhân kia. Chỉ thấy lão nhân gia này chừng sáu bảy sáu tám tuổi, cằm có bộ râu trắng dài, hai má hóp lại, nhưng đôi mắt lại rất sắc bén, sát khi từ trong người lão thỉnh thoảng tỏa ra khiến cho người khác kinh sợ, nhưng mà khí tức trên người lão nhân này tỏa ra mạnh mẽ khiến cho những người ở đầy trở nên khiếp sợ. Trên hắc bào của lão nhân này có thêu một cái đầu lâu hung tợn và một ngọn lửa màu đen. Ngoài ra trên đó còn được thêu một chữ “Tam” rất lớn.
- Thì ra Tam trưởng lão lại là Linh Vương cảnh giới, khí tức trên người lão nhân gia khiến cho ta cũng cảm giác khó thở.
Những người khác nghe vậy thì đều gật đầu.
….
Lúc này Tam trưởng lão Độc Tông liếc nhìn về phía đám dong binh một chút rồi khuôn mặt trở lên lạnh lùng, sau đó quay đi không nói gì.
Những người bắt gặp cái liếc nhìn của Tam trưởng lão thì cảm giác tóc gáy dựng đứng lên, trong lòng run rẩy, da gà nổi lên, cả người cảm giác như ngồi trong hầm băng.
Nhưng lúc này Tam trưởng lão như đang chờ đợi một ai đó vẫn cứ đứng đó một lát sau có người đi tới trước người hắn thi lễ nói:
- Bẩm báo Tam trưởng lão. Chúng ta đã cho người phong tỏa lối vào U Minh sâm lâm rồi, xin Tam trưởng lão chỉ thị hành động tiếp theo.
Lúc này nhìn lại thì thấy mấy chục hắc bào nhân đều đã tản ra chắn trước lối vào U Minh sâm lâm, một vài người muốn tiến vào thì đều bị bọn họ ngăn cản. Có rất nhiều bất mãn trong lòng nhưng không dám nói gì mà đành quay trở lại.
- Làm tốt lắm. Tin tức của Ba Khải chính xác không? Còn nữa Thiếu Tông chủ sao còn chưa tới?
Người kia nghe vậy thì vội vàng nói:
- Khởi bẩm Tam trưởng lão, trước đó Ba Khắc tại trấn Liệp Sát đã tận mắt chứng kiến Huyết Tu La Hàn Kha bị mấy chục người truy sát trốn vào U Minh sâm lâm, nhưng sau đó không biết tại sao những người kia không có tin tức.
Ba Khắc theo dõi Huyết Tu La Hàn Kha nhưng hắn tốc độ quá nhanh nên không theo kịp bị bỏ lại, sau đó Ba Khắc định trở về tông môn bẩm báo thì trên đường gặp sự kiện ma thú bạo động Ba Khắc bởi vì tò mò len lén theo dõi thì thật không ngờ chứng kiến Huyết Tu La Hàn Kha và Hoàng Kim Sát Lang của hắn đang ở bên cạnh chứng kiến hàng nghìn ma thú cắn xé lẫn nhau, sau đó ma thú hạch tất cả đều bị Huyết Tu La Hàn Kha thu lấy, ngay cả Linh thảo quanh đó cũng bị hắn thu hết.
Còn chuyện của Thiếu Tông chủ thì nghe nói Thiếu Tông chủ đã tới Ba Lạp Thành, có lẽ cũng sắp tới đây rồi.
Tam trưởng lão nghe vậy thì cười khặc khặc nói:
- Nếu đúng như tin tức Ba Khắc nói, lần này ta và Thiếu tông chủ ra tay diệt trừ Huyết Tu La Hàn Kha thì lập được đại công lớn, đến lúc đó ngươi và Ba Khắc sẽ không thiếu phần.
Tam trưỡng lão nghĩ tới tài nguyên Độc Nhĩ Kha thu được, lại công pháp và vũ kỹ của hắn thì trong lòng trở nên rục rịch, lòng tham trỗi dậy thầm nghĩ:
“Nếu như ta đạt được số tài nguyên đó cộng với công pháp và vũ kỹ kia thì đừng nói là cảnh giới Linh Hoàng, ngay cả Linh Đế ta cũng có thể đạt tới, đến lúc đó đừng nói làm tông chủ một Độc Tông nhỏ nhoi, hừ, cho dù ngay cả một Tề Khắc đế quốc cũng bị ta nắm trong lòng bàn tay.”
Tên kia nghe vậy thì mừng rỡ vội vàng vỗ mông ngựa:
- Có Tam trưởng lão tự mình ra tay thì chuyện này sẽ nhất định thành công, vật kia nhất định sẽ đạt được, cái gì mà Huyết Tu La Hàn Kha cũng phải chết.
Tam trưởng lão nghe vậy thì chỉ cười khan.
….
Những chuyện này Độc Nhĩ Kha đều không biết, lúc này hắn cũng đã giải quyết xong mấy nghìn ma thú nữa, sau đó thu hết sạch linh thảo trong địa bàn của nó rồi bắt đầu tiến thẳng về hướng Tây Bắc. lúc này độc tính trên người hắn cũng sắp hết, hắn cũng không tính tìm đám ma thú vô tội ra tay nữa mà phải tiếp tục hành trình tiến tới Thanh Thiên đế quốc.
Nhưng mà những người kia lại vì hắn mà tiến vào rừng lại không ngờ chuyện này, bọn họ không ngờ lần này tiến vào không những không bắt gặp Độc Nhĩ Kha lại mất một phen tốn công vô ích.
Độc Nhĩ Kha ngồi trên lưng Tiểu Lang vẫn một mạch phóng như bay thẳng tiến Tây Bắc hướng tới Tề Khắc đế quốc.
Năm canh giờ sau Độc Nhĩ Kha đã tới bìa rừng U Minh, hắn dọc đường cũng đã bắt gặp rất nhiều người từ trong rừng phóng ra, nhưng hắn không lộ diện mà một mực tránh đi, lúc này Độc Nhĩ Kha chỉ cách Ba Lạp Thành năm mươi dặm, hắn cũng không cưỡi Tiểu Lang nữa mà thuyết phục mãi mới để cho Tiểu Lang ủy khuất tiến vào Giới Chỉ màu đen, sau đó một mình hắn phóng thẳng về phía Ba Lạp Thành.