“Tiêu Tiêu, anh hai em đâu rồi?” Sáng sớm, bởi vì công việc nên Liên Dục Thành dậy sớm, bữa sáng đã chuẩn bị xong, chính là vẫn không thấy Liên Kỳ Quang xuống.
“Không biết, chắc là vẫn còn ngủ.” Liên Tiêu Thù ngồi xuống bàn, nhận bánh mỳ Liên Dục Thành đưa qua, thuận miệng nói.
“Lên gọi nó dậy đi, còn mấy ngày nữa là khai giảng rồi, cứ vậy sao được.”
“Nga.” Liên Tiêu Thù cắn bánh mì, ê a lên tiếng, kéo ghế, vui vẻ nhún nhảy chạy lên lầu.
Liên Dục Thành bất đắc dĩ, lắc đầu bật cười, ngay lúc xoay người chuẩn bị tiến vào phòng bếp thì ngoài cửa truyền tới âm thanh lập trình.
Liên Dục Thành cúi đầu xem thời gian, thầm nghi hoặc, mới sớm vậy là ai tới a, bất quá vẫn đặt chén dĩa xuống, xoay người đi ra cửa.
Liên Dục Thành mở cửa, còn chưa chờ anh mở miệng hỏi, trước mắt nhoáng một cái, một bóng đen đã bổ nhào về phía anh. Liên Dục Thành cả kinh, vội vàng đưa tay đỡ, bất quá vẫn bị đè nặng tới lùi về sau hai bước, ngã lên vách.
‘Tê!’ Lưng truyền tới cảm giác đau đớn làm Liên Dục Thành hút một ngụm khí lạnh, mày nhíu chặt.
“Ai a!” Liên Dục Thành dùng sức, đẩy đẩy người nọ ra, đợi đến khi nhìn rõ là ai thì nhất thời trợn to mắt.
Nếu nói, Liên Dục Thành có thể nhìn nhầm Liên Kỳ Quang, chính là người trong lòng, cho dù đối phương có hóa thành tro anh cũng nhận ra được. Người này không phải ai khác, chính là Long Ảnh đã mất tích hơn tháng nay.
Lúc này Long Ảnh một thân quần áo đen dơ bẩn rách nát, cả người đầy máu, chân mày nhíu chặt lộ rõ bất an.
“Long Ảnh! !” Liên Dục Thành ngây người, nhất thời kinh hô thành tiếng, vội vàng đỡ lấy anh đi vào trong phòng khác.
“Anh sao vậy? Chết chưa hả!” Liên Dục Thành đặt Long Ảnh lên sô pha, đưa tay vỗ vỗ mặt anh. Long Ảnh cả người đầy máu tươi làm lồng ngực Liên Dục Thành có chút đau đớn, nhưng giọng điệu lại thực lạnh lùng.
“Thành Thành.” Long Ảnh cố nâng mắt, gương mặt tái nhợt lộ ra một nụ cười cứng ngắc.
“Kêu ai Thành Thành hả? Có thấy mắc ói không?” Liên Dục Thành nhíu mày: “Tôi đi gọi xe cứu thương.”
“Đừng!” Long Ảnh ôm chầm lấy Liên Dục Thành đang định bỏ đi, miệng vết thương bị động tới làm anh nhịn không được hừ một tiếng.
“Muốn chết thì đừng có chết ở đây, ảnh hưởng tiền đồ tốt đẹp của em trai với em gái tôi.” Lời nói của Liên Dục Thành hệt như một con dao sắc bén đâm thẳng vào tim Long Ảnh, bất quá Liên Dục Thành vẫn khựng lại, ngồi xuống bên cạnh.
“Đừng đi.” Long Ảnh bất đắc dĩ, có chút khó chịu với lời Liên Dục Thành.
“Anh lại làm chuyện thiếu đạo đức gì nữa hả?” Liên Dục Thành hừ lạnh.
“Thành Thành, trong lòng em, tôi là người như vậy sao?”
“Một thủ lĩnh không tặc, anh nói xem có thể là dạng người gì hả?”
“Thành Thành, tôi biết, tôi biết mình không nên dấu em, chính là sở dĩ tôi làm vậy vì tôi đã quyết định quên đi quá khứ, hảo hảo sống bên em.” Long Ảnh nhẹ nhàng cầm lấy tay Liên Dục Thành, cố gắng chống đỡ thân mình, con ngươi sâu thẳm nhìn sườn mặt dễ nhìn của Liên Dục Thành.
“Tự hỏi thâm tâm, tôi chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi với em, tôi thật sự thích em.”
Liên Dục Thành liếc mắt nhìn qua, hừ nhẹ một tiếng quay mặt đi, dấu đi bối rối trong mắt.
“Thành Thành.” Long Ảnh vươn bàn tay đầu máu tươi tới xoay mặt Liên Dục Thành qua, biểu tình nghiêm túc trịnh trọng làm Liên Dục Thành tâm hoảng ý loạn, muốn trốn tránh lại bị áp chế.
“Thành Thành, gả cho tôi đi.” Một tảng đá lóng lánh lam quang xuất hiện trước mắt Liên Dục Thành.
Nhìn tảng đá kia, Liên Dục Thành mở to hai mắt.
“Năng lượng hạch! !” Thật lâu sau, Liên Dục Thành kinh hô thành tiếng. Ánh mắt đầy khiếp sợ cùng không thể tin nổi.
“Anh đi khu sáu! !”
“Tôi biết em thực tức giận, chính là tôi cũng biết, nếu mình vẫn cố bám dính thì em lại càng tức hơn.” Long Ảnh cố nặng ra một nụ cười, biểu tình có chút ngượng ngùng.
“Tôi cho em thời gian suy nghĩ, chính là không thấy em thì trong lòng tôi thực khó chịu, cứ nhớ tới em. Sau đó, tôi nghĩ, mình hiện giờ chẳng có gì, nếu em gả cho tôi thì quá nghèo nàn, vì thế tôi đi tìm viên năng lượng hạch này cho em. Thích không?”
Nhìn bộ dáng đầy thương thích nhưng vẫn như cũ lấy lòng mình của Long Ảnh, Liên Dục Thành đột nhiên cảm thấy ánh mắt có chút chua xót.
“Ai! Em, em đừng khóc mà.” Thấy Liên Dục Thành chảy nước mắt, Long Ảnh nhất thời luống cuống, tùy tay ném năng lượng hạch qua một bên, ôm Liên Dục thành vào lòng, vụng về dỗ dành.
“Em đừng khóc, nếu em không thích thì tôi vứt nó đi, em thích gì cứ nói, tôi sẽ đi tìm cho em. Tôi cái gì cũng nghe em, em bảo tôi làm gì thì tôi làm cái đó, đánh tôi mắng tôi, tôi cũng không đánh trả, chỉ cần em đừng khóc, được không?”
“Ngu ngốc! !” Liên Dục Thành dùng sức đẩy Long Ảnh, Long Ảnh kêu lên một tiếng đau đớn, nặng nề ngã xuống sô pha, miệng vết thương vốn đã khô bắt đầu trào ra máu tươi.
“Ngu ngốc! Đồ ngu ngốc! ! Đi khu sáu? Anh có biết đó là nơi nào không hả? Anh muốn chết à? Anh nghĩ nếu mình bị cảm nhiễm rồi thì về đây ăn tôi luôn à?”
“Sao có thể?” Long Ảnh tựa vào sô pha, nhìn Liên Dục Thành rống giận mà bất đắc dĩ cười khổ: “Nếu tôi bị nhiễm thì nhất định sẽ cách em thật xa, không bao giờ… gặp em nữa.”
“Anh! !” Không gặp mình? Dám không gặp mình nữa! ! Liên Dục Thành siết chặt nắm tay, răng nanh cắn chặt truyền tới cơn đau nhè nhẹ.
“Thành Thành…”
“Anh cút đi! Cút khỏi nhà tôi! Anh là cái đồ thủ lĩnh không tặc! Sớm biết vậy lần đầu tiên gặp tôi đã trực tiếp làm thịt anh! Đầu óc tôi có bệnh rồi mới cứu anh!”
“Phốc!” Long Ảnh nhịn không được bật cười.
“Anh còn dám cười!” Liên Dục Thành trừng mắt.
“Không phải.” Long Ảnh ngẩng đầu, cong khóe môi cười nói: “Tôi thích nhìn em như vậy, thực đáng yêu.”
“Long Ảnh ! ! !”
“Có! !” Căng cứng thân mình, mặt nghiêm nghị, chỉ còn kém chào theo nghi thức quân đội mà thôi.
Nhìn thấy Long Ảnh như vậy, Liên Dục Thành chỉ cảm thấy một ngọn lửa tụ lại trong ngực, nuốt không trôi mà phun cũng không được, làm đầu óc anh choáng váng.
“Thành Thành, đừng giận nữa được không?” Long Ảnh bất đắc dĩ nói: “Tôi sai rồi, cam đoan, về sau không bao giờ… lừa em nữa. Nếu em thật sự tức giận thì cứ đánh anh đi, anh tuyệt đối không đánh trả.”
“Hừ!” Đừng nghĩ có thể dùng bộ dáng đáng thương hề hề này qua chuyện, không dám đâu! Không thể không nói, giờ phút này, anh cả Liên Dục Thành trước nay luôn thành thục ổn trọng của chúng ta, đang ngạo kiều.
“Thành Thành, hiện giờ cái gì tôi cũng từ bỏ, tôi chỉ muốn em thôi. Nếu em không để ý tới tôi thì tôi thật sự không còn nhà để về nữa.” Đáng thương hề hề, đáng thương hề hề. Thành Thành, em mau nhìn qua đây, mau tha thứ đi mà!
“Thành Thành, sức chiến đấu của tôi rất lớn, thực mạnh mẽ, tôi sẽ thực ngoan ngoãn nghe lời em.” Long Ảnh thực cẩn thận vươn tay, kéo kéo góc áo Liên Dục Thành.
“Buông tay!”
“Thành Thành, đau!”
Động tác phủi của Liên Dục Thành khựng lại, cúi đầu nhìn thân mình máu chảy đầm đìa của Long Ảnh, đáy mắt xẹt qua một tia không đành lòng.
“Anh ngoan ngoãn nằm đó cho tôi.” Liên Dục Thành hừ lạnh, lấy dụng cụ chữa thương gia dụng, bắt đầu xử lý giúp Long Ảnh.
“Thành Thành, em, em trai em về chưa?” Long Ảnh trầm mặc hồi lâu, thử hỏi. Hẳn là chưa đi, anh tính toán thời gian gấp rút trở về, hẳn là về sớm hơn Liên Kỳ Quang.
“Đã về rồi.” Liên Dục Thành không hề ngẩng đầu lên, đáp lời.
“…” Long Ảnh.
“Tối hôm trước nó đã về rồi.” Giúp Long Ảnh xử lý vết thương trên người xong, Liên Dục Thành cất dụng cụ, đứng dậy đi tới bên chiếc bàn bên cạnh, rót một ly nước.
“Hôm qua còn tìm anh đó.”
“…” Trầm mặc nhìn thân thể của mình, tuy ngoại thương không còn nhưng nội thương thì không nhẹ, hiện giờ nếu giao thủ, tỷ lệ không ăn mệt là con số không.
Ngay lúc Long Ảnh âm thầm tính toán xem lúc đánh nhau khả năng mình toàn thân trở ra là bao nhiêu thì một đạo khí lạnh xẹt tới, Long Ảnh cả kinh, vội lắc mình qua một bên, ôm Liên Dục Thành vào lòng, ngọn lửa phừng phừng xuất hiện trong tay, cảnh giác nhìn về hướng phát ra công kích.
Liên Kỳ Quang hai tay đút trong túi tiền, chậm rì rì bước xuống lầu, phía sau là Liên Tiêu Thù đang trợn mắt há hốc.
Liên Kỳ Quang đi xuống, đưa tay rút gai băng cắm phập trên sô pha ra, lãnh tĩnh nhìn Long Ảnh.
“Tôi nhớ rõ lúc trước đã từng nói với anh.” Gai băng trong tay Liên Kỳ Quang chỉa thẳng về phía Long Ảnh, ngốc ngốc nói: “Nếu có ngày anh vi phạm lời nói lúc trước, tôi sẽ tự tay chém anh.”
Nhìn gai băng trong tay Liên Kỳ Quang, Long Ảnh giải trừ phòng hộ, buông Liên Dục Thành ra, trầm mặc đi tới chỗ Liên Kỳ Quang: “Đánh ở đâu?”
Liên Kỳ Quang quét nhìn về phía Liên Dục Thành, Liên Dục Thành liếc nhìn Long Ảnh một cái, xùy một tiếng rồi lui về sau mấy bước, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh bàn ăn, bình tĩnh dùng bữa sáng.
“Đừng đánh chết.”
Liên Kỳ Quang thu hồi gai băng, siết chặt nắm tay. Long Ảnh hiểu ý, cũng thu hồi dị năng, làm bộ thế tiến công.
“Anh cả, bọn họ phá hư hết đồ trong nhà mất.” Liên Tiêu Thù chạy tới bên người Liên Dục Thành, dẫu mỏ, bất mãn nói.
“Tên kia không phải thủ lĩnh không tặc sao? Anh ta có tiền, cứ để anh ta đổi một bộ mới.” Liên Dục Thành nuốt xuống ngụm bánh mì cuối cùng, đứng dậy đi lên lầu.
“Anh cả, anh đi đâu vậy?”
“Bưng bữa sáng lên, hôm nay anh không đi làm, chơi game với em.”
“Chính là, chính là bọn họ…” Liên Tiêu Thù chộp lấy một ổ bánh mì chạy theo Liên Dục Thành khiếp khiếp sợ sợ nhìn hai người đằng đằng ý chí chiến đấu bên kia.
“Bọn họ sẽ đánh đến chết sao?”
“Đánh chết thì nhặt xác.” Liên Dục Thành liếc mắt nhìn hai người, sau đó kéo Liên Tiêu Thù vào phòng. ‘Ầm’ một tiếng đóng cửa lại.
Liên Kỳ Quang cùng Long Ảnh hai mặt nhìn nhau, trầm mặc một hồi, hai người đột nhiên nắm tay, ánh mắt chăm chú nhìn đối phương. Hai nắm tay va chạm, hai người đồng thời lùi về sau mấy bước, cánh tay đều run lên.
Lắc lắc cánh tay đang phát run, Long Ảnh thầm chấn động. Sức mạnh anh thế nào anh tự biết, tiểu quỷ này, không đơn giản a.
Liên Kỳ Quang liếc nhìn nắm tay mình, nhàn nhạt liếc nhìn Long Ảnh.
Người này cũng liều mạng ngang ngửa Thiệu Huyền.
Ánh mắt hai người lần lượt thay đổi, nhất thời trong lòng tràn đầy chiến ý.
Cường giả giao đấu, tất phải có một người ngã xuống.