Trận chiến cuối cùng, Liên Kỳ Quang không nghĩ mình có thể giữ được tính mạng, dù sao khi đó đã tan thành tro bụi, ngay cả chút cặn cũng không lưu lại.
Lúc từ bóng tối vô tận cảm thấy đau đớn, cảm giác đầu tiên không phải vui sướng hay kích động, mà là tuyệt vọng. Nhiều lần trong mộng quay về làm Liên Kỳ Quang cảm thấy mình lại một lần nữa trở về địa ngục ba ngàn năm kia, nhưng lúc mở ánh mắt bị máu làm mờ đi, trong lúc mông lung lại nhìn thấy những bóng dáng nghênh ngang rời đi.
Cậu là Phòng Tử Vũ, một đứa nhỏ bị vứt bỏ ở khu năm, bốn tuổi. Đây là điều Liên Kỳ Quang biết được từ miệng một đứa trẻ tám chín tuổi đã cứu cậu.
Cậu đã trở lại, vẫn còn ở thế giới này.
Nhận thức này làm Liên Kỳ Quang vui sướng, lần đầu tiên cảm tạ trời đất, lần đầu tiên vì vận mệnh mà rơi lệ đầy mặt.
Thân thể này suy yếu lợi hại, hiện giờ lại chứa đựng linh hồn cường đại đã trải qua hai đời của Liên Kỳ Quang, này không thể nghi ngờ tăng thêm một vết thương trầm trọng cho cơ thể yếu nhớt này.
Liên Kỳ Quang hiểu, hiện giờ đừng nói tới rời khỏi khu năm, chỉ sinh tồn thôi cũng đã không làm được.
Cậu muốn sống, vô luận gian nan cỡ nào. Cậu phải mạnh hơn, mạnh đến mức có thể tùy ý xuất nhập Lam tinh, như vậy, cậu mới có thể tìm Hạ Hầu Thiệu Huyền.
Bóng tối ở khu năm đối với Liên Kỳ Quang đã từng chân chính trải qua địa ngục thì không có gì đáng nhắc tới, chính là hiện giờ cậu không có sức mạnh cường đại hay thân thể khỏe mạnh, nếu muốn sống sót, quả thực so với lên trời còn khó hơn.
Cậu hệt như một con thú bị thương ẩn trong một góc bóng tối, gian nan sinh tồn trong kẽ hở của nó. Cố gắng tu luyện, cố gắng trở nên cường đại.
Mười năm chịu khổ, nhìn bàn tay nhỏ bé non nớt bẩn hề hề, Liên Kỳ Quang có chút hoảng hốt tưởng chừng mình đang nằm mơ.
Với năng lực hiện giờ của cậu, muốn rời khỏi khu năm đã không thành vấn đề, chính là Liên Kỳ Quang có chút khiếp đảm, cậu không biết này có phải là điều cậu thấy trong sách khi trước hay không, cận hương tình canh khiếp.
“Ba ba! !” Một cô gái mặc quần áo ngụy trang màu đen mặt kéo theo một cậu bé sắc mặt lãnh tĩnh nghiêm nghị một đường chầm chậm chạy tới gốc cây mà Liên Kỳ Quang đang ngồi, vui sướng gọi một tiếng, đánh gãy suy nghĩ sâu xa của Liên Kỳ Quang.
Liên Kỳ Quang ngẩng đầu, nhìn gương mặt tươi cười của cô bé, con ngươi đen lạnh nhạt thoáng dịu đi: “Chuyện gì?”
“Ba ba, hôm nay có một nhóm tân binh được đưa tới Bất Lạc tinh, chúng ta cùng đi xem được không?”
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn đầy chờ mong của Cảnh Hạc, Liên Kỳ Quang trầm mặc một lát, thản nhiên bỏ máy tinh trong tay vào không gian, đứng dậy, cầm lấy áo khoác vắt lên vai: “Dẫn đường.”
“Dạ! !” Cảnh Hạc dùng sức gật gật đầu, vui vẻ ôm lấy cánh tay Liên Kỳ Quang.
Cảnh Thần trầm mặc đi theo phía sau Liên Kỳ Quang, vài lần ngẩng đầu, nhìn sườn mặt không chút biểu cảm của cậu, muốn nói lại thôi.
Nhận ra hành động mờ ám của Cảnh Thần, Liên Kỳ Quang hơi liếc mắt: “Muốn nói cái gì?”
Liên Kỳ Quang hỏi làm Cảnh Thần hơi nao nao, lập tức quay mặt đi, dấu đi chút xấu hổ trong đáy mắt.
“Con…” Không được tự nhiên nửa ngày, Cảnh Thần lúng túng húng hắng, mở miệng: “Dị năng của con lại đột phá, hiện giờ đã là bậc huyền cấp một.”
“Nga.” Liên Kỳ Quang ngốc ngốc gật đầu, không nói thêm gì.
Chờ nửa ngày không nghe thấy câu khích lệ, Cảnh Thần ngẩng đầu nhìn lên, thấy tầm mắt Liên Kỳ Quang đã không còn đặt trên người mình, nhất thời bé cảm thấy khó chịu, thất vọng cúi đầu.
“Làm không tồi.”
Âm thanh lành lạnh vang tới làm Cảnh Thần kinh ngạc, ngẩng đầu lên, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Liên Kỳ Quang. Liên Kỳ Quang bình tĩnh nhìn lại, đáy mắt tĩnh lặng lưu chuyển một mạt ôn nhu nhè nhẹ.
Cảnh Thần ho một tiếng, thu hồi tầm mắt, lại khôi phục bộ dáng núi băng lạnh lùng kiên quyết ngày xưa, chính là, khóe miệng hơi cong lên không thể nào che dấu tâm tình cực tốt của bé lúc này.
Liên Kỳ Quang đi theo hai bé vào sân huấn luyện, nhìn thấy Liên Kỳ Quang, nhóm binh sĩ tụ tập đều cúi chào.
Liên Kỳ Quang đi lên đài cao đứng bên cạnh Hạ Hầu Thiệu Huyền, nhìn nhóm binh sĩ xếp thành hàng chỉnh tề cách đó không xa, ánh mắt đột nhiên dính tới một chỗ, gương mặt vốn không có biểu tình cũng lộ ra vài tia kinh ngạc.
“Đến rồi?” Nhìn thấy Liên Kỳ Quang, gương mặt vốn lạnh băng của Hạ Hầu Thiệu Huyền cũng dịu đi không ít, đưa tay ôm lấy bả vai gầy yếu của cậu, ánh mắt hiện lên ý cười.
“Bọn họ…” Liên Kỳ Quang đưa tay chỉ hai người trong đội ngũ bên dưới, đúng là Phong Thanh Dương cùng Lam Kỳ mà cậu cứ nghĩ đã chết rồi.
“Hai bọn họ vừa tốt nghiệp năm nay, thành tích xuất sắc, biểu hiện tốt, lại chủ động xin tới nơi này, anh liền duyệt đơn.” Hài lòng nhìn biểu tình kinh ngạc của Liên Kỳ Quang, Hạ Hầu Thiệu Huyền đưa tay nhéo nhéo gương mặt nhỏ nhắn căng cứng của cậu.
“Còn một người nữa tên Khuynh Y, cũng là bạn của em đi. Cô gái này không muốn tiến vào quân đội, đã qua bên dong binh đoàn của cô út rồi.”
Hồi tưởng lại những kỉ niệm từng có với bọn họ, Liên Kỳ Quang cúi đầu, khóe miệng khó nén cong lên: “Bọn họ, còn sống.”
“Không riêng gì bọn họ.” Hạ Hầu Thiệu Huyền ôn nhu ôm Liên Kỳ Quang vào lòng, nhìn đám thiếu niên ngây ngô cách đó không xa: “Còn rất nhiều rất nhiều người, còn sống. Trong lịch sử ghi chép lại là một kỳ tích, chính là anh không nghĩ vậy. Chỉ cần nơi có sinh mệnh, nhân loại, sẽ không bị diệt sạch.”
“Ba ba, con cũng muốn ôm một cái! !” Một âm thanh thực sát phong cảnh đánh gãy bầu không khí ấm áp giữa hai người, Hạ Hầu Thiệu Huyền đen mặt, một thân khí lạnh, sắc mặt khó chịu trừng hai bé con chướng mắt phía sau.
Nhạy bén cảm nhận được ác ý của Hạ Hầu Thiệu Huyền, Cảnh Thần túm lấy Cảnh Hạc đang muốn bổ nhào tới, cảnh giác nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền.
“Cảnh Thần! Cảnh Hạc!” Một tiếng quát chói tai, hai bé con lập tức căng cứng đứng nghiêm.
“Có! !”
“Sân huấn luyện, mười vòng!” Không chờ Hạ Hầu Thiệu Huyền mở miệng, Liên Kỳ Quang đã bình tĩnh bổ sung.
“Rõ! !” Hai bé con loáng cái đã chạy mất, Hạ Hầu Thiệu Huyền thu hồi ý lạnh trên mặt, có chút bất mãn nhìn qua Liên Kỳ Quang sắc mặt không đổi bên cạnh.
“Em đau lòng à?”
“Không có.” Thản nhiên đẩy tay Hạ Hầu Thiệu Huyền, xoay người rời đi: “Tôi ghen!”
Ghen? Ghen với ai? Hạ Hầu Thiệu Huyền nhất thời không hiểu được.
Từ năm đó tới Bất Lạc tinh, Liên Kỳ Quang chưa từng rời đi. Sự tồn tại của cậu không dấu được Hạ Hầu Trọng, mà Liên Kỳ Quang cũng không muốn để ý tới vấn đề này.
Hạ Hầu Trọng đã biết, như vậy Hạ Hầu Tuyệt, Quan Trạch, Hạ Hầu Vũ Trì, Hạ Hầu Lạc Vũ cũng lần lược biết chuyện. Trừ bỏ mấy năm sau khi trở lại ngẫu nhiên có trò chuyện trên tần số, Liên Kỳ Quang rất ít khi liên hệ với bọn họ.
Liên Kỳ Quang thực thích cuộc sống bình ổn hiện giờ, cũng thực quý trọng thời gian mình cùng Hạ Hầu Thiệu Huyền ở bên nhau, cậu không muốn liên lụy tới những thứ thị phi lộn xộn nữa, cuộc sống xa lánh đời này làm cậu thực an tâm.
Liên Kỳ Quang nhanh lẹ gõ trên bàn phím máy tính, nhìn một loạt tên được gõ, có lẽ ngay cả cậu cũng không phát hiện, khóe miệng mình cong lên một mạt hoài niệm.
Hạ Hầu Thiệu Huyền không biết từ khi nào xuất hiện phía sau Liên Kỳ quang, nhìn những con chữ trên màn hình, Hạ Hầu Thiệu Huyền từ phía sau ôn nhu ôm lấy cậu: “Vợ, nên nghỉ ngơi rồi.”
“Tôi trở về, hẳn cũng năm năm rồi đi.” Liên Kỳ Quang ngừng lại, mê man nhìn bóng tối bên ngoài cửa sổ.
“Ừ, năm năm hai tháng mười chín ngày.”
“Lâu vậy rồi sao…” Liên Kỳ Quang gục đầu xuống, thấp giọng nói.
“Vợ, tháng sau là sinh nhật ông nội, cùng nhau trở về một chuyến đi.” Mỗi năm đều lặp lại đề tài này, Hạ Hầu Thiệu Huyền cũng không kinh ngạc khi Liên Kỳ Quang trầm mặc. Ngay lúc anh chuẩn bị tiếp nhận lời cự tuyệt quen thuộc thì không ngờ, sau khi trầm mặc hồi lâu, Liên Kỳ Quang đột nhiên gật gật đầu, cùng với một tiếng đáp ứng thật nhỏ: “Tốt.”
Hạ Hầu Thiệu Huyền hơi giật mình, có chút kinh ngạc nhìn Liên Kỳ Quang trong lòng.
Liên Kỳ Quang quay lại ôm lấy Hạ Hầu Thiệu Huyền, cảm thụ được độ ấm cùng hơi thở quen thuộc trên người anh, thấp giọng nói: “Năm năm, cũng nên trở về nhìn xem.”
“Nếu cảm thấy khó xử thì có thể không…”
“Không có.” Liên Kỳ Quang nghiêng đầu, ngơ ngác gãi gãi đầu: “Trở về đi, mang theo Cảnh Thần cùng Cảnh Hạc, cùng nhau về nhà.”
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn ngây thơ của Liên Kỳ Quang, xác định không có chút khó xử nào, Hạ Hầu Thiệu Huyền yên tâm. Nụ hôn ôn nhu áp xuống đôi môi mềm mại của Liên Kỳ Quang, tinh tế ma xát.
“Tốt, cùng về nhà.”
Liên Kỳ Quang vươn hai tay ôm lấy cổ Hạ Hầu Thiệu Huyền, ngây ngô đáp lại, cảm thụ được nhiệt tình của bé con, ánh mắt Hạ Hầu Thiệu Huyền tối đi, cánh tay cứng như thiết ôm lấy Liên Kỳ Quang như muốn khảm sâu cậu vào huyết nhục mình.
Chút ôn nhu mất đi, động tác Hạ Hầu Thiệu Huyền dần dần trở bên hung ác, bá đạo chiếm đoạt lấy lãnh địa của mình. Một tay thô bạo xé mở quần áo Liên Kỳ Quang, tay kia thì vuốt ve thân thể gầy yếu của cậu.
Liên Kỳ Quang hơi nhắm mắt lại, đầu óc trống rỗng, xụi lơ tiếp nhận Hạ Hầu Thiệu Huyền xâm lược, miệng phát ra những tiếng ngâm khẽ.
“Vợ…”
“Thiệu Huyền, lần này, chúng ta có thể vĩnh viễn ở bên nhau không?” Liên Kỳ Quang ôm lấy lưng Hạ Hầu Thiệu Huyền, sắc mặt phiếm hồng, đôi mắt mèo xinh đẹp óng ánh hơi nước, ngơ ngác nhìn anh.
Hạ Hầu Thiệu Huyền chỉ cảm thấy bụng nóng lên, một luồng nhiệt hỏa nháy mắt thiêu đốt toàn thân.
Khóe môi Hạ Hầu Thiệu Huyền cong lên, ôm chặt lấy Liên Kỳ Quang, hai người cùng ngã xuống giường.
“Tất nhiên.” Hạ Hầu Thiệu Huyền tinh tế hôn lên ngũ quan Liên Kỳ Quang, hôn lên gáy cổ: “Vợ, anh yêu em, thực yêu thực yêu em.”
“Tôi cũng yêu anh.” Liên Kỳ Quang nhếch môi, dùng sức ôm lấy anh.
“Vợ, em hai mươi tuổi rồi đi?” Hạ Hầu Thiệu Huyền cắn nhẹ vành tai Liên Kỳ Quang, thấp giọng cười nói.
“Lần đầu tiên của tôi, khi đó chỉ mới mười tám.” Liên Kỳ Quang ý tứ hàm xúc không rõ: “Trước kia, mười tám đã được xem là trưởng thành rồi.”
Ngọn lửa trong mắt Hạ Hầu Thiệu Huyền lại càng phừng cao hơn, nhìn ra một tia giảo hoạt khó phát hiện trong đáy mắt Liên Kỳ Quang, Hạ Hầu Thi Huyền nheo mắt, một tay đột nhiên dùng sức, hung hăng xé mở vật che đậy cuối cùng trên người Liên Kỳ Quang.
“Vợ, này là em tự tìm!”
“Thiệu Huyền, lần này, tôi với anh phải ở cùng một chỗ thật lâu thật lâu…”
Trong căn phòng tối đen chỉ có ánh sáng lờ mờ tỏa ra từ máy tính, trên màn hình chi chít chữ là một bản ghi chép về một câu chuyện xưa rất dài rất dài.
Ám Quang, Liên Kỳ Quang, còn có Phòng Tử Vũ có tương lai rất dài.
Mối ràng buộc định mệnh: ‘Thế Giới Trong Mắt Ba Người’.
…
Hoàn Phiên Ngoại 1.
Danh Sách Chương: