“Em, em vừa mới nói gì?” Viện trưởng Khanh Mộc Vanh trừng đôi mắt bé xíu, không thể tin nhìn Liên Kỳ Quang dường như đang đi vào cõi thần tiên bên kia: “Này là, Liên Kỳ Quang? ? ?”
“Dạ! Viện trưởng! !” Liên Tiêu Thù cúi mạnh người, lớn tiếng nói: “Xin viện trưởng đồng ý để anh hai em nhập học, xin ngài.”
“Không, không phải!” Khanh Mộc Vanh ngồi thẳng lưng, từ trên xuống dưới đánh giá Liên Kỳ Quang: “Em thật sự là Liên Kỳ Quang?”
Là một viện trưởng, một nhân vật nhỏ như Liên Kỳ Quang quả thực không đáng để Khanh Mộc Vanh chú ý, nhưng hai ngày trước, ông đột nhiên nhận được cuộc gọi của kẻ thù cũ, Hạ Hầu Trọng, nói cháu dâu tưởng của mình qua mấy ngày nữa sẽ tới học viện, hi vọng ông có thể chiếu cố một chút, đối với lão quỷ đã cùng mình đối đầu suốt mấy trăm năm, đối với đứa cháu dâu kia, ông tự nhiên cảm thấy hiếu kì, vì thế mới tự mình điều tra tư liệu của Liên Kỳ Quang, vừa xem thì phát sầu, hai ngày nay cứ suy tư, có phải lão quỷ kia nhàn rỗi nhàm chán nên chọc ghẹo mình không a? Trưởng tôn của lão, Hạ Hầu Thiệu Huyền, kia chính là trưởng đoàn Sát Huyết Lang, sức chiến đấu cường đại, một người có thể so với thiếu tướng của một quân đoàn! Sẽ coi trọng một kẻ bộ dáng không tốt, tính cách không tốt, lại còn là song trọng phế sài dị năng cùng thể năng như Liên Kỳ Quang sao? Nhưng hôm nay vừa thấy, ông lại bắt đầu hoài nghi, có phải tư liệu mình điều tra được hai ngày nay đều bị lỗi không a? ?
Tựa hồ ngồi có chút buồn chán, Liên Kỳ Quang đang chìm đắm trong cõi thần tiên đột nhiên có tín hiệu, đi tới trước mặt Liên Tiêu Thù, lãnh tĩnh mở miệng: “Tôi đói bụng.”
“Anh hai, anh đợi thêm một chút, chờ làm thủ tục nhập học xong em dẫn anh đi ăn cơm.” Liên Tiêu Thù ngẩng đầu nhìn Liên Kỳ Quang, nhỏ giọng trấn an.
“Tôi đói bụng.”
“Anh hai…”
“Tôi đói bụng.” Mặt không biến sắc chìa tay: “Dẫn tôi đi ăn cơm.”
“Anh hai.” Liên Tiêu Thù nắm tay Liên Kỳ Quang, chân mày nhíu lại: “Phải đợi làm xong thủ tục mới có thể ăn cơm! Bằng không anh cả sẽ mắng a.”
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn nghiêm túc của Liên Tiêu Thù, lại nghĩ tới bộ dáng Liên Dục Thành tức giận, Liên Kỳ Quang ngây ngốc nghiêng đầu.
Liên Kỳ Quang = em trai Liên Dục Thành.
Em trai Liên Dục Thành = mình.
Làm em trai Liên Dục Thành = không thể chém anh ta.
Nghĩ thông mối quan hệ này, Liên Kỳ Quang nhàn nhạt quay đầu, mặt lạnh nhỉn chằm chằm Khanh Mộc Vanh có vẻ đang rối rắm nhìn mình.
‘Xoẹt!’ một bóng đen xẹt qua, một thanh đao đen tuyền khắc hoa văn vững vàng dừng trên mặt bàn trước mặt Khanh Mộc Vanh.
“Tôi đói bụng.” Mặt than nhìn Khanh Mộc Vanh tựa hồ bị kinh hoảng, Liên Kỳ Quang mở miệng.
Nhìn vỏ đao chỉ cách mình mấy cm, Khanh Mộc Vanh cứng đờ, này xem như bị… uy hiếp? ?
“Anh hai ! !” Liên Tiêu Thù bị dọa sợ kêu một tiếng, nhào tới ôm lấy cánh tay Liên Kỳ Quang: “Anh làm gì vậy?”
“Tôi đói bụng, muốn ăn cơm.” Liên Kỳ Quang không biến sắc nhìn cô bé.
“Anh, anh thu đao lại đi.” Liên Tiêu Thù sốt ruột kéo Liên Kỳ Quang.
“Liên Kỳ Quang? Tôi nhớ rõ ràng em là học viên năm nhất của hệ cứu viện đi.” Thu hồi rối rắm, Khanh Mộc Vanh thả lỏng thân mình, nhàn nhã tựa vào lưng ghế, vẻ mặt không rõ thầm đánh giá Liên Kỳ Quang.
Nhìn Khanh Mộc Vanh đột nhiên tản ra khí thế, Liên Kỳ Quang vẫn không chút biến sắc, khóe môi một chút cũng không nhếch lên.
“Liên Kỳ Quang, theo tư liệu, em nhập học không tới một năm liền đột ngột vắng mặt, cho tới tận bây giờ đã là nửa năm.” Tùy tay nhấn mở tư liệu lên màn hình giả định lơ lửng, Khanh Mộc Vanh nheo mắt lại.
“Em là song phế dị năng thể năng, chỉ có thể miễn cưỡng đáp ứng được điều kiện của hệ cứu viện chiến trường. Hơn nữa, cho dù vậy, biểu hiện ở trường cũng không tốt, thậm chí có thể xem là kém cỏi. Em như vậy, có tư cách gì nhập học một lần nữa?”
“Mới không phải! !” Liên Tiêu Thù tiến tới, vẻ mặt phẫn nộ nhìn Khanh Mộc Vanh, gương mặt nhỏ nhắn đỏ lên, không biết là vì gấp hay vì tức giận: “Anh hai em mới không phải vô dụng! Anh hai là thiên tài, anh có dị năng, hơn nữa còn…”
“Hệ mộc.” Liên Kỳ Quang vẫn trầm mặc đột nhiên mở miệng, đánh gãy lời Liên Tiêu Thù. Liên Kỳ Quang nhàn nhạt nhìn Khanh Mộc Vanh, lạnh nhạt mở miệng: “Tôi là dị năng hệ mộc.”
“Anh hai?” Liên Tiêu Thù kinh ngạc quay đầu lại, có chút giật mình nhìn Liên Kỳ Quang, giống như không rõ vì sao anh hai lại giấu diếm.
“Em có dị năng?” Sắc mặt Khanh Mộc Vanh sửng sốt, ngược lại chuyển tầm mắt về phía màn hình, ngón tay lướt nhanh: “Không có khả năng, trong tư liệu của em rõ ràng không có viết.”
Một hạt giống được kẹp giữa ngón tay, lục quang lóe sáng, hạt giống chậm rãi phá xác, cành lá xanh tươi từng chút lớn dần trong tay Liên Kỳ Quang, cuối cùng cao tới hai mét thì dừng lại, một đóa hoa đỏ rực với hàm răng nanh sắc nhọn nhe ra, ‘răng rắc!’ một tiếng, cắn nát mặt bàn trước mặt Khanh Mộc Vanh.
“…” Khanh Mộc Vanh.
“Dị năng hệ mộc? ? ?” Khanh Mộc Vanh nhìn hoa ăn thịt đang ngấu nghiến mặt bàn, trong mắt xẹt qua một tia sáng khác thường: “Có lực công kích, xem ra cấp bậc không thấp a?”
“Bất quá tôi thấy rất kỳ quái.” Khanh Mộc Vanh chống tay lên bàn, gãi nhẹ cằm, híp mắt nhìn Liên Kỳ Quang: “Em đã có dị năng, vì cái gì trên tư liệu lại ghi là song phế?”
“Mới kích phát.” Nhàn nhã thu nhỏ hoa ăn thịt lại tầm hai mươi cm rồi để nó lên đầu.
“Trò Liên Kỳ Quang, xin hãy nói thật.” Nhìn cây hoa ăn thịt đang giương nanh múa vuốt trên đầu Liên Kỳ Quang, Khanh Mộc Vanh co rút khóe miệng: “Dị năng hệ mộc của em đã có lực công kích, sao có thể là vừa kích phát?”
“Bị thương, đột nhiên kích phát.” Từ không gian lấy ra hai khối bánh ngọt, một khối nhét vào miệng, một khối ngây ngốc đưa cho hoa ăn thịt trên đầu.
“Viện trưởng.” Thấy Khanh Mộc Vanh tựa hồ không hiểu, Liên Tiêu Thù vội vàng đảm đương vai trò phiên dịch tạm thời: “Anh hai em một tháng trước mới xuất viện, em nghĩ hẳn anh hai muốn nói, dị năng của anh ấy đã kích phát từ lúc đó.”
“Nghĩ tôi là kẻ ngốc à! !” Khanh Mộc Vanh nổi giận, đập bàn rống: “Một tháng, kích phát dị năng, còn tăng cao tới mức có thể công kích. Tôi năm đó…” Khanh Mộc Vanh nói tới đây thì nhất thời nghẹn lại.
“Tôi biết, ông ghen tị tôi.” Mặt than nhét ngụm bánh cuối cùng vào miệng, cảm giác trong bụng có chút gì đó, tâm tình của Liên Kỳ Quang cũng tốt hơn một chút, it nhất cũng cho Khanh Mộc Vanh nhìn thấy mặt tích cực.
Chính là trong mắt Khanh Mộc Vanh, này là khiêu khích cùng khoe khoang đánh đánh.
“Ai ghen tị em chứ! !” Khanh Mộc Vanh rống giận.
“Ông không cần cảm thấy tự ti, tôi là thiên tài, tôi sẽ không cười nhạo ông.” Mặt không biến sắc nhìn Khanh Mộc Vanh.
“Em…” Khanh Mộc Vanh nghiến răng, một tay đè chặt ngực, trong lòng không ngừng lẩm bẩm ‘này là vợ của trưởng tôn nguyên soái, phu nhân Sát Huyết Lang, vợ Hạ Hầu thiếu tướng, không thể trừng phạt!’.
“Viện trưởng, xin hỏi anh hai em có thể nhập học không?” Liên Tiêu Thù nhỏ giọng hỏi.
Có thể không không hả? Khanh Mộc Vanh trợn trắng mắt, nếu ông dám đá quỷ con này ra, cam đoan, ngày mai con cáo già kia liền dẫn theo quân binh, oanh tạc hang ổ ông.
“Em muốn chuyển tới hệ nào?” Khanh Mộc Vanh bình ổn tình tự, bình tĩnh nhìn Liên Kỳ Quang: “Hệ chỉ huy? Hay là…”
“Hệ cứu viện.” Mặt không chút biến sắc.
“Em nói cái gì?” Khanh Mộc Vanh nhíu mày.
“Anh hai, không phải anh rất muốn tiến vào hệ chỉ huy sao?” Liên Tiêu Thù lo lắng kéo tay Liên Kỳ Quang: “Hơn nửa, trước giờ anh vẫn thực chán ghét hệ cứu viện, lúc trước cũng vì chuyện này mà…”
“Hệ cứu viện.” Lãnh tĩnh lặp lại.
“Tôi có thể hỏi lí do không?” Khanh Mộc Vanh sắc mặt không rõ nhìn Liên Kỳ Quang đã ngẩng đầu nhìn không khí, bắt đầu đi vào cõi thần tiên.
“…” Khanh Mộc Vanh.
“Liên Kỳ Quang, tuy tôi không biết vì sao em chọn hệ cứu viện, nhưng, đã chọn rồi thì không thể hối hận.”
“Hối hận thì không phải thiên tài.”
“…” Khanh Mộc Vanh.
“…” Liên Tiêu Thù.