Edit: Trần
Một vầng sáng nhàn nhạt màu vàng chậm rãi tản ra từ dưới mông Đường Đường, nhưng lừa và nàng đều không chú ý tới, chỉ chăm chú nhìn ông già kì lạ bị ép tới hai mắt trắng dã, miệng sùi bọt mép.
“Lão ấy
chắc không sao chứ? Miệng há thành chữ O, Đường Đường trốn ở sau người con lừa rồi thò đầu ra nhìn.
“Ngươi nói xem?” Nghiêng đầu xem thường, lừa quay người chặn lại đám ma chúng đuổi theo.
“Dừng!” Hét lớn một tiếng, lừa nhấc chân dẫm lên tảng đá lớn, tạo thành tạo hình ngựa bay lên trời cực kì uy vũ: “Chúng ta đã ra khỏi Ma giới, chẳng lẽ các ngươi muốn chống lại mệnh lệnh của Ma Vương, hay là Ma Vương muốn lật lọng?”
Cả người chấn động, Đường Đường rời mắt nhìn xuống tảng đá lớn dưới chân lừa.
Trong biển cát vàng mênh mông, tảng đá lớn nổi lên như một mảng san hô ngầm, đen sì đứng thẳng, trên mặt khắc hai chữ đen sâu, Đường Đường không biết là chữ gì, nhưng chỉ cần suy nghĩ cũng biết được là hai chữ “Ma giới!” kia.
Lệ nóng không nhịn được lại chảy, Đường Đường đưa tay sờ hai chữ to, từng nét một.
Lần này là thật sự rời đi rồi!
Nàng không còn thuộc về nơi này, không còn là Đăng Nô của đại thúc, đại thúc cũng sẽ không quan tâm đến sống chết của nàng nữa, hai người, từ nay về sau trở thành xa lạ!
“Đại thúc, ” Sờ sờ những nét bút uốn lượn trên tảng đá, như khắc sâu vào đáy lòng nàng, Đường Đường nghẹn ngào lẩm bẩm nói: “Ta đi đây…”
Gió lạnh thổi qua, biển cát vàng hoàn toàn yên tĩnh.
Lừa yên lặng không nói gì đứng trong gió, nhìn đám ma chúng đang thối lui, lại nhìn nữ nhân ngốc nghếch đứng không nhúc nhích bên cạnh tảng đá, trong lòng cảm thấy khó chịu, không rõ là tư vị gì!
Cái tên Ma Vương kia có gì tốt chứ?
Máu lạnh, vô tình, bá đạo, cuồng vọng, coi chúng sinh trong lục giới như ma chúng của hắn, chỉ cần nghĩ tới hắn cũng đã thấy lạnh đến rùng mình.
Chỉ có nữ nhân ngốc nghếch này!
Nàng toàn tâm toàn ý nhớ thương hắn, bảo vệ hắn, ngu xuẩn tới cực điểm!
“Ngươi có đi không?” Nghiêng người đặt nhị vương tử xuống mặt đất, lừa cảm thấy không thoải mái nhướng mày: “Ta không hiểu, tên Ma Vương kia tốt chỗ nào? Chỉ vì hắn đã cứu ngươi? Hay vì hắn anh tuấn? Tính tình ôn hòa? Chăm sóc ngươi tỉ mỉ hay yêu thương ngươi tới tận xương?”
Nhấc chân đá đá vào người Đường Đường, Húc Thanh Lam chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Ngươi thích ai không thích lại cố tình đi thích hắn! Xét về cứu người, nhị vương tử đã cứu ngươi! Xét về diện mạo – -”
Ngẩng cao đầu, Húc Thanh Lam ưỡn ngực: “Đừng nói là nhị vương tử của chúng ta, mà ngay cả ta – - thừa tướng Yêu giới Húc Thanh Lam, cũng tuyệt không kém tên Ma Vương lãnh khốc kia!” (Trần: không tưởng tượng được con lừa ưỡn ngực kiểu gì =.=”’)
“Nấc
” Nấc cụt một tiếng, Đường Đường sững sờ ngẩng đầu: “Ngươi?”
Nàng biết Thanh Lam là yêu, cũng biết yêu có thể biết thành hình người (nhìn Phỉ Nhi là biết), nhưng nàng chưa từng nghĩ đến Thanh Lam biến thành người thì trông thế nào, mà hắn vừa nói gì, dánh vẻ hắn biến thành người không kém đại thúc?
Khuyết điểm lớn nhất của mỗ Đường đó là nghĩ gì là hiện hết lên mặt, cho nên giờ phút này, vẻ mặt không hề tin tưởng của nàng hoàn toàn đả kích lòng tự trọng của lừa.
“Ngươi không tin
? Nghiến răng nghiến lợi hừ lạnh, lừa căm giận xoay người rời đi.
“Này, ngươi đi đâu vậy – -” Lời còn chưa dứt, Đường Đường chỉ cảm thấy một ánh sáng xanh lóe lên trước mắt, khiến nàng phải nhắm chặt mắt.
“Thế nào?”Tiếng nói quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu, mang theo một tia ngạo khí không thèm che dấu, Đường Đường cẩn thận mở mắt ra – -
“A a!” Cằm rớt xuống, Đường Đường trợn mắt há hốc mồm nhìn thanh y nam tử trước mắt….
Danh Sách Chương: