Edit: Trần
“Đương nhiên là đi rồi!” Giãy giụa thoát khỏi tay Đường Đường, trong lòng con lừa cảm thấy tức giận.
Nếu Hiên Viên Hận Thiên không đi thì Đại vương tử cũng đã không đi. Đại vương tử không đi, Tụ yêu kỳ cũng sẽ không bị tế ra, đám yêu chúng cũng sẽ không phải theo lệnh hiệu triệu mà chịu tội chết. Tất cả những chuyện này, đều do tên Ma Vương lãnh khốc cuồng bá kia, nhưng giờ phút này, tuyệt không thể để cho nữ tử nhân loại này biết mình ước hắn chết, bằng không – -
Thở dài, con lừa như lơ đãng nói: “Chỉ sợ chuyến đi lần này, bọn họ là lành ít dữ nhiều rồi!”
“Cái gì?” Khiếp sợ trợn tròn mắt, trái tim Đường Đường thoáng chốc treo lên: “Ngươi nói vậy là có ý gì?” Con lừa không nhìn Đường Đường, nhưng đối với phản ứng của nàng đều hiểu rõ trong lòng, đúng như sở liệu lúc trước của mình, nàng thật sự rất quan tâm nam nhân máu lạnh kia.
“Đừng gạt ta, ta sớm đã cảm thấy chuyện này không bình thường!” Giận giữ dậm chân, Đường Đường kêu lên: “Trách không được, ngày đó đám người Mâu Chân lại nói chuyện kì quái thế! Trách không được, hai ngày sau, bất kể ta vận khởi thần giao cách cảm gọi bọn họ thế nào, dù là Mâu Chân hay Tùy Hỉ, thậm chí cả Thường Túy ta đều thử qua, nhưng không có một ai trả lời ta. Còn nưa, ngươi nhìn chiếc đèn này xem!”
Xòe tay đưa ngọn đèn ra, Đường Đường không chút khách khí vỗ nhẹ lên thân đèn quát khẽ: “Đèn hỏng, mau nổi lửa lên!”
Con lừa co rúm lại một chút, kí ức về nỗi đau đớn trên thân thể do bị chân hỏa đốt vẫn còn mới mẻ, nữ nhân ngu ngốc này lại muốn làm gì?
Một tia sáng nhỏ chợt dấy lên trên bấc đèn cháy đen, lập lòe như ánh sáng ở đuôi con đom đóm, con lừa rùng mình trừng lớn mắt, hoàn toàn quên mất việc phải giả vờ đạm mạc và thâm trầm.
Cho dù ngày đó nữ tử nhân loại này không rõ vì sao lại cầm theo thanh tâm đèn mà đến đây, cho dù ngày đó hắn biết được thánh bảo của Phật giới này chọn một nữ nhân ngốc nghếch làm Đăng chủ, con lừa vẫn chấn động như cũ.
Hắn chỉ nhìn một cái đã biết rõ, nhân loại này, nàng còn chẳng biết chỗ thần diệu của cây đèn này, thậm chí là ngay cả lai lịch của chiếc đèn cũng không rõ ràng. Nhưng chỉ hai ngày, đúng hai ngày thôi, thế mà một nhân loại không hề có chút tu vi cư nhiên lại học xong tâm niệm điểm hỏa? (nghĩa là học được cách niệm chú để đốt lửa).
Có thể làm được điều này, giải thích điều này chỉ có thể hoặc là tu vi người dùng đèn đã đạt đến trình độ siêu phàm, hoặc là…. Khó tin lắc lắc đầu, con lừa từ đầu đến cuối không muốn tin tưởng nữ nhân loài người này hay cằn nhằn này là kỳ tài tu luyện ngàn năm khó gặp trong truyền thuyết!
“Thanh Lam, ngươi xem này!” Hai tay nâng ngọn đèn đặt trước mắt con lừa, Đường Đường nhẹ giọng hô một câu: “Đại thúc!”
“Phụt!” Ngọn lửa run lên, như sắp tắt lại chợt bùng cháy, ánh lửa của cây đèn trong gió thổi khẽ run rẩy, sắc lửa vô cùng quỷ dị dần dần biến thành màu xanh, âm u lạnh lẽo.
“Đại thúc chắc chắn đã gặp nguy hiểm!” Cắn môi dưới, trái tim Đường Đường như bị treo lên, trong mắt bắn ra ánh sáng quật cường, “Thanh Lam, ta muốn đi tìm đại thúc! Hắn đã cứu ta hai lần, lần này đến lượt ta đi cứu hắn. Bất cứ ai dám làm hại đại thúc, ta sẽ – - ta sẽ dùng lửa thiêu chết hắn.
********************************
Một tiếng gào thét thê lương, một tiếng rồng ngâm kéo dài vang vọng ra xa, một bóng đen khổng lồ từ giữa không trung rơi xuống, hóa thành một con mãnh hổ đầy những vết vằn ngã lăn ra đất, lập tức như nước đá khô tức thì biến mất, vô thanh vô tức. (nước đá khô giống băng phiến chuyển trực tiếp từ trạng thái rắn hóa hơi, hiện tượng này gọi là thăng hoa).
Một đám sương máu rơi xuống từ không trung, thấm ướt lớp áo bào màu đen, nhiễm cả vào mái tóc trắng, từng giọt từng giọt máu lướt qua thân kiếm, nhưng lại không có bất kì giọt nào rơi trên mặt đất.
Từ thân kiếm đến chuôi kiếm màu đen này, chỗ nào cũng lóe ra ánh sáng phệ huyết, mà người cầm kiếm đã biến thành một tên la sát dục huyết, cả trời đất cũng biến thành một cái lồng giam thị huyết, tàn nhẫn nuốt hết máu của yêu chúng hội tụ từ bốn phương tám hướng.
“Ầm!” Một tiếng vang thật lớn truyền đến, con người đầy máu đứng trong bóng đêm hơi ngẩng đầu lên, là Thiên Phá! Xem ra ngũ đại tùy thị đã trừ khử toàn bộ đám yêu sát trấn trấn đóng bốn phương rồi, nhưng đám sương mù dày đặc này vẫn chưa hề có dấu hiệu tan ra…
Danh Sách Chương: