Edit: Trần
“Ầm – - Tiếng kiếm ngâm thê lương, hàn ý lạnh đến tận xương, trong nháy mắt Đường Đường cảm thấy lạnh như biến thành tượng đá, cảm giác có gì đó mềm mại rơi xuống tay, hình như là tóc của mình, sau đó cảm thấy có thứ gì đó nóng hổi nhỏ giọt trên tay, dường như là máu tươi của ai đó, nhưng nàng đều không rảnh để ý tới, chỉ trợn mắt há hốc mồm nhìn một đoàn huyết sắc xen lẫn hắc ám ở phía trước.
Không thể xác định được, bóng tối mang theo rét lạnh, người khiến mình hoàn toàn nằm trong bóng đêm dày đặc có phải là đại thúc hay không.
Người trước mắt, quần áo đẫm máu đã rách tả tơi, mái tóc đầy máu bay loạn lên, một đôi mắt đỏ như máu vẫn còn bám đầy vết máu hung tợn nhìn mình lom lom, ánh mắt đó đầy hung ác, xa lạ, trừ bỏ sát ý điên cuồng thì không còn gì khác, Đường Đường run sợ, trái tim như bị người bóp chặt, nhào nắn thành một khối, dùng đủ mọi cách mà tra tấn khiến nàng đau đớn.
Đây là đại thúc sao?
Không, không phải đại thúc! Sao đại thúc có thể không nhận ra nàng? Sao đại thúc có thể giết nàng? Đại thúc của nàng sẽ chỉ cứu nàng! Người này điên rồi, bị bệnh, điên cuồng chỉ biết giết người, không thể phân biệt thật giả tốt xấu!
“Muốn giết ta sao?” Lệ rơi, trên khuôn mặt đen đúa xuất hiện hai vệt trắng noãn, Đường Đường đưa tay, sờ thanh kiếm đen tuyền đang đặt trên cổ mình.
Lạnh quá, lạnh lẽo từ tứ chi cho đến tận xương tủy, thân kiếm phát ra một tiếng ngâm trầm thấp, như từ trong giấc mộng xa xôi nào đó tỉnh lại, ngáp một cái thật dài. Hai tia sáng màu vàng chợt lóe trên thân kiếm, càng ngày càng sáng, càng ngày càng chói mắt, chói đến nỗi Đường Đường phải nhắm chặt mắt lại, không thể mở mắt ra nổi.
“Hóa ra, là ta tự mình tình nguyện chạy đến đây tìm chết!” Một cơn gió mạnh cuốn tới, ngọn lửa vù một tiếng lại dấy lên cao, Đường Đường nghe thấy tiếng mình kêu thê thảm đến tê tâm liệt phế, tiếng kêu thật khó nghe, nặng nề mà thô khàn, so với tiếng con lừa Húc Thanh Lam rống còn khó nghe hơn!
Ánh sáng hỗn độn chồng chất lên nhau tức thì bùng nổ, Đường Đường ngã mạnh trên mặt đất.
“Cũng vẫn còn may, chết cũng không thống khổ!” Muốn khóc lại không có nước mắt, Đường Đường thở dài suy nghĩ nói.
Danh Sách Chương: