Đôi mắt nâu mở to kinh ngạc, cô nhìn chằm chằm vào anh run sợ lên tiếng:
- Anh...anh vừa nói cái gì? Anh vừa nói cái gì thế hả?
Ánh mắt anh bổng trở nên kiên định, một lần nữa nhắc lại.
- Tôi muốn em hãy bỏ cái thai này đi.
"CHÁTTT"
Mạc Tư Hàn vừa dứt lời, Tịnh Kỳ đã giơ tay dùng hết sức tát mạnh vào má anh. Nước mắt nóng hổi lại thi nhau rơi trên gò má, cô đã dặn lòng không được mềm yếu rơi lệ, nhưng nghịch cảnh lại không hề cho cô cơ hội được mạnh mẽ.
- Đồ khốn nạn! Anh nghĩ giữa em và Henry đã xảy ra chuyện đó sao?. Đứa trẻ này chính là con của anh, là con của Mạc Tư Hàn anh đấy!
- Tôi biết! Tôi tin em trong sạch, và càng tin cái thai đó chính là con của tôi.
- Vậy tại sao?.....tại sao anh có thể nhẫn tâm giết chết con của mình, giết chết máu thịt của anh hả?.
Cô gào lên trong sự ghê tởm đau đớn.
- Tịnh Kỳ, em hãy nghe tôi nói đã, bây giờ không phải là lúc thích hợp để sinh đứa bé ra, vả lại cơ thể em đặc biệt, nếu tiếp tục mang thai sẽ ảnh hưởng lớn đến sức khoẻ. Em hãy nghe tôi, chờ sau này chúng ta lại có những đứa trẻ khác có được không?
Anh nắm chặt lấy hai cánh tay cô, dùng ánh mắt lẫn lời nói van nài, đau khổ mà khuyên giải.
- Không cần!. Cái gì em cũng không cần, em chỉ cần một mình đứa trẻ này thôi. Dù khó khăn thế nào em cũng chấp nhận chịu được.
- Tịnh Kỳ, tôi xin em, hãy nghe tôi một lần này thôi. Hãy bỏ đứa trẻ này đi.
Cô vung tay mình ra khỏi tay anh, liên tục đập vào ngực anh, vang lên những lời chửi bới, đay nghiến.
- Anh điên rồi! Anh bị điên rồi! Tại sao lại bắt em phải bỏ con, tại sao anh lại muốn giết chết con em, tại sao anh lại độc ác như vậy?
Nước mắt lăn dài lên khuôn mặt Mạc Tư Hàn, lần đầu tiên anh khóc trong hoàn cảnh bi ai như thế này. Mặc cho cô vùng vẫy trút giận, anh vẫn lằng lặng đứng im không phản kháng. Rất nhanh chỉ còn lại ánh mắt lạnh lẽo hiện lên.
- Tịnh Kỳ, dù muốn hay không em cũng phải bỏ cái thai này đi.
- Tại sao....?
Bàn tay cô thôi không đánh vào ngực anh nữa, thâm tâm vẫn chưa thể nào chấp nhận lời nói phát ra từ chính người mà cô yêu.
Tại sao anh lại có thể tàn nhẫn như vậy.
- Tôi đã nói rồi, bây giờ không phải là lúc thích hợp. Tôi chỉ muốn tốt cho em, sau này em muốn có bao nhiêu đứa trẻ cũng được.
- Không được Tư Hàn...., em chỉ cần đứa trẻ này thôi!
Cô thất thần, lẩm bẩm từng từ trên đôi môi phờ phạc. Thời gian qua, bé con chính là món quà mà ông trời rủ lòng thương xót ban đến cho cô, là vị cứu tinh giúp cô vượt qua những thương tổn đau lòng. Chưa từng nghĩ đến chuyện phải mất con, nếu như không còn đứa trẻ này, cô không biết liệu mình có đủ nghị lực mà tiếp tục sống nữa hay không.
Tịnh Kỳ đột nhiên nắm chặt lấy cánh tay Mạc Tư Hàn, giọng nói van nài chứa đầy thống khổ.
- Hàn! Em sẽ ở lại nơi này, sẽ vĩnh viễn ở lại nơi này, chỉ cần anh không gây tổn hại đến đứa bé, em chấp nhận cả đời sống thầm lặng ở đây, sẽ không làm ảnh hưởng đến cuộc sống của anh và Triệu Giai, như thế là được phải không anh?
- Em sẽ cố gắng ăn thật nhiều, sẽ giữ sức khoẻ thật tốt, đến lúc đó cả em và bé con đều khoẻ mạnh, thì anh sẽ không bắt em phải bỏ con nữa phải không?
- Anh xem này, bé con rất ngoan, em cảm nhận khi trông thấy anh, bé con còn vui vẻ chuyển động qua lại nữa, và còn...
- Tịnh Kỳ!
Đôi mắt của Mạc Tư Hàn đã đỏ hoe, nước mắt tạo thành vệt dài trên khuôn mặt đầy đau khổ.
- Hàn...đừng làm hại con em...
Tịnh Kỳ ôm bụng lùi từng bước về sau, ánh mắt đỏ mọng chứa đầy nước mắt đau thương. Cô dương ánh mắt van nài nhìn anh, rồi bất chợt xoay người bỏ chạy về phía sảnh chính.
Mạc Tư Hàn bất lực đứng nhìn theo bóng cô, anh nghiến chặt răng, giọng nói đầy chua xót.
- Xin lỗi em, Tịnh Kỳ...
Đúng lúc này chuông điện thoại reo lên. Mạc Tư Hàn nhìn vào màn hình, rồi vội vàng bắt máy.
- Boss, thế nào rồi?
IVy từ đầu dây bên kia lên tiếng hỏi. Đáp trả lại anh chỉ là một khoảng trống yên lặng, một lúc sau đó, là giọng nói khó khăn vang lên:
- IVy, tôi không thể...
Chưa bao giờ trong cuộc đời IVy lại có thể nghe được câu nói đầy bất lực này từ Boss của anh. Chưa một việc gì lại có thể khiến ông vua IT tuyệt vọng đến như vậy. Hai ngày qua, từ lúc nhận được thông báo của Bác sĩ điều trị cho Tịnh Kỳ, cả hai đã không ăn không ngủ điên cuồng tìm cách cứu vớt nhưng kết cuộc là gì.
"Boss, đứa bé này hoàn toàn không bình thường, nói chính xác nó vốn không phải là một cái thai, mà là một vật chủ kí sinh trong cơ thể của Tịnh Kỳ"
"Có thể nghe thấy rõ tiếng tim đập, nhưng lại không hề có hình dáng như một bào thai thông thường. Kết quả siêu âm cho thấy nó vốn chỉ là một tổ chức kết tinh dưới dạng khối u máu"
"Vật kí sinh này sẽ nhanh chóng hút hết sinh lực của vật chủ, làm suy giảm miễn dịch của tất cả các chức năng. Sau cùng, sẽ khiến vật chủ đau đớn mà chết"
"Tại sao lại như vậy? Không phải ban đầu mọi triệu chứng đều giống với quá trình mang thai sao?"
"Lúc ở Lãnh Địa Đen Tịnh Kỳ vốn đã mang thai rồi, bản thân cô ấy có thể không sao, nhưng tôi e rằng, bào thai vốn bình thường khi ấy đã bị ảnh hưởng bởi phóng xạ mà trở nên biến đổi như bây giờ".
- Boss, nếu không máu chóng phẫu thuật lấy nó ra, thì tính mạng của Tịnh Kỳ sẽ càng gặp nguy hiểm. Hay là ngài nói sự thật với cô ấy, biết đâu....
Giọng IVy ngập ngừng qua điện thoại, nếu còn chần chừ anh sợ rằng sẽ không thể cứu nổi Tịnh Kỳ nữa.
- Không đâu IVy, cô ấy sẽ không thể nào chấp nhận nổi sự thật này đâu. Tôi sẽ tìm cách khác vậy.
Mạc Tư Hàn siết chặt điện thoại trong tay, chính anh cũng còn không biết, phải tìm cách nào để cô có thể chấp nhận bỏ đi vật kí sinh, mà cô vốn đang xem là con của mình đây.