"Sao lại là Mạc Tư Hàn cơ chứ, nếu hắn có bị thương thì trăm cái mạng Triệu gia cũng không đền nổi".
- Mạc gia, xin thứ lỗi, xin thứ lỗi... là tôi quản giáo không nghiêm.
Triệu Khải lo sợ vội vàng lên tiếng.
- Kia không phải là Triệu gia sao?
- Đúng rồi, là Triệu gia đó.
- Nghe nói hai nhà họ có hôn ước, là thật sao?
- Không phải tin đồn lung tung chứ? Thật không môn đăng hộ đối chút nào..."
Người hầu gái vội vàng đưa bàn tay bị dính súp vào phía sau chiếc khay, đúng lúc này Mạc Tư Đồ cầm ly rượu bước tới, bóng dáng cao lớn nhìn thẳng vào vẻ mặt đang lo lắng, run sợ của cô ta.
- Thưa Ngài,... là tôi không cẩn thận, xin ngài tha lỗi.
Hai tên vệ sĩ không biết từ khi nào cũng đã đứng ngay phía sau, Mạc Tư Đồ trầm lặng nhìn bọn họ lên tiếng:
- Giúp cô ta dẹp chổ này đi.
Người hầu gái vội ngồi xuống, dùng khăn gom đồ rơi vãi cùng mấy mảnh vỡ cho vào khay rồi nhanh chóng rời đi cùng hai người vệ sĩ.
Mạc Tư Đồ nhìn qua Tịnh Kỳ, ngẩng đầu cao, giọng vui vẻ nói:
- Làm mất hứng các vị rồi, trẻ con đùa nghịch va phải thôi, Triệu gia ngài không phải ngại, dọn dẹp chút là được thôi mà.
Đám đông thấy Mạc Tư Đồ nói vậy liền tản ra, không dám bàn tán thêm nữa. Lúc này Tịnh Kỳ đứng đằng sau Mạc Tư Hàn, nên khi hắn quay lại cơ hồ là rất gần, có thể nhận thấy cả nhịp thở của hắn.
- Cô Tên Gì?
Mạc Tư Hàn buông giọng lạnh lùng hỏi.
- Tịnh Kỳ, em là Triệu Tịnh Kỳ.
Tịnh Kỳ đột nhiên nghe hắn hỏi bổng vui mừng nhoẻn miệng cười.
- Cô, Triệu Tịnh Kỳ, đừng bao giờ để tôi trông thấy cô nữa, mau cút đi!
Lời Mặc Tư Hàn nói sắc nhọn tựa như dao.
Cô thất thần mở to đôi mắt nhìn bóng lưng hắn đi về phía trước. Tại sao cô vừa gặp liền chỉ muốn cả đời bên cạnh hắn? còn hắn vừa gặp liền đã muốn cả đời không nhìn thấy cô.
- Tiểu Kỳ, sao tự nhiên lại chạy qua đó gây chuyện, cũng may Mạc gia không trách phạt.
Triệu khải cầm tay Tịnh Kỳ đi về chổ ngồi, ông vẫn chưa thể bình tĩnh sau sự việc vừa xảy ra .Trong khi ấy, Du Lãm đi bên cạnh vẫn không ngừng cằn nhằn, mắng chửi.
Triệu Giai thấy Tịnh Kỳ im lặng không chút phản ứng, liền thận trọng nhìn cô với ánh mắt lo sợ, bản thân nhận thấy không thể xem thường cô như trước kia được nữa. Bởi có thể, Tịnh kỳ chính là mối đe doạ lớn đối với cô sau này.
Bữa tiệc vẫn diễn ra đến tận mười giờ khya, lúc này khách khứa cũng lần lượt ra về. Tịnh Kỳ vừa trông thấy bóng Mạc Tư Đồ quay vào sảnh dinh thự, liền lập tức đuổi theo. Được chừng 1 đoạn, Mạc Tư Đồ quay lại, đưa tay nới lỏng cổ áo sơ mi.
- Cô bé, đi theo ta nãy giờ là có chuyện muốn nói sao?
Người đàn ông trước mặt cô ngoài 40 tuổi, thân hình cao lớn, uy nghiêm, ông có sống mũi cao và đôi mắt xám cương nghị , sắc bén , cảm giác có thể nhìn thấu tâm tư của đối phương vậy. Người đàn ông hô mưa gọi gió một thời này, liệu có nghe theo lời đứa nhóc như cô không?
Tịnh Kỳ chầm chậm bước ra giữa, đứng trước mặt Mạc Tư Đồ nói:
- CHÁU MUỐN CÙNG NGÀI GIAO DỊCH.
----------------------------
Trở về Triệu gia Tịnh Kỳ liền nhanh trốn vào phòng, vết thương do lúc đưa tay hất đổ bát súp, dù đã được xử lí cẩn thận nhưng càng lúc cơn đau rát càng tăng lên gấp bội.
"Lúc đó không kịp suy nghĩ nhiều liền lao tới, nếu mình không kịp giơ tay chắn, có lẽ Mặc Tư Hàn cũng bị thương rồi"
Một tuần sau, phòng khách Triệu gia.
- Con nói cái gì? Con đến Mạc gia ư?
Triệu Khải bị lời Tịnh Kỳ nói làm cho kinh ngạc.
- Mày điên rồi, mày đang nói lung tung gì vậy!
Du Lãm và Triệu Giai cũng bị Tịnh Kỳ làm cho hoảng hồn, nhất thời không kịp tiêu hoá liền liên tục chất vấn và mắng chửi cô.
Trái lại, Tịnh Kỳ vẫn bình thản thừa nhận.
- Đúng vậy thưa cha! Ngài Mạc nhìn thấy con liền rất vừa mắt, muốn con sang bầu bạn cùng Mạc Tư Nguyệt, con chỉ là muốn nói trước cho cha một tiếng, tránh làm cha bất ngờ khi quản gia bên đó sang.
- Cái gì, Mạc gia còn cho người qua đón mày hả?
Du Lãm nói với giọng đa nghi.
- Không thể nào? tại sao Ngài Mạc lại nhìn trúng người như em được, nhất định là có sự nhầm lẫn rồi, đúng vậy, chắc chắn là nhầm rồi.
Triệu Giai bắt đầu thể hiện thái độ ra mặt.
Triệu Khải đang định hỏi cô thêm, thì đã nghe bên ngoài thông báo có người của Mạc gia đến, ông liền vội vàng chạy ra nghênh đón
.Triệu Kỳ quay về phòng sửa soạn một số đồ, để mặc 2 mẹ con Du Lãm đang đỏ mắt ganh tị nhìn cô.
Lúc bước ra cửa,đã trông thấy vị quản gia đứng chờ cô ở phía bên ngoài.Cô đặt túi xách nhỏ sang một bên, cúi người chào Triệu Khải.
"Đứa nhỏ này, ta không giữ nổi con rồi"
Triệu Khải buồn rầu nhìn Tịnh Kỳ nói, Cô mĩm cười an ủi Triệu Khải vài câu, sau đó tạm biệt ông rồi rời đi. Triệu Khải nhìn theo bóng của cô ra xe, chợt nhớ lại cảnh tưởng nhiều năm về trước. Lúc này, đôi mắt đã phủ lên một lớp sương mờ.
"Ngày đó ôm con bé lên tàu, vượt mấy nghìn dặm về đây, lúc đó nó chỉ như cái xác không hồn hỏi gì cũng trả lời không biết, suốt một năm đêm nào cũng gặp ác mộng, cứ như đã trải qua chuyện gì khủng khiếp hằn sâu vào tâm trí con bé vậy...
sau này, công việc buộc mình phải thường xuyên vắng nhà, con bé ở với Du Lãm đã chịu không ít cực khổ. Ban đầu, đã hứa chăm sóc nó cẩn thận, cuối cùng lại không lo cho nó được gì...."
Triệu Khải len lén đưa tay lên, kéo vạt áo thấm đi giọt nước mắt.
"Tịnh Kỳ à! Ta xin lỗi con".