Kítttttttttt
Chiếc xe dừng lại ngay trước cổng biệt thự, thấy mấy người đứng canh đang hùng hổ bước lên, Nhất Tiếu ngồi bên cạnh vội vàng cất giọng lo lắng.
- Cậu Phong, chúng ta sử dụng phương thứ chiến đấu gì đây?. Hay tôi tìm cách đánh lạc hướng bọn chúng nhé.
- Mở cửa xe ra!
Bạch Tử Phong căng thẳng ra lệnh.
-Cậu chủ, cậu định làm gì?
Nhất Tiếu cũng vội vã mở chốt, vừa quay người hé được cửa xe, thì đã bị Bạch Tử Phong giơ chân đạp cho một cước, khiến Nhất Tiếu ngã lăn ra ngoài.
- Trực tiếp tấn công, hiểu chưa?
Cảnh vệ bên ngoài và bên trong trong biệt thự thấy có kẻ lạ tấn công liền vội chạy ra, cùng lúc đám người phía sau Bạch Tử Phong cũng vội vàng cầm gậy bóng chày lao lên. Chỉ trong phút chốc, khung cảnh khuôn viên bình yên ở Nguyệt Tịnh An liền trở nên vô cùng hỗn loạn.
A Hoa và Vĩ Mai bị tiếng động làm cho thức giấc, hoảng hốt vội chạy ra thì trông thấy cảnh tượng đánh nhau loạn xạ bên ngoài,
- Tịnh Kỳ, Tịnh Kỳ
Tịnh Kỳ đang nằm gục bên giường, nghe thấy ai đó gọi tên mình liền giật mình tỉnh dậy, cô chạy đến kéo mạnh rèm cửa nhìn xuống phía dưới.
- Là Bạch Tử Phong...
Cô vội vã khoác áo chạy xuống dưới lầu, vừa xuống tới nơi đã bị Vĩ Mai cản lại.
- Tiểu thư cô định đi đâu?. Là cô gọi anh ta tới phải không?
- Xin cô, hãy để tôi rời khỏi đây đi, làm ơn đấy, xin cô...
- Vĩ Mai, hãy để tiểu thư đi đi...
A Hoa bên cạnh tay chân bứt rứt không yên, dáng vẻ lo lắng đầy căng thẳng.
- Không được, tôi...
- Tịnh Kỳ!
Đúng lúc này Bạch Tử Phong lao vào, anh vội vàng nắm lấy tay Tịnh Kỳ lôi đi. Vĩ Mai khó chịu nhanh tay lôi chiếc điện thoại từ trong túi áo ra gọi cho Lâm Tiêu.
- Anh Tiêu! Tiểu thư bỏ trốn cùng người đàn ông khác rồi!
....
Bạch Tử Phong thuận lợi dẫn Tịnh Kỳ ra bên ngoài Nguyệt Tịnh An, vì vệ sĩ ở đây không nhiều, nên rất nhanh đã bị nhóm của anh áp chế. Cảm nhận thấy bàn tay của Tịnh Kỳ đang run lên, khiến anh càng thêm phần nôn nóng.
"BIPPPPPP"
- Cậu chủ, ở đây!
Nhất Tiếu ngồi trong xe bấm còi, sau đó thò đầu qua cửa kính vẫy tay ra hiệu cho Bạch Tử Phong.
Anh cùng Tịnh Kỳ khẩn trương bước về phía xe đang đậu, lên tiếng giận dữ mắng Nhất Tiếu.
- Gọi là được rồi, không cần phải bấm còi đâu.
- Dạ...dạ..., là tôi sợ cậu chủ không nghe thấy.
Bị đấm đỏ một bên mặt, Nhất Tiếu vẫn vui vẻ trả lời, cứu được người cho cậu chủ là anh ta đã mừng lắm rồi.
"BIPPPPP"
- Lại gì nữa...
Nghe tiếng còi vang lên, Bạch Tử Phong giật bắn mình gằn lên từng chữ. Nhất Tiếu cũng giật mình hoảng sợ lên tiếng.
- Là tôi lỡ tay, bấm vào cái còi.
- Cút xuống xe cho tôi!
- Cậu chủ...dạ.. dạ
Trông thấy khuôn mặt hầm hầm như muốn ăn thịt người của Bạch Tử Phong, Nhất Tiếu hấp tấp vội mở cửa xe lao ra ngoài.
- Vậy cậu lái xe cẩn thận.
Rất nhanh sau đó Nhất Tiếu co cẳng vọt lên xe sau, theo xe Bạch Tử Phong rời khỏi Nguyệt Tịnh An.
Khi xe chuẩn bị chạy vào thành phố, Bạch Tử Phong ra hiệu cho đám người phía sau quay về Bạch gia. Lúc này anh mới để ý nhìn kĩ cô, Tịnh Kỳ xinh đẹp nhanh nhẹn mà anh biết lại hoàn toàn khác xa với cô gái gầy gò, ốm yếu ngồi bên cạnh. Làn da xanh xao, cả cơ thể dường như không còn chút sinh lực nào. Trong lòng dấy lên cảm giác đau xót, thương cảm, anh đem những băn khoăn ra bắt đầu hỏi cô.
- Suốt mấy tháng nay em đã ở đâu vậy?. Khi thấy Mạc Tư Hàn tuyên bố lễ đính hôn, lúc đầu anh còn tưởng người đó là em, sau này mới biết....
Lời Bạch Tử Phong bỏ ngõ đến đó, lại khiến cô biết rằng, mình càng trở nên đáng thương hơn trong mắt anh. Tịnh Kỳ nén đi sự khó chịu đang hối thục từng cơn trong bụng, chậm chạp kể lại mọi chuyện với Bạch Tử Phong.
Cô vừa dứt lời, Bạch Tử Phong không nhịn được mà chửi thề.
- Mẹ kiếp! Tên Mạc Tư Hàn khốn nạn này, sao lại có thể đối xử với em như vậy. Đừng lo, giỏi bằng tên đó thì anh không theo được, nhưng để bảo vệ em thì anh dư sức, Bạch gia không phải là người mà ai cũng có thể đụng vào được đâu.
Tịnh Kỳ mím chặt môi nhìn ra bên ngoài cửa kính, đầu óc cô như ngày một mụ mị đi
"Bạch Tử Phong, anh chưa biết Mạc Tư Hàn là người có tính toán tham vọng cỡ nào đâu, khi chưa đạt được mục đích anh ta nhất định sẽ không bỏ cuộc "
Như chợt nhớ ra điều gì đó, cô nhìn lên tín hiệu đèn giao thông đang chuyển đỏ, rồi lẩm nhẩm tính toán trong miệng, vội giật mình nhìn sang Bạch Tử Phong hoảng hốt kêu lên:
- Bạch Tử Phong, rời khỏi tuyến đường này đi, chúng ta đã bị lộ rồi. Mạc Tư Hàn hình như đã kiểm soát tín hiệu đèn, có đi tiếp cũng sẽ tốn thời gian chờ đợi mà thôi.
- Chết tiệt! Con sói này.
Ngay lập tức, Bạch Tử Phong đánh lái một vòng rời khỏi đại lộ Thành Đô. Rẽ lên cầu vượt rồi chạy ra phía đường cao tốc.
- Tịnh Kỳ, trước tiên anh đưa em đến khách sạn của Bạch gia, sáng ngày mai chúng ta tìm địa điểm khác rời khỏi Thành Đô. Em..
- Tịnh Kỳ, em sao vậy?. Khó chịu ở đâu sao?
Tịnh Kỳ ôm bụng với dáng vẻ đau đớn, mồ hôi lấm tấm trên trán cô làm những lọn tóc dính chặt vào khuôn mặt trắng bệch. Cô nghe Bạch Tử Phong hỏi, chỉ mím chặt môi thì thào.
- Tử Phong..., em không biết sao nữa... chỉ thấy phía dưới rất đau đớn, có khi nào bé con trong bụng đã gặp phải chuyện gì rồi không?
- Để anh đưa em tới bệnh viện.
- Đừng! Tư Hàn sẽ phát hiện ra mất.
- Vậy em cố gắng thêm chút nữa, tới khách sạn anh sẽ gọi bác sĩ cho em.
Bạch Tử Phong quay lại nhìn cô, bàn tay khẽ vuốt mấy sợi tóc còn vương trên trán. Tịnh Kỳ không hề nghĩ rằng việc mang thai lại khiến cô suy yếu đến mức độ thế này, Mạc Tư Hàn có nói cơ thể cô không thích hợp để mang thai nhưng không thể nào mới đó đã...
Tịnh Kỳ nhìn lên, đúng lúc chùm sáng từ phía trước đang lao thẳng vào bọn họ, cô chỉ kịp kinh hãi dùng hết sức la lên thất thanh.
- TỬ PHONG CẨN THẬN!
KÍTTTTTTT
Trong tích tắc chùm ánh sáng cách mũi xe bọn họ một khoảng cách ngắn ngủi. Bạch Tử Phong nhanh như chớp phản xạ đánh lái sang vệ đường, bị lực tác động bất ngờ khiến đuôi xe phía sau bật mạnh khỏi mặt đường xoay đúng một góc 90 độ về phía trước, tạo nên vết tích và âm thanh đến chói tai.
Bàn tay Bạch Tử Phong chặn ngang trước ngực Tịnh Kỳ, nhằm giúp cô giảm thiểu va chạm ban nãy, anh cất giọng lo lắng hỏi cô:
- Tịnh Kỳ, em có sao không?
Tịnh Kỳ lúc này mới hoàn hồn nhìn lên, chiếc xe phía trước vừa vặn dừng lại ngay điểm Bạch Tử Phong đánh lái. Cứ như là nó đang cố tình lao vào bọn họ vậy.
Đôi mắt cô mở to kinh sợ, chưa bao giờ cảm thấy bóng dáng thân thuộc phía trước lại lạnh lẽo đến đáng sợ như vậy. Người cô run nảy bảy, miệng ấp ớ kêu lên:
- Mạc... Mạc...Tư Hàn...