Tô Linh Phong đi qua huynh muộn nhà họ Đường rồi bước về phía cầu thang.
Hứa Nặc và Tiêu Minh Lãng lặng lẽ đi phía sau Tô Linh Phong.
Đường Mật Mật cứ nhìn Đoàn Tử trên vai của Tô Linh Phong, ánh mắt tràn đầy khát khao và không nỡ, nàng ta mở miệng nhưng lại không dám nói thêm lời nào.
“Này! Ngươi đợi đã, ta đưa ngươi thêm một nghìn đồng vàng! Thế nào?” Đoàn Hiểu Phong thấy đau lòng khi nhìn vẻ mặt của Đường Mật Mật nên hắn ta lại hét lên với Tô Linh Phong.
“Đủ rồi đấy, đừng có tự chuốc lấy phiền phức nữa, mau trở về đi!” Đường Hiên kéo Đường Mật Mật và Đoàn Hiểu Minh lần lượt trở về bàn của mình.
Nam nhân áo xanh dường như đang ngủ gật bên cạnh khi thấy bọn họ quay lại bèn dựa người vào ghế, điều chỉnh một tư thế thoải mái rồi híp mắt cười nói: “Nữ hài đó rất thú vị...”
“Giác ca ca, nàng ta thú vị chỗ nào chứ?” Đường Mật Mật bất mãn bĩu môi, dừng một lát rồi tiếc nuối nói: “Con ma sủng này rất thú vị, sao nàng ta không muốn bán cho chúng ta chứ...”
“Chiếm đồ quý của người khác không phải là hành vi đẹp...” Nam tử chậm rãi cầm tách trà lên nhấp một ngụm.
“Dịch Thủy Giác, ngươi bớt lại đi! Mật Mật chẳng qua chỉ muốn con ma sủng đó thôi chứ không phải là không đưa tiền, sao lại là cướp đồ quý của người khác chứ!” Đoàn Hiểu Phong sa sầm mặt mũi nói xen vào.
“Đưa tiền? Đưa bao nhiêu tiền? Một người có nhẫn không gian thì ngươi cho rằng nàng ta sẽ để ý mấy đồng tiền đó sao?” Đường Hiên sa sầm mặt mũi tiếp lời.
“Chẳng phải chỉ là một chiếc nhẫn không gian thôi sao? Có gì ghê gớm chứ...” Đoàn Hiểu Phong không phục lẩm bẩm nói, hắn ta cầm tách trà trước mặt uống một ngụm hết sạch.
Dịch Thủy Giác khẽ mỉm cười nói: “Đã bàn xong chuyện làm ăn, ta đi trước đây...” Nói xong hắn ta chậm rãi đứng lên.
“Giác ca ca, sao huynh vội vã rời đi như vậy? Người ta lâu lắm chưa gặp huynh rồi...” Đường Mật Mật chớp mắt nói.
“Giác, ngươi thực sự không định đi cùng bọn ta sao?” Đường Hiên cũng đứng dậy nhìn Dịch Thủy Giác.
“Không, ngươi cũng biết ta là một kẻ lười biếng mà.” Dịch Thủy Giác vỗ vai Đường Hiên rồi quay người đi xuống lầu.
“Giác ca ca...”
“Mật Mật, đừng gọi hắn ta nữa, lão tử không nhìn nổi dáng vẻ kiêu ngạo đó của hắn ta!” Đoàn Hiểu Phong bĩu môi.
Đường Hiên lắc đầu bất lực ngồi xuống ghế.
Ba người bọn Tô Linh Phong trở về nhà trọ, Tô Linh Phong trở lại phòng khách nghỉ ngơi, Tiêu Minh Lãng đi kiểm tra tình hình mua đồ của thị vệ, Hứa Nặc thì đi luyện kiếm.
Hứa Nặc biết lý do tại sao Tô Linh Phong lại ngăn cản nàng ta khi ở trà lâu, vì thực lực của nàng ta quá kém nàng ta không cho phép bản thân trở thành gánh nặng cho ngươi khác.
Đoàn Tử thấy Tô Linh Phong ngồi ở đầu giường, mím môi không nói gì, cũng không biết đang nghĩ điều gì bèn cẩn thận dụi vào mặt nàng rồi nhẹ giọng hỏi: “Ma ma, có phải Đoàn Tử gây thêm phiền phức cho người không?”
“Không có.” Tô Linh Phong khẽ nói.
“Thật không ma ma?”
“Ừm.” Tô Linh Phong túm lấy Đoàn Tử để nó ngồi vào trong lòng mình rồi hỏi: “Còn đói không?”
Đoàn Tử lắc đầu: “Đoàn Tử không có khẩu vị.” Ngừng một lát nó lại nắm chặt tay nói: “Đoàn Tử phải nhanh trưởng thành, Đoàn Tử muốn bảo vệ ma ma, bảo vệ bản thân!”
Khóe môi Tô Linh Phong khẽ cong lên, nàng cù léc Đoàn Tử: “Đi ngủ đi.” Nói xong thu hồi Đoàn Tử vào trong không gian.
“Nữ nhân!” Tiểu Bạch gọi Tô Linh Phong rồi nghênh ngang vỗ ngực nói: “Đợi long gia hồi phục long thể long gia sẽ bảo vệ ngươi!”
“...” Khóe miệng Tô Linh Phong khẽ giật giật, nàng không nói nên lời.
Lại lên đường, sau hành trình khoảng nửa tháng thì cuối cùng cũng đã đến đích cuối cùng đó là Lăng Vân Thành.
Lăng Vân Thành là một sự tồn tại đặc biệt, nó nằm ở nơi tiếp giáp của tam đại cường quốc ở phía Đông đại lục, được bao quanh bởi đất cát rừng rậm đầm lầy...!Địa hình phức tạp và hay thay đổi, vô cùng nguy hiểm.
Vào hơn tám trăm năm trước, nơi đây vẫn chưa có người ở, chỉ có đội thám hiểm lão luyện mới thỉnh thoảng đến đây.
Sau này hai nhân vật đỉnh cao có uy danh lẫy lừng, thực lực cường hãn ở đại lục đã đưa học trò của họ đến đây tu luyện, vì những học trò vì nghe danh nên đến đây ngày càng nhiều do đó bọn họ đã thành lập học viện Thanh Kiều Linh Vũ.
Sau khi học viện có quy mô khá hơn thì các nhà thám hiểm và thương nhân xung quanh trường cũng ngày càng nhiều.
Và rồi dần dần đã phát triển thành Lăng Vân Thành.
Về hai nhân vật tầm cỡ có thực lực mạnh đó thì một người từng là giáo trưởng đầu tiên của học viện này một người thì trở thành thành chủ đầu tên của Lăng Vân Thành.
Sau hàng trăm năm mở rộng học viện Thanh Kiều Linh Vũ đã trở thành học viện nổi tiếng nhất trong bốn đại lục và Lăng Vân Thành cũng trở thành thành phố duy nhất không bị kiểm soát bởi bất cứ quốc gia hay chủng tộc nào, đồng thời đây cũng là thành phố lớn nhất đại lục phía đông.
Sau khi vào thành phố, Hứa Nặc vén rèm cửa sổ xe nhìn bức tường thành cao gấp đôi Gia Thành của Lăng Vân Thành và những tòa nhà tráng lệ trong thành phố, đường phố rộng rãi gọn gàng sạch sẽ, cùng những dòng người và xe cộ tấp nập qua lại đột nhiên đem lại cảm giác như đang nằm mơ vậy...
“Đây là Lăng Vân Thành sao?” Tô Phi lẩm bẩm một mình.
“Hóa ra nơi đây từng là một vùng đất hoang vu không ai để ý nhưng bây giờ đã phát triển thành nơi đầu mối trọng điểm của tam đại cường quốc là Đại An Quốc, Bình Thái Quốc và Ninh Viễn Quốc, là thành phố trung tâm của đại lục phía đông nên vô cùng phồn hoa và náo nhiệt.” Tô Linh Phong khẽ nói, nàng cũng nhìn xuyên qua cửa sổ xe quan sát phong cảnh bên đường, mặc dù nàng đã quen với hiện đại phồn hoa đô hội nhưng mức độ phồn hoa của Lăng Vân Thành cũng vẫn khiến nàng phải thầm thốt lên kinh ngạc.
Đám người Tô Linh Phong và ngựa đi qua hai con phố đông đúc rồi rẽ vào một khu vực tương đối yên tĩnh, từ xa Tô Linh Phong đã nhìn thấy một phủ đệ hùng vĩ to lớn, bề thế giống như một ngọn núi không thể lay chuyển, yên tĩnh nằm ở đó, bức tường cao nhìn không thấy mép trên cùng, cổng sơn đỏ khép kín, kiến trúc được điêu khắc bằng đá màu trắng trước cửa cho thấy sự trang trọng.
Thi vệ gác cổng phát hiện ra sự xuất hiện của đám người Tô Linh Phong, trong đó có một người giống thủ lĩnh đi về phía bọn họ, sau khi nhìn thấy Tiêu Minh Lãng thủ lĩnh thị vệ bèn vội vàng hành lễ: “Tiêu tiên sinh, người quay về rồi.”
“Ừm.” Tiêu Minh Lãng gật đầu: “Tiểu thư ở trong xe.”
Tên thủ lĩnh vội vàng hành lễ lần nữa rồi quay đầu ra hiệu với thị vệ gác cổng, một lát sau cổng lớn dần dần mở cả hai bên, xe ngựa chậm rãi tiến vào trong phủ đệ.
Truyện Kiếm Hiệp
Sau khi vào phủ thành chủ Hứa Nặc sợ làm Tô Linh Phong mất mặt nên tạm thời thu tém lại lòng hiếu kỳ, nàng ta buông rèm xe xuống rồi cùng với Tô Linh Phong lặng lẽ ngồi trong xe.
Ước chừng một canh giờ sau xe ngựa lập tức dừng lại, giọng nói dịu dàng của Tiêu Minh Lãng vang lên: “Tiểu thư, mời xuống xe.”.
Danh Sách Chương: