Mặc Vấn Trần đứng dưới gốc cây, quay người đối diện với Tá Dịch, cười thản nhiên, “Bây giờ có thể nói được rồi chứ?”
Tá Dịch ngẩng đầu nhìn Mặc Vấn Trần, im lặng một lát mới lên tiếng hỏi: “Tối qua huynh và Tô Linh Phong ở cùng một chỗ sao?” Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm Mặc Vấn Trần, không bỏ sót biểu cảm gì trên mặt Mặc Vấn Trần.
“À… Vấn đề này…” Mặc Vấn Trần cũng không bất ngờ.
Từ lúc Tá Dịch đứng chờ, hắn đã nghĩ Tá Dịch tìm mình chắc chắn có liên quan đến Tô Linh Phong.
Hắn không trả lời câu hỏi của Tá Dịch mà mỉm cười hởi lại: “Tại sao ta phải trả lời?”
Tá Dịch hừ lạnh một tiếng, giọng điệu lanh lùng nói: “Tối qua ta nhìn thấy huynh ra ngoài với Tô Linh Phong mãi đến khi bữa tiệc kết thúc cũng không thấy quay lại!”
“Vậy thì sao?” Khuôn mặt dịu dàng của Mặc Vấn Trần khẽ cười.
“Thương Ngô, huynh không dám trả lời câu hỏi của ta?” Tá Dịch trầm giọng hỏi, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Mặc Vấn Trần.
“Được rồi.” Mặc Vấn Trần gật đầu thừa nhận: “Ta có thể trả lời huynh.
Đêm qua ta và Phong Nhi ở cùng một chỗ, huynh có ý kiến gì sao??”
Tá Dịch nghe vậy thì đôi mắt ngày càng lạnh, tay nắm chặt, tiếp tục hỏi: “Nếu vậy, tối qua sau khi rời đi, huynh đưa Tô Linh Phong đi đâu??”
“Thật xin lỗi, vấn đề này ta không thể nói.” Mặc Vấn Trần từ chối.
Hắn chưa bao giờ nói cho người ngoài biết nơi an nghỉ của cha mẹ hắn.
Ngoài Tô Linh Phong, hắn sẽ không nói cho bất kì kẻ nào nữa.
Tá Dịch cố gắng áp chế sự tức giận và đố kị đang bùng phát trong lòng.
Hắn nhìn chằm chằm Mặc Vấn Trần, hỏi tiếp: “Vậy huynh… huynh với Tô Linh Phong đã làm những gì??”
Mặc Vấn Trần nghe vậy thì hơi kinh ngạc, Tá Dịch hỏi như vậy, chẳng lẽ hắn đã biết chuyện gì sao? Chuyện hôm qua, ngoài hắn và Tô Linh Phong, chắn chắn không có người thứ ba biết.
Khả năng lớn nhất là Tá Dịch đã phát hiện ra chuyện gì…
“Huynh nói vậy là ý gì??” Mặc Vấn Trần khẽ hỏi, không bộc lộ bất cứ cảm xúc gì.
Tá Dịch tiến lên một bước, túm lấy cổ áo của Mặc Vấn Trần, lạnh giọng chất vấn: “Ta hỏi huynh, dấu vết trên người Tô Linh Phong có phải do huynh gây ra không?!”
Mặc Vấn Trần nghe vậy thì thu lại ý cười trên mặt.
Hắn đưa tay nắm lấy cổ áo Tá Dịch, khuôn mặt đen thui, hỏi lại: “Huynh nhìn thấy người Phong nhi??!”
“Ta… chỉ là vô tình nhìn thấy…” Mặt Tá Dịch đỏ bừng nhưng ngay lập tức thu lại vẻ xấu hổ trên khuôn mặt, dựng thẳng lông mày nói: “Thương Ngô, đừng nói sang chuyện khác.
Huynh vẫn chưa trả lời ta, huynh và Tô Linh Phong đã làm chuyện đấy chưa?!”
“Huynh có tư cách gì quản chuyện giữa ta với Phong Nhi??” Mặc Vấn Trần vừa nghĩ đến cơ thể mềm mại của Tô Linh Phong bị nam nhân khác nhìn thấy, hắn chỉ muốn khoét mắt của đối phương.
Tên khốn dám chiếm tiện nghi của Phong Nhi lại còn đến chất vấn hắn! Thật sự là đáng chết!!!
Mặc Vấn Trần có lẽ đã quên hắn là người chiếm nhiều tiện nghi của Tô Linh Phong hơn cái tên khốn kia rồi…
Tá Dịch nghe Mặc Vấn Trần thừa nhận hành vi với Tô Linh Phong, trong lòng không ngừng gào thét, lửa giận dâng cao mắng: “Khốn kiếp! Ngươi dám bắt đệ tử của mình làm hành vi xấu xa dơ bẩn kia.
Ngươi còn xứng đáng được gọi là thầy nữa không? Trước kia ta nhìn nhầm ngươi.
Ngươi quả thật không phải là con người, cầm thú!” Tá Dịch nói xong liền vung quyền đánh lên khuôn mặt của Mặc Vấn Trần….
Danh Sách Chương: