Tô Linh Phong phản ứng nhanh nhạy, nàng tức tốc né sang một bên, tránh được đòn tập kích của vật thể bay không xác định nọ.
Thứ đó rơi xuống đất phát ra một tiếng "bộp" nặng nề.
Tá Dịch cau mày nhìn xuống, chỉ thấy đó là một chiếc giày đã sờn rách đến mức không thể nhìn ra màu sắc ban đầu, chỗ mũi giày đã thủng một lỗ, trông như thể một con cá chết đang mở miệng mà im lìm nằm trên mặt đất.
“Lột sạch đồ con tiện nhân này ra cho ta! Lột bằng hết! Hừ, để mọi người xem xem con tiện nhân này rẻ mạt đến mức nào! Hừ, trên người ngươi còn giấu đồ gì của ta không? Tiện tì! Đến cái thân ngươi cũng là của nhà ta, lại còn muốn chạy, đúng là cái thứ không biết sống chết!"
Trong đám đông, tiếng mắng chửi chói tai không ngừng vang lên.
“Bộp-” Chiếc giày còn lại cũng bị ném ra ngoài, đáp xuống cạnh chân Tô Linh Phong.
Sắc mặt Tô Linh Phong âm trầm, nàng gạt đám người sang một bên chen vào, Tá Dịch cũng trầm mặt đi theo bên cạnh Tô Linh Phong.
Giữa đám đông, một cô gái mặc đồ đỏ, một tay chống nạnh, tay kia cầm roi chĩa vào một người với thân hình nhỏ nhắn cùng mái tóc bù xù dưới đất, liên tục chửi bới rồi chỉ huy hai tên đàn ông to lớn lột quần áo trên người cô gái ngồi dưới đất.
Cô gái mặc đồ đỏ chừng mười bốn mười lăm tuổi, ăn mặc cầu kỳ, chiếc roi vàng trong tay khảm đá quý, vừa nhìn là biết con nhà giàu, gương mặt cũng khá đẹp, chỉ tiếc trên đó đầy vẻ tàn ác khiến nàng ta trông có phần hung dữ, lời nói ra cũng toàn những lời thô tục, điều này càng cho thấy tính cách nàng ta cực kỳ lỗ mãng.
Cô gái nhỏ kia thì nằm co quắp trên mặt đất, quần áo trên người đã bị xé toạc, vết thương khắp người đang không ngừng rỉ máu, những mảnh vải vụn trên người bị máu làm dính bết vào da.
Dường như nàng đang ôm một con thú nhỏ trong lòng, đôi tai đầy lông tơ màu tím lộ ra dưới cằm nàng đang không ngừng run rẩy...
Lúc này, hai gã đàn ông to lớn đã xé toạc một mảnh lớn phần lưng tấm áo rách của nàng, để lộ tấm lưng gầy gò toàn vết máu...
Mọi người nhìn xung quanh hoặc lắc đầu, hoặc cau mày, hoặc xem náo nhiệt với vẻ mặt lãnh đạm...
Không một ai dám lên tiếng ngăn cản hành vi bạo ngược này!
Tô Linh Phong chú ý tới giữa mái tóc bù xù trước trán của cô gái dưới đất có một đôi mắt sáng ngời đang nhìn chằm chằm cô gái mặc đồ đỏ, trong đôi mắt đó không có hoảng sợ, không có bất lực, chỉ có lạnh lùng, bất khuất và hận thù chẳng hề che đậy!
Đôi mắt ấy đã thành công giành được sự hảo cảm và tán thưởng của Tô Linh Phong, khiến nàng quyết định cứu cô gái này!
Tô Linh Phong cho Tá Dịch một ánh mặt.
Tá Dịch hiểu ý, tiến lên vài bước đi vào trong đám người, không để bọn họ kịp phản ứng, hắn đã nhấc hai tên đàn ông to lớn lên ném ra ngoài đám đông nhẹ như không…
"Bịch--"
"Bịch--"
Hai tên đàn ông to lớn nọ nặng nề rơi xuống đất làm dấy lên một lớp bụi dày đặc...
"A–!”
“Ai da—!"
Sau đó là tiếng hét thảm của hai gã.
Tất cả mọi người đều bị chuyện đột ngột xảy ra này làm cho sững sờ, trợn tròn mắt nhìn người đàn ông lạnh lùng nghiêm nghị bỗng nhiên từ đâu xuất hiện này, không hiểu rốt cuộc người nọ đang phát điên cái gì!
Cô gái mặc đồ đỏ kinh ngạc đến mức đơ ra trong giây lát, nhưng khi định thần lại, trên mặt nàng ta lại không có chút sợ hãi hay tức giận, thay vào đó, nàng ta thích thú nhìn thân hình cường tráng cùng khuôn mặt anh tuấn của Tá Dịch, đôi mắt lóe lên tia sáng...
Một lúc sau, khuôn mặt cô gái mặc đồ đỏ nở một nụ cười mê người: “Này! Ngươi là ai? Đang cố thu hút sự chú ý của bổn tiểu thư bằng cách này sao? Vậy thì chúc mừng, ngươi đã thành công rồi đó, bây giờ ta đang rất có hứng thú với ngươi.
Từ giờ ngươi hãy làm hộ vệ bên cạnh ta luôn đi."
“…” Tá Dịch cạn lời giật giật khóe miệng, hắn làm lơ cô gái mặc đồ đỏ mà sải bước đi tới chỗ Tô Linh Phong, khẽ gọi: "Tiểu thư."
"Ừ." Tô Linh Phong gật đầu, nhận xét: "Ra tay cũng coi như dứt khoát, nhưng nhẹ nhàng quá."
“…” Tá Dịch tiếp tục cạn lời.
Sau tiếng gọi khẽ của tá Dịch, ánh mắt của những người xung quanh cũng hướng về Tô Linh Phong, nghe thấy lời nói rõ ràng là đang khiêu khích của nàng, ai ấy không khỏi trợn tròn mắt, trong lòng đều cùng suy đoán: Cô gái áo trắng này là ai? Nàng có biết cái người mình đang khiêu khích là ai hay không?
Có người nhìn Tô Linh Phong với ánh mắt thương cảm...
Cũng có người âm thầm cười nhạo trước sự lỗ mãng, không biết tự lượng sức của cặp chủ tớ này...
Cô gái trên mặt đất cũng hơi ngẩng đầu nhìn Tá Dịch, sau đó ánh mắt rơi vào trên người Tô Linh Phong.
Ngoài lòng biết ơn, trong mắt nàng còn có một tia hi vọng cùng lo lắng...
Cô gái mặc đồ đỏ thấy Tá Dịch vậy mà gọi người khác là “Tiểu thư”, khuôn mặt xinh đẹp cuối cùng cũng biến sắc.
Nàng ta hất cằm lên, chĩa roi về phía Tô Linh Phong tức giận nói: “Này! Hắn là hộ vệ của ngươi hả? Chính ngươi đã sai hắn động tay với người của ta? Ngươi có biết bổn tiểu thư là ai hay không?"
"Không muốn biết." Mặt mày Tô Linh Phong vô cảm nói.
Mọi người lại bị thái độ không coi ai ra gì của Tô Linh Phong làm đứng hình! Rốt cuộc là nàng quá mức tự tin, hay là không biết sống chết đây!
"Hừ! Thứ ngu xuẩn, đến cả bổn tiểu thư ta là ai cũng không biết, vậy mà còn dám lo chuyện bao đồng! Ta thấy ngươi chán sống lắm rồi đấy!" Cô gái mặc đồ đỏ mắng.
"Chán sống?" Tô Linh Phong nhướng mày, nhàn nhạt nói: "Ta luôn rất trân trọng sinh mệnh của mình."
Xí! Nữ nhân kiêu ngạo này mới đúng là ngu xuẩn, dám mắng chủ nhân của nó ngu mới là chán sống! Tiểu Bạch trừng mắt nhìn cô gái mặc đồ đỏ, vuốt rồng nắm chặt thành quả đấm nhỏ, nó gọi Tô Linh Phong: “Chủ nhân, lên! Đánh ả ta đánh ả ta! Phải cho ả ta biết chủ nhân ngài lợi hại đến mức nào! Để ả ta chứng kiến phong thái dũng mãnh của chủ nhân mà mở mang tầm mắt! Hừ!"
Hai tên đàn ông to lớn bị Tá Dịch ném ra ngoài đã bò vào lại, bọn họ nhìn Tá Dịch với vẻ mặt sợ hãi, nhe răng chạy đến chỗ chủ nhân của bọn họ.
Một trong hai tên đàn ông đó nịnh nọt hỏi cô gái: "Đại tiểu thư, có cần thuộc hạ đi gọi thêm mấy người qua đây không?" Thực lực của người đàn ông ra tay vừa rồi rất mạnh, hai người bọn họ hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn.
"Thứ vô dụng! Cút xa chút!" Cô gái mặc đồ đỏ giận dữ mắng chửi, giơ chân đá hai tên nọ mỗi người một cái, sau đó hướng về phía Tô Linh Phong, ngạo nghễ ngẩng cao đầu, liếc nhìn Tô Linh Phong một cái ra chừng khinh thường, nói: "Vậy mà ngươi còn chưa biết tiếc mạng? Hừ, được rồi, bổn tiểu thư cho ngươi một cơ hội, giao hộ vệ của ngươi cho ta, bổn tiểu thư sẽ tha cho cái mạng chó của nhà ngươi!"
Tá Dịch cau mày mím môi, kiềm chế không để mình nổi giận.
Tô Linh Phong liếc nhìn sắc mặt tối sầm của Tá Dịch, khóe môi khẽ cong, nhẹ nhàng nói với cô gái mặc đồ đỏ: “Ngươi có hứng thú với tên đầu gỗ này hả? Được thôi! Không bằng chúng ta đặt cược đi!" Nói rồi, nàng vươn tay vỗ vỗ vai Tá Dịch: "Nếu ta thua, ta sẽ giao hắn cho ngươi.
Nếu ngươi thua, ta sẽ đem cô gái trên mặt đất, cùng cả thứ trong lòng nàng ấy đi!".
Danh Sách Chương: