Ngày hôm ấy, tiểu Dương Đà tự mình đa tình cuối cùng vẫn bị U Nghiên cõng về nhà.
Là một kẻ đến sau, vốn dĩ nàng còn lo lắng mình đi theo U Nghiên sẽ khiến cho tiểu Hồng Hoa không vui vẻ. Bởi lẽ trước đây trong núi Côn Luân không có tiểu Dương Đà mà chỉ có tiểu Hồng Hoa.
Suy cho cùng, tiểu Hồng Hoa mới là người bạn đồng hành cùng với U Nghiên suốt mấy trăm năm cô độc thời niên thiếu. Ngay cả tiểu Hồng Hoa cũng không về nhà với U Nghiên, vậy một tiểu Dương Đà mới đến đây hơn hai tháng sao lại có thể mặt dày chạy đến nhà U Nghiên ở được?
Vả lại, những ngày gần đây, tiểu Hồng Hoa thỉnh thoảng sẽ đến nói chuyện phiếm với nàng.
Nàng có thể cảm nhận được, tiểu Hồng Hoa rất thích nàng, nàng thật sự cảm thấy nếu mình "chuyển nhà" đi, chẳng phải tiểu Hồng Hoa sẽ trở thành một con nhện không tổ sao?
Suy bụng ta ra bụng người, đặt mình vào vị trí của người khác, nàng thấy như vậy quá cô độc.
Thế nên cũng chính vì lý do ấy, sau một lúc tự hỏi ngắn ngủi, Diệc Thu mới đưa ra quyết định —— Nếu tiểu Hồng Hoa không muốn về nhà cùng với nàng và U Nghiên, vậy nàng sẽ ở lại nơi này với tiểu Hồng Hoa.
Còn nhà của U Nghiên và vị phụ thân mà U Nghiên thường xuyên nhắc đến, nàng sẽ đến thăm hỏi nếu có cơ hội thích hợp.
Ý nghĩ ấy, nếu đặt ở trên người kẻ khác, chắc có lẽ cũng được xem là thỏa đáng.
Nhưng nàng lại không ngờ rằng, kể từ ngày nàng đến đây ở, tiểu Hồng Hoa vẫn luôn thiệt thòi nhẫn nại chịu đựng, trong lòng có nỗi khổ khó tả thành lời.
Dù gì tiểu Hồng Hoa vẫn là một con nhện, nó thích dệt tơ, thích được nghỉ ngơi ở trên mạng nhện, thích đi lại trên mạng nhện và chờ đợi con mồi tới khi ở trên đó, loại "nghiện mạng" này chính là đặc tính chủng tộc, dùng điện giật để cảnh cáo cũng khó mà ngăn nổi.
Trước khi Diệc Thu đến, cái hốc cây này chẳng có gì ngoài mạng nhện, mà sàn nhà, giường đệm, bàn ghế và đèn ngủ thì làm gì có?
Những thứ ấy đều là những thứ mà con nhện không thích!
Đặc biệt là Linh Đăng kia, hầu hết loài nhện đều ghét ánh sáng, là một loài động vật chân đốt ngày ngủ đêm thức nên trước khi học được tập tính của con người, chắc chắn nó sẽ không hề thích ánh sáng.
Trước đây, những việc này khiến tiểu Hồng Hoa ngại nói thẳng.
Nhưng hôm nay, khó lắm nó mới nghe được U Nghiên muốn mang Diệc Thu đi, mà Diệc Thu lại muốn ở lại với nó, nó làm sao nhịn được, nên lập tức nhảy từ trên cây xuống đất, bắt đầu viết chữ.
Tiểu Hồng Hoa hì hục viết chữ trên mặt đất suốt một buổi trời, câu văn tuy hiền hoà uyển chuyển nhưng lại dễ nhìn ra mong muốn "ngươi mau đi nhanh đi" giữa những hàng chữ ấy.
Tiểu Dương Đà không nói nên lời, đồng thời cũng hiểu được —— Đây rõ ràng chính là lệnh đuổi khách!
Đang viết giữa chừng, phát hiện vẻ mặt có chút buồn tủi của Diệc Thu, tiểu Hồng Hoa lập tức ngừng việc oán giận, bắt đầu xoay vòng tại chỗ không biết phải làm sao.
Diệc Thu suy nghĩ, dù gì cũng không nên làm tiểu Hồng Hoa xấu hổ nữa.
"Vậy, ta đi cùng với U Nghiên, ngươi, buổi tối ngươi phải giữ nhà cho cẩn thận đấy." Giọng điệu của nàng hệt như người mẹ bị con mình đuổi ra ngoài, "Nếu ngươi không thích Linh Đăng mà U Nghiên làm, ta sẽ mang nó đi, còn những thứ khác..."
Tiểu Hồng Hoa vội vàng đáp —— Các ngươi lấy đèn đi, những thứ khác cứ để lại, các ngươi còn đến gặp ta nữa mà.
Diệc Thu gật đầu, thấy Tiểu Hồng Hoa lại viết thêm một câu ở trên đất.
—— Diệc Thu, ngươi đừng giận nhé, ta không muốn đuổi ngươi đi, ta rất thích ngươi!
—— Nhưng chúng ta lại không giống nhau, có nhiều chỗ rất khác, nếu có điều khác biệt sẽ rất khó hòa nhập với nhau.
Thoáng chốc, Diệc Thu chỉ cảm thấy dở khóc dở cười, con nhện con này lại nói một đống đạo lý với nàng nữa rồi.
Có điều, ngẫm lại thì thấy những đạo lý này cũng không sai, những người khác nhau dù có cố gắng tôn trọng đối phương thế nào cũng khó mà sống chung được với nhau. Mà một chút cọ xát nho nhỏ đều sẽ tích lũy dần theo tháng ngày, duy trì khoảng cách nhất định mới có thể khiến mọi người đều cảm thấy thoải mái.
Trưa hôm đó, mặt trời còn chưa xuống núi, U Nghiên đã cõng tiểu Dương Đà nặng cân lên, bắt đầu đi một mạch về "nhà" của mình.
"Diệc Thu, nhà ta không lớn nên nếu cha đồng ý cho ngươi ở lại, ngươi có thể ngủ chung phòng với ta!" U Nghiên vừa chạy vừa thở hồng hộc, vui vẻ nói, "Sau này nấu cơm cho ngươi và cha, ta cũng không cần phải chạy tới chạy lui, hơn nữa một ngày ba bữa cơm còn có thể làm và ăn cùng với nhau, như vậy sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian. Tiết kiệm được thời gian, chúng ta có thể đi tìm tiểu Hồng Hoa, cũng có thể đi chơi khắp nơi... Đương nhiên vẫn không quên chuyện tu luyện!"
Nghe U Nghiên nói vậy, Diệc Thu không nhịn được bèn hỏi một câu: "Trước đây... Ngươi không nấu cơm cho tiểu Hồng Hoa à?"
"Tiểu Hồng Hoa không thể ăn quá nhiều đồ ăn dành cho con người, trước khi ngươi đến, mỗi ngày ta chỉ đến chỗ kia một lần, lâu lâu mới mang chút đồ ăn cho nàng." U Nghiên trả lời, thở dài một tiếng, lại nói tiếp, "Tiểu Hồng Hoa thích bóng tối và yên tĩnh, không thích bám ta."
"Ta, ta cũng đâu có bám dính lấy ngươi..." Diệc Thu phản bác trong vô thức, sau đó lại không hề có quá nhiều tự tin.
Nghĩ kỹ lại thì quả thật nàng rất dính U Nghiên, lúc không thấy thường sẽ mong mỏi chờ đời, cứ tưởng tượng đến việc sau này mình sẽ được ở bên cạnh U Nghiên suốt cả ngày hệt như lúc trước, nàng lại không ngăn được sự vui sướng đang trào dâng trong lòng.
Chút tâm tư nhỏ bé của nàng nếu mà để điểu nữ nhân biết, e là cái gai trên mông sẽ vểnh thẳng lên trời cho xem.
"Đúng rồi U Nghiên, ta có một chuyện rất tò mò."
"Chuyện gì?"
"Tiểu Hồng Hoa ấy... Tại sao nó không muốn rời khỏi hốc cây kia, lại càng không muốn về nhà với ngươi?"
Tuy U Nghiên vẫn đi bình thường, nhưng nàng lại im lặng trong chốc lát.
Diệc Thu ghé vào trên lưng U Nghiên đợi một hồi lâu, qua một lúc nàng mới chờ đến lần mở miệng tiếp theo của U Nghiên.
"Tiểu Hồng Hoa không thích cha ta, cực kỳ không thích..."
"Tại sao vậy?"
"Ta cũng không biết, nó nói không thích, không thích chính là không thích, không có lý do." U Nghiên nói, lại khẽ thở dài một tiếng, "Hơn nữa, tiểu Hồng Hoa nó.... Nó rất thích cái cây kia."
"Cái cây kia? Ý ngươi là hốc cây kia à?"
"Ừ." U Nghiên đáp lời, đưa mắt nhìn về phương xa.
Nàng chạy vội theo ánh hoàng hôn, cảm nhận gió thổi bên tai, ánh mắt trở nên mê ly, mà tiểu Dương Đà ở sau lưng lại thấy không được.
Nàng kể, cái cây kia vốn dĩ là một yêu tinh lớn tuổi trong núi, bởi vì không muốn di chuyển nên đã tìm một nơi để cắm rễ hoàn toàn.
Nó rất tốt với tiểu Hồng Hoa, tiểu Hồng Hoa cũng rất thích nó. Nhưng bỗng nhiên có một ngày, nó héo chết trước khi tuổi thọ của mình hết.
Nghe xong, Diệc Thu hít ngược một ngụm khí lạnh, đoán được phần nào nguyên nhân.
U Nghiên lại kể tiếp, quả nhiên, khi vừa mới sinh ra cơ thể tiểu Hồng Hoa cũng đã chứa kịch độc. Cho dù đi đến đâu cũng bị xa lánh, bị đuổi đi, cây đại thụ kia thu nhận nó, nó lại hại cây đại thụ kia.
Trước khi rời đi, đại thụ cũng không hề trách cứ, mà chỉ nói với nó: "Sau khi ta chết, cành lá sẽ điêu tàn, không thể che mưa chắn gió cho ngươi nữa. Nếu không còn chỗ để đi, ngươi có thể đào thân cây của ta, rồi sau này ở trong đó, xem như ta vẫn còn ở bên cạnh ngươi."
"Kể từ đó, tiểu Hồng Hoa vẫn luôn ở nơi ấy, nó tu luyện từ ngày này qua ngày khác, cuối cùng cũng học được cách kiểm soát kịch độc trong cơ thể mình. Chỉ tiếc rằng, núi Côn Luân to lớn đã không còn cây thụ yêu thứ hai sẵn lòng thu nhận nó."
U Nghiên nhẹ giọng nói, bên trong lời nói tràn đầy thương cảm, tựa hồ chính nàng cũng có thể đồng cảm như bản thân mình cũng bị.
Diệc Thu nghe xong, trong lòng có chút hụt hẫng, nhưng rồi cũng chỉ có thể dùng cằm để "xoa" đầu nàng, nhỏ giọng an ủi: "Nó còn có ngươi, ngươi cũng còn có nó... Sau này còn có ta, không phải sao?"
"Đúng vậy." U Nghiên nói, tăng nhanh tốc độ.
Nàng cõng Dương Đà ở sau lưng, xuyên qua rừng cây không người, lướt qua dòng sông trong vắt, cuối cùng đi đến một căn nhà nhỏ trong rừng.
Đúng như lời U Nghiên nói, căn nhà này không lớn, vừa đủ để sinh hoạt.
Bên ngoài có cái sân nhỏ, chưa đến tiểu viện cũng đã thấy rõ bốn căn phòng của cái nhà này, đó là một phòng bếp, một phòng sách cùng với hai căn phòng ngủ, phòng khách thì lại không có.
Mới vừa vào sân, U Nghiên bèn nhìn về phía phòng ngủ đóng chặt cửa ở bên trái rồi hô một tiếng: "Cha, con về rồi!"
Người trong phòng không hề đáp lại, U Nghiên mím môi, đặt Diệc Thu xuống đất, cúi người nhỏ giọng nói bên tai nàng: "Tính tình cha ta không tốt lắm, nếu ông ấy nạt ngươi thì ngươi cứ xem như không nghe thấy, nhớ đừng cãi lại ông ấy nhé!"
Diệc Thu nghe xong gật đầu lia lịa, nàng làm gì dám cãi lại một con chim Khâm Nguyên, lỡ như tâm trạng lão điểu kia không tốt, dùng mông chích nàng một cái, chẳng phải nàng sẽ đi đời nhà ma ngay trong cái ảo cảnh này sao?
"Cha, con có chuyện muốn nói với cha." U Nghiên nói, đi tới cánh cửa đang đóng lại trước mặt, khẽ gõ cửa, "Cha tỉnh chưa?"
Một thoáng im lặng trôi qua, trong phòng truyền đến tiếng động.
U Nghiên nghe xong, biết trong phòng có người, bèn tiếp tục nói cho hết lời: "Con có một người bạn không nhà để về, lúc trước nàng vẫn luôn ở nhà tiểu Hồng Hoa, hôm nay con mang nàng về... Con muốn hỏi một chút, liệu con có thể giữ nàng ở lại nhà mình được không?"
Trong phòng vẫn không hề có bất kỳ tiếng đáp lại.
U Nghiên cắn môi, nghiêm túc nói: "Con rất thích người bạn này, nàng rất tốt, không ồn cũng không quậy, con muốn nàng ở lại đây, muốn nàng ở bên cạnh con. Sau này nàng sẽ ở trong phòng của con, nhất định sẽ không quấy rầy đến cha!"
Nói rồi, nàng im lặng đứng ở ngoài phòng chờ vài giây. Sau một hồi yên ắng, trong phòng vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào, mà trên mặt U Nghiên lại đột nhiên xuất hiện ý cười.
"Cảm ơn cha!" U Nghiên vui vẻ nói, duỗi tay vỗ nhẹ vào gáy tiểu Dương Đà, bảo, "Cha đồng ý rồi, ông ấy đồng ý rồi!"
"Hả?" Khoé mắt Diệc Thu giật giật vài cái, hai chữ "hoang mang" viết rõ trên mặt.
Đồng ý bằng cách nào? Bên trong làm gì có tiếng động chứ!
Được rồi, có lẽ không phủ nhận chính là đồng ý...
Dù sao nếu đã được người ta cho ở lại, vậy nhất định phải nói tiếng cảm ơn.
Nghĩ thế, Diệc Thu hít sâu một hơi, xoay người về phía cánh cửa đóng chặt, cúi gập cổ xuống, ngoan ngoãn nói: "Cảm ơn thúc thúc thu nhận!"
Vừa dứt lời, nàng lập tức đi theo sau U Nghiên, chạy vào căn phòng ngủ ở đối diện.
Phòng U Nghiên bày biện rất đơn giản, ngoại trừ một chiếc giường, một bộ bàn ghế, một cái tủ đứng và hai cái rương thì đã không còn thứ gì khác.
"Tốt quá Diệc Thu, sau này chúng ta sẽ sống cùng với nhau, phòng ta không có nhiều đồ đạc, nếu cần gì ngươi cứ việc nói với ta, ta sẽ đi tìm cho ngươi..." Dứt lời, U Nghiên cười xoay người lại, đúng lúc thấy Dương Đà dùng một chân sau đóng cửa phòng.
Hành động ấy dường như đã từng xảy ra, làm nàng ngơ ngẩn không thôi.
"Hửm?" Diệc Thu đứng cạnh cửa mới vừa khép lại, thấy U Nghiên đột nhiên nhìn mình một cách ngây ngốc, nàng tò mò hỏi, "Sao ngươi lại nhìn chằm chằm vào ta vậy?"
"Ta..." U Nghiên suy nghĩ, có vẻ như không biết bản thân bị làm sao, chỉ là ma xui quỷ khiến giơ tay dùng linh lực đẩy một cánh cửa sổ đã đóng ra.
Diệc Thu sửng sốt, đột nhiên nhớ đến ngày xưa ở Tiên Lộc Môn, điểu nữ nhân từng không thích ánh sáng cũng sẽ mở hé một cánh cửa sổ sau khi đóng cửa phòng lại.
Chỉ vì tiểu Dương Đà thích nhất là được nằm sấp ở nơi có ánh mặt trời.
Danh Sách Chương: