Diệc Thu ơi là Diệc Thu, ngươi là đồ ngốc hả!
Hạ Tu Trúc chính là đệ tử mà cầm tiên tự hào nhất, đặt ở trong Tiên Lộc Môn thì hắn là người có thể sánh vai với hai người Giang Vũ Dao và Triều Vân.
Hiện tại ở đây có hơn hai trăm người, phàm là đầu óc không bị ánh mặt trời chói chang thiêu đốt đến hỏng, đều không nghĩ rằng Hạ Tu Trúc sẽ thua.
Giờ thì hay rồi, họa là từ miệng mà ra, Dương Đà biết phải giải thích thế nào đây?
"Ta, ta..." Diệc Thu quay đầu nhìn U Nghiên, ánh mắt sợ hãi nhưng cõi lòng lại tràn đầy sự may mắn.
Nàng nghĩ, có lẽ U Nghiên vẫn chưa tức giận.
Bởi vì ít nhất nhìn từ bên ngoài, đáy mắt U Nghiên còn chứa một chút ý cười.
Diệc Thu cố gắng nhớ lại, nàng cảm thấy giọng nói của bản thân không hẳn là lớn.
Có lẽ, có lẽ thật sự có một tí xíu khả năng là U Nghiên cũng không nghe rõ cái câu mà nàng đã nói vừa nãy.
Nàng tự nhủ dưới đáy lòng, không được hoảng loạn, nhất định phải bình tĩnh, ở tình huống lộ không ít dấu vết này cần phải giả vờ xem như không có chuyện gì xảy ra mới có thể dễ dàng lừa dối trót lọt.
"Ta, ta nói..." Diệc Thu ấp úng sắp xếp lại ngôn ngữ một lúc lâu mới miễn cưỡng nói ra một câu, "Tên nhóc Lạc Minh Uyên kia đúng là gặp quỷ... Cầu, cầu xin hắn đừng đụng phải, nếu không lát nữa thua sẽ khó coi lắm, chỉ nghĩ thôi cũng thấy thảm..."
Đáy mắt U Nghiên hình như chợt lóe qua một tia không vui, sau một lúc im lặng ngắn ngủi mới bình thường trở lại, nàng nói: "Cũng không biết là ai đã báo danh cho hắn."
Diệc Thu nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ngươi chứ ai..."
U Nghiên hỏi lại: "Ta?"
Diệc Thu lắc đầu liên tục: "Ta, ta đề nghị! Ta chỉ cảm thấy... Cảm thấy vận may của hắn quá kém thôi..."
Nàng nhỏ giọng trả lời, quay đầu đi như muốn trốn tránh, đưa mắt nhìn thiếu niên đứng ở dưới đài thí luyện đang bỡ ngỡ không biết phải làm sao kia.
Hiển nhiên, hắn cũng không biết bản thân mình đã báo danh đại hội thí luyện lần này lúc nào, đối với hắn mọi việc xảy ra vào giờ khắc này tựa như một trò đùa lớn.
Các sư huynh sư đệ đứng xung quanh hắn không thúc giục thì cũng cười nhạo, cho dù mang chút lương tâm, trong mắt cũng chỉ có kinh ngạc hoặc là thương hại, kể cả một câu cổ vũ cũng chẳng có một người cho.
"Ta không hề báo danh." Lạc Minh Uyên trầm mặc một lát, ngẩng đầu lên, dưới vô số sự mỉa mai châm chọc xung quanh, hắn gằn từng chữ một, mỗi một một chữ đều rõ ràng, "Ta không hề, không hề báo danh."
"Ngươi không báo danh?" Bên cạnh có người nở nụ cười, "Sao vậy, ngươi không hề báo danh, nên ý của ngươi là có người cố ý trêu cợt ngươi?"
"Lạc sư đệ, lâu rồi chưa tu luyện, còn nhớ rõ bản thân mình là đệ tử của sư tôn sao?" Một người khác cố ý lớn giọng hỏi, "Đừng nói là ngươi làm mất con dấu đệ tử rồi nhé?"
"Không mất." Lạc Minh Uyên nhíu nhíu mày.
"Không làm mất, vậy là có người lấy con dấu đệ tử của ngươi đi báo danh?" Người bên cạnh tiếp tục hỏi.
"Không có." Lạc Minh Uyên nói, ngón tay co rút siết chặt lại một cách mất tự nhiên.
"Vậy thì ngươi còn nói gì nữa đây?" Mặt người nọ lộ vẻ khinh thường, cười châm chọc, "Tự mình báo danh, không may gặp phải Hạ sư huynh nên sợ rồi?"
Những người khác nghe xong cảm thấy có lý, đều sôi nổi hùa theo.
"Không được thì đừng có đăng ký, gặp phải Hạ sư huynh nên sợ thua quá khó coi à?"
"Hắn gặp ai mà thua không khó coi trời? Hơn mấy năm rồi mà ngay cả tâm pháp nhập môn cũng chưa học được."
"Lạc sư đệ nỗ lực lắm đấy, lúc trước luyện tâm pháp đến mức ho ra máu, mảnh mai đến độ sư tôn thấy không đành lòng, bảo hắn không cần luyện."
Lời nói khó nghe, càng ngày càng nhiều.
Diệc Thu có thể cảm nhận rõ ràng sắc mặt của ba vị tôn giả trên đài cao ngay giờ phút này không được tốt lắm.
Mà thiếu niên hết đường chối cãi kia lại dần dần siết chặt nắm tay đứng ở bên trong sự ác ý người ngoài không muốn lý giải.
Vào khoảnh khắc ấy, cơ thể Diệc Thu căng chặt lại, trong mắt hiện lên vẻ áy náy không thể che giấu được.
Không giống, mọi thứ đang diễn ra ở hiện tại rốt cuộc vẫn không giống như trong tiểu thuyết.
Lạc Minh Uyên không tự nguyện báo danh, hắn không biết gì cả, không có quyết tâm, không có chuẩn bị, vô duyên vô cớ bị đẩy đến nơi đầu gió ngọn sóng.
Suy bụng ta ra bụng người, giờ phút này nếu người đứng ở nơi đó là bản thân nàng, có lẽ nàng sẽ rất muốn đào một cái hố chôn mình ngay tại chỗ.
Mặt trời nắng gắt ngã về Tây lặng lẽ ẩn mình vào làn mây, ánh mặt trời chói mắt bỗng nhiên tan đi, một cơn gió lạnh thổi phất qua tâm trạng táo bạo của mỗi người nơi đây.
Giang Vũ Dao nhịn không được mà tiến về phía trước hai bước, mày nhíu chặt, dường như muốn mở miệng nói gì đó, nhưng đến bên miệng vẫn không thể thành lời.
Trong hoàn cảnh này, mặc kệ nàng có nói gì, đều sẽ giẫm đạp lên lòng tự tôn của thiếu niên kia.
Ngay lúc nàng do dự, Lạc Minh Uyển bỗng nhiên buông lỏng đôi tay đang siết chặt thành quyền, bước ra khỏi đám đông, bay người nhảy lên đài thí luyên treo lơ lửng ở không trung.
"Hắn biết dùng khinh công à?"
"Ta cứ tưởng rằng hắn đi lên được chứ."
"Lên rồi thì sao nào? Ngay lập tức sẽ bị đánh xuống..."
Lạc Minh Uyên đứng im, chắp tay cúi rạp người xuống chào Hạ Tu Trúc.
Rồi sau đó, thiếu niên đứng thẳng người, nói một cách không kiêu ngạo không siểm nịnh: "Xin sư huynh chỉ giáo."
Hạ Tu Trúc: "Ta nói rồi, nhường ngươi mười chiêu, ngươi ra tay trước đi."
Lạc Minh Uyên: "Sư huynh đấu với người khác cũng sẽ nhường họ mười chiêu sao?"
Hạ Tu Trúc nhất thời không nói nên lời, sự khinh thường nơi đáy mắt đã chuyển thành một chút kinh ngạc.
"Nếu sẽ không, sư huynh cứ đối đãi ta bình thường." Lạc Minh Uyên tiến lên một bước, ánh mắt quật cường nói, "Sư huynh, xin chỉ giáo!"
Mày Hạ Tu Trúc nhíu lại: "Kiếm ngươi đâu?"
Lạc Minh Uyên đáp: "Ta không có kiếm."
Dưới đài thí luyện nhanh chóng vang lên một trận cười to.
Hạ Tu Trúc im lặng một lúc, đáy mắt hiện lên vài phần tôn trọng, sau khi thu cây đàn đang ôm trong tay hắn xoay người, nói: "Sư đệ, cẩn thận."
"Như vậy trông mới ra dáng." U Nghiên đứng dậy, ánh mắt có chút hứng thú.
Theo bản năng, Diệc Thu quay đầu nhìn U Nghiên, thấy lực chú ý của nàng đã không ở trên người mình, lúc này mới nhẹ nhõm thở phào một hơi.
Trong tiểu thuyết, đoạn Lạc Minh Uyên đấu với Hạ Tu Trúc có thể nói là viết đến vô cùng thảm thiết.
Tóm tắt đơn giản một chút chính là ngay cả một chiêu hắn cũng đỡ không được, hết lần này đến lần khác không ngừng bị đánh ngã, nhưng vẫn không ngừng đứng lên, dùng một loại tinh thần bất khuất kiên cường ép cho Hạ Tu Trúc vốn định đánh bằng tay phải sử dụng pháp khí, muốn trực tiếp ném hắn ra khỏi đài thí luyện.
Nhưng vai chính dù sao cũng là vai chính, sao có thể không có bàn tay vàng được?
Thật ra tình cảnh ngay lúc đó là Lạc Minh Uyên sắp sửa bị thua, thấy ánh mắt hờ hững khinh thường của mọi người, nghe được tiếng cười nhạo châm chọc xung quanh, tất cả thống khổ và không cam lòng bị đè nén dưới đáy lòng suốt bấy lâu nay trong chớp mắt như hồng thuỷ vỡ đê, hoàn toàn bùng nổ.
Có điều, giờ này khắc này...
Hình như lại trái ngược với những gì được viết trong tiểu thuyết.
Nói một chiêu cũng không đỡ được đâu?
Chỉ trong vòng mười giây ngắn ngủi, tiểu tử kia vậy mà lại đã trải qua bảy tám chiêu với Hạ Tu Trúc, tuy lùi lại từng bước nhưng không hiện hiện ra trạng thái bất lợi, điều này vượt qua dự đoán của mọi người.
Bởi vì trước đó, không ai nghĩ rằng hắn có thể chống đỡ được hai ba chiêu của Hạ Tu Trúc.
Chỉ tiếc, Tiên Lộc Môn suy cho cùng cũng là môn phái tu tiên, tuy võ công của Lạc Minh Uyên không tệ nhưng lại không có nửa điểm thuật pháp nào.
Hạ Tu Trúc cố ý chừa chút mặt mũi cho hắn, mới đầu so chiêu cũng không vận dụng linh lực, giờ phút này thấy chỉ dựa vào quyền cước không thể thắng được nên cũng không hề khiêm nhượng nữa, bên trong cái chưởng tiếp theo xuất hiện một nguồn linh lực.
Vào khoảnh khắc Lạc Minh Uyên rơi vào xu hướng suy tàn, Diệc Thu xa xa nhìn, không khỏi nín thởi mong chờ hào quang vai chính lóe sáng làm mù mắt mọi người.
Thế mà, giờ phút này trên đài thí luyện, cũng không xuất hiện trường hợp ngầu lòi "không ngừng té ngã lại không ngừng đứng lên" như trong nguyên tác.
Ba chiêu, chỉ ba chiêu, Hạ Tu Trúc liền ép Lạc Minh Uyên đến bên rìa lôi đài.
Giây tiếp theo, hắn lao về phía trước dùng sức đánh ra một chưởng, Lạc Minh Uyên ngay lập tức bị đánh ra khỏi đài.
Diệc Thu: "Đù!"
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, lúc Hạ Tu Trúc ra chưởng đánh bay Lạc Minh Uyên, hắn lấy cây đàn đang vác ở sau lưng ra, vuốt dây đàn, gảy ra một làn sóng âm, chuyển động bên trên hàn đàm.
Chân Lạc Minh Uyên nhanh chóng đạp lên sóng âm, mượn đà nhảy lên trên bờ, lấy lại thăng bằng xong, hắn ngửa đầu nhìn về hướng Hạ Tu Trúc, trong mắt hiện lên vẻ kính trọng: "Đa tạ sư huynh!"
Đáy mắt Hạ Tu Trúc hiện lên một tia khẳng định, nâng môi cười nói: "Ngươi không yếu, chẳng qua chỉ không may mắn thôi."
Một khắc ấy, trong mắt người thiếu niên thua cuộc dường như có ánh sáng, đôi mày nhíu chặt của nữ tử đang nắm chặt chuôi kiếm cách đó không xa cũng giãn ra.
Trong mắt mọi người đều hiện lên bốn chữ không thể tin được.
Dương Đà cũng không ngoại lệ.
Chẳng qua, điều người khác không muốn tin tưởng là đệ nhất phế vật Tiên Lộc Môn được Hạ Tu Trúc tán thưởng.
Mà điều Diệc Thu không muốn tin tưởng lại là Lạc Minh Uyên bị thua.
Hắn là nam chủ, sao hắn có thể thua được?
Không phải, không phải nói bất khuất kiên cường, nói thống khổ và không cam lòng lúc sắp bị thua sẽ hoàn toàn bùng nổ sao?
Sức mạnh Kim Ô của hắn đâu?
Hào quang vai chính có thể làm mù mắt mọi người đâu?
Chỉ tiếp thu ít lời tẩy não của vai ác mà sao mọi chuyện lại thành ra như vậy rồi?
"Sao hắn... Hắn có thể thua dễ như vậy được? Mới ba chiêu!"
"Mới ba chiêu?" U Nghiên khẽ cười một tiếng, nhàn nhạt nói, "Đồ nhi cầm tiên tự hào nhất nếu không thể chế ngự một người ngay cả tâm pháp nhập cũng không học được, chi bằng tự tuyệt kinh mạch cho rồi."
"Nhưng, nhưng hắn..." Nói tới đây, Diệc Thu không khỏi cứng lại, chần chừ một lúc lâu mới nói tiếp, "Không phải chủ nhân nói tiểu tử kia là bán yêu sao? Trong cơ thể hắn, không, không có một chút yêu lực nào ư..."
"Đúng là trong cơ thể hắn có chứa một nguồn sức mạnh, nhưng nếu dùng vào giờ phút này, hắn có thể sống được sao?" U Nghiên cười nói, "Ba người ngồi trên kia, không có một ai là người mù."
Diệc Thu lập tức nghẹn họng, hơn nửa ngày tinh thần vẫn không thể hồi phục lại.
Tỷ thí trên đài thí luyện cứ tiếp tục diễn ra như thường, những kẻ châm chọc mỉa mai đều ngậm miệng lại.
Tuy bại nhưng vinh, đối với Lạc Minh Uyên mà nói thì đây chính là kết quả tốt nhất.
Nhưng đối với Diệc Thu, lại giống như sét đánh giữa trời quang, khiến nàng vẫn chưa hết ngỡ ngàng.
Đúng vậy, U Nghiên nói không sai.
Tất cả các đệ tử Tiên Lộc Môn cùng với ba vị tôn giả trên đài cao, không có một ai là người mù.
Sức mạnh trong cơ thể Lạc Minh Uyên không thuộc về thế gian, phàm nhân sẽ xem nó như yêu lực, nếu hắn dùng sức mạnh này gây thương tổn cho Hạ Tu Trúc, hiển nhiên sẽ không có khả năng giống như trong tiểu thuyết viết, lần lượt chiến thắng sau khi chứng tỏ bản thân, cuối cùng được một suất xuống núi rèn luyện.
Rất rõ ràng, đây là một chuyện không hợp lý.
Chưa kể, Lạc Minh Uyên căn bản không có khả năng dựa vào tinh thần không chịu thua chống đỡ lại Hạ Tu Trúc như những gì đã được viết trong tiểu thuyết.
Tiểu thuyết là tiểu thuyết, hiện thực là hiện thực.
Nói không chịu thua là sẽ không thua sao?
Có lẽ cũng chỉ có vai chính với một bàn tay vàng thô to mới có thể...
Tất cả đạo lý nàng đều hiểu...
Nhưng tiểu trư chân thua tỷ thí, kế tiếp cốt truyện sẽ diễn ra như thế nào đây!
Tiểu Điểu Cô Cô Phi! Hay lắm, lợi hại lắm, mới có vài chương đầu của truyện thôi mà đã có một mớ lỗi hố ta rồi!
Ngươi đúng là không có tâm!!!
- ---o o----
Tác giả có lời muốn nói:
Diệc Thu: Thế giới tan vỡ này hãy huỷ diệt đi.
Danh Sách Chương: