• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, nghe được tiếng nhắc nhở từ hệ thống, tiểu Dương Đà lúng túng rụt cổ, đôi mắt trợn tròn kinh ngạc.

U Nghiên cũng nhìn nàng, ánh mắt dường như có vài phần hoảng hốt.

Sau một lúc đối diện ngắn ngủi, sự sợ hãi dưới đáy mắt Diệc Thu dần dần hóa thành mờ mịt khó hiểu.

Chỉ có trời mới biết nàng đã cố gắng nỗ lực bao nhiêu để khống chế biểu tình trên khuôn mặt của mình.

Theo bản năng, Diệc Thu nhìn thoáng qua bảng miêu tả kỹ năng "phun nước miếng" trời ban ở trong dữ liệu hệ thống, bên trong xác thật chỉ có một câu "Súc lực càng lâu thương tổn càng lớn", không hề nhắc gì đến công dụng khác của nước miếng.

Đây không phải là lần đầu tiên phun nước miếng mà được tăng độ thiện cảm!

Nàng có tư cách cũng như nghiêm trọng hoài nghi, trong nước miếng của mình có chứa đựng một chất thần kỳ nào đó.

Bằng không tại sao phun lên mặt vai ác, vai ác còn có ấn tượng tốt với nàng?

Chẳng lẽ đại vai ác trong《 Cành Héo Úa 》 có máu M trong người, không thích bị kính ngưỡng, chỉ thích bị khinh nhục?

Nghĩ đến đây, khóe mắt và khóe miệng Diệc Thu không khỏi co giật hai cái.

Nàng vẫn giữ nguyên tư thế muốn lau mặt cho U Nghiên, chiếc eo nhỏ gầy của tiểu Dương Đà bị U Nghiên nắm trong tay, toàn bộ cơ thể đều bị khóa chặt, không dám cử động hay hó hé một chút.

Nàng đang tự hỏi một vấn đề, một vấn đề hết sức thâm ảo.

Còn thiếu ba trăm độ thiện cảm nữa thôi là đủ một ngàn, một lần phun được một trăm, vậy bây giờ nàng phun thêm ba lần nữa, liệu có khả năng biến hóa thành con người luôn không?

Cơ mà nàng nhớ rõ, vào cái lần phát hiện ra chuyện phun nước miếng có thể gia tăng độ thiện cảm, nàng vui vẻ phun thêm vài lần, kết quả không tăng phản giảm.

Biết hôm nay mình chơi hơi lớn, tiểu Dương Đà có tà tâm nhưng không có gan tặc rốt cuộc quyết định không tiếp tục làm càn nữa.

Sau một trận trầm mặc thật dài, tiểu Dương Đà hít hít cái mũi, kêu oan oan hai tiếng.

U Nghiên không khỏi nhíu mày: "Nói tiếng người."

Diệc Thu cố nén ý tưởng trợn mắt, lấy hai chân nhỏ che miệng, lắc đầu ý bảo mình không nói chuyện được.

Giây tiếp theo, U Nghiên như sực nhớ ra, giơ tay giải khóa phép cấm ngôn cho nàng.

Diệc Thu cẩn thận quan sát biểu tình của U Nghiên, thấy nàng không có dấu hiệu muốn ăn thịt người, lá gan vì vậy to lên sợ hãi hỏi: "Chủ nhân, ta sai rồi... Ngài, ngài đại nhân đại lượng, sẽ không so đo tính toán với ta đâu phải không?"

Từ kết quả tới xem, lời này hiển nhiên rất vô nghĩa, dù gì độ thiện cảm đã tăng rồi, giờ chẳng lẽ bắt nàng đi làm thịt à?

Diệc Thu biết mình cứ mãi im lặng như vậy cũng không phải cách hay gì, nàng chính là một con sủng vật vừa mới xúc phạm chủ nhân, chủ nhân có thể lựa chọn tha thứ, nhưng bản thân sủng vật cần thiết phải cho chủ nhân một cái bậc thang để leo xuống.

U Nghiên nghe xong, cặp mày đang nhíu từ từ giãn ra.

Phản ứng như vậy làm Diệc Thu thở dài nhẹ nhõm. Quả nhiên, đưa bậc thang, vai ác liền leo xuống.

Diệc Thu không muốn lãng phí làn sóng thiện cảm này, vội vàng rèn sắt khi còn nóng, nhỏ giọng nói: "Chủ nhân, ta không muốn cạo lông, khó coi lắm... Vả lại, vả lại khi về Ma giới sẽ rất lạnh."

U Nghiên trầm mặc một lúc, sau đó duỗi tay sờ lỗ tai tiểu Dương Đà, hỏi: "Ngươi bị dọa sợ?"

Diệc Thu nhỏ giọng rầm rì, không có mặt mũi trả lời.

U Nghiên suy ngẫm nhìn Diệc Thu, cuối cùng buông nàng ra, đứng dậy đi qua bàn ngồi, trầm mặc cầm một tấm khăn lụa lau mặt không biết lấy từ chỗ nào.

Diệc Thu thay đổi một tư thế trông ngoan ngoãn hơn, thành thật ghé vào bên chân U Nghiên, không dám nói nửa câu.

Qua thật lâu, U Nghiên ném khăn lụa xuống, trầm giọng nói: "Vừa nãy ta chỉ giỡn với ngươi."

Diệc Thu: "Dạ?"

U Nghiên: "Ta đã độ linh lực cho ngươi, mùa hè nóng bức ở Nhân gian đương nhiên sẽ không thương tổn được ngươi, ta cần gì phải làm chuyện phiền toái như vậy?"

Diệc Thu nghe xong, vừa mừng vừa sợ, nhìn U Nghiên, lặp đi lặp lại vài lần muốn nói rồi thôi, mới dám tin tưởng đây là lời nói thật.

Sao nàng lại không chú ý đến chuyện này nhỉ, rõ ràng lúc tỉnh dậy đã không thấy thời tiết khô nóng nữa rồi.

Không không, chính xác hơn là ở trong mộng đã không thấy nóng rồi!

Chẳng nhẽ mình đang nằm mơ? Không ngờ đại vai ác chuyên khi dễ nàng lại có lúc sẽ săn sóc ân cần như vậy.

Diệc Thu mãi đắm chìm trong suy nghĩ, bất giác gặm cắn móng tay của mình......

"Phụt!" Tại sao lại có thể quên chuyện mình đã không còn tay chứ, miệng giờ chỉ toàn đất!

"Phụt phụt phụt!" Eo ôi, ghê quá đi!

Thấy tiểu Dương Đà bỗng nhiên chui đầu vào chỗ kia phun lấy phun để, mày U nghiên lại nhíu: "Sao thế, có ý kiến?"

Diệc Thu vội vàng ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy vô tội, vừa mở miệng liền phủ nhận liên tục: "Ta không phải, ta không có, ngươi đừng hiều lầm!" Sau đó, cảm thấy trong miệng vẫn còn vị đất, nàng không cầm lòng nổi mà "phụt" thêm hai tiếng.

Ánh mắt U Nghiên bắt đầu trở nên lạnh lùng.

Diệc Thu thấy thế, dục vọng muốn sống sót bùng phát, lập tức giải thích: "Lúc nãy, lúc nãy ta lỡ gặm... Gặm, gặm tay... Lộn, chân, đầu ngón chân..."

Dứt lời, giống như thẹn thùng xấu hổ, nàng gục đầu xuống.

Sau vài giây im lặng, Diệc Thu nghe thấy một tiếng hừ cười phát ra từ chóp mũi, nó cực kỳ nhẹ, nhẹ phảng phất như một tiếng hô hấp bình thường.

Nhưng cũng chính tiếng cười ấy, làm Diệc Thu cảm thấy rất là mất mặt.

U Nghiên đang cười nhạo nàng, nhất định đang cười nhạo nàng!

Này còn không buồn cười à? Nhìn đi, tại đây có một đứa ngốc gặm chân của mình, gặm cho đã đời rồi muốn vờ như không có chuyện gì, ai dè chỉ phun đất trong miệng ra thôi mà còn phải đi giải thích ngọn nguồn đầu đuôi cho người ta nghe!

Nếu lông Dương Đà có thể đổi màu, chắc chắn bây giờ nàng đã thành một con Dương Đà đỏ mặt rồi!

Nếu ngay lúc này xuất hiện một cái hố trước mặt, nàng nhất định sẽ nhảy xuống tự lấp đất chôn chính mình!

Lúc này, cái đầu nhỏ nhắn của Diệc Thu càng cúi càng thấp, hận không thể dán sát vào sàn nhà. Nhưng cuối cùng nàng vẫn không thực hiện được màn dập đầu trước mặt U Nghiên, bởi vì trước đó, U Nghiên đã đứng dậy rời khỏi phòng khách.

U Nghiên đi rồi, căn phòng lâm vào yên tĩnh.

Diệc Thu ngẩng đầu lên, duỗi chiếc cổ dài, nhìn xung quanh căn phòng trống rỗng này, nhất thời không biết đường đâu mà lần.

"U Nghiên đi đâu vậy?" Nàng hỏi hệ thống, hệ thống không trả lời.

Đi rồi cũng tốt, đỡ phải xấu hổ.

Diệc Thu nghĩ vậy, đang định đứng lên đi đến bàn ăn một ít trái cây để lấn áp cái vị khó chịu kia, thì cánh cửa phòng phía sau vang tiếng "kẽo kẹt", khiến nàng sợ hết hồn, ngã mông lăn quay ra chỗ "mất mặt" ban nãy.

Cú ngã hơi đau, nhưng vẫn nhịn được.

Lúc này đây, nàng vùi đầu mình vào hai cẳng chân trước.

U Nghiên bước tới, mũi chân chạm nhẹ vào cái bụng mum múp có chút đầy đặn của tiểu Dương Đà.

Giây tiếp theo, Diệc Thu nghe thấy tiếng chậu nước khi tiếp xúc với mặt đất.

U Nghiên: "Đứng dậy, súc miệng."

Diệc Thu: "Ừm..."

Tiểu Dương Đà ngoan ngoãn ngước mắt nhìn, súc miệng dưới ánh mắt của U Nghiên, cảm giác khoang miệng thoải mái hơn trước, nàng thè đầu lưỡi phun hết ra.

U Nghiên ngồi ở một bên, lẳng lặng nhìn bộ dạng ngây ngốc của tiểu Dương Đà, đáy mắt thấp thoáng xuất hiện một tia ấm áp.

"Ngốc nghếch." Nàng thấp giọng nói.

Diệc Thu nghe xong, bất mãn hất đầu sang một bên, nhỏ giọng "Hứ".

"Đói bụng không?" U Nghiên hỏi.

Diệc Thu vốn dĩ đang giận dỗi không định đáp lại, nhưng cảm giác thèm ăn chiếm cứ, đành quay đầu thoáng nhìn U Nghiên, nhỏ giọng đáp: "Đói!"

Buổi chiều hôm ấy, U Nghiên gọi rất nhiều đồ ăn ngon, Diệc Thu ăn trong mỹ mãn hài lòng.

Các nàng ở tại lầu hai của quán trọ, bên ngoài cửa sổ là phố xá tấp nập náo nhiệt, sau khi cơm nước no nê, Diệc Thu bò đến khung cửa bắt đầu ngây người.

Đây là Nhân gian, tới tới lui lui đều là con người, dù cho dòng người càng lúc càng thưa thớt vì đã chạng vạng, nhưng ít nhất vẫn náo nhiệt hơn so với Ma giới.

Giờ mới giống nơi người bình thường sinh sống nè, vai ác U Nghiên nếu lớn lên trong môi trường này, tính tình của nàng có lẽ sẽ không cổ quái như hiện tại rồi.

Về tuyến truyện chính, U Nghiên có vẻ như không nóng nảy lắm, làm gì cũng chậm rì rì.

U Nghiên không gấp nhưng mà nàng gấp được, nàng còn muốn được về nhà sớm đây này.

Không biết đây là tòa thành nào ở Nhân gian, có cách Tiên Lộc Môn của thành Mạch Thủy xa không nữa, bây giờ nam nữ chủ đang làm gì...

Hai bên gặp được nhau thì nên đi hướng nào để thay đổi cốt truyện cũ đây?

Tiểu Dương Đà không khỏi lâm vào trầm tư.

U Nghiên thấy Diệc Thu dựa cửa sổ hồi lâu, tựa như hoàn toàn làm lơ đi sự tồn tại của nàng, nhất thời nhịn không được ho nhẹ một tiếng.

Diệc Thu phục hồi tinh thần, vội thụt đầu lui về phòng, đứng nghiêm bên cửa sổ.

U Nghiên đánh giá Diệc Thu từ trên xuống, mở miệng hỏi: "Ngươi có vẻ rất thích nơi này nhỉ?"

Diệc Thu nghiêng đầu chớp chớp mắt: "Thì, thì khá thích ạ."

U Nghiên lại hỏi: "Đang suy nghĩ chuyện gì vậy?"

Diệc Thu lắc lắc đầu, rắm cũng không dám thả.

Nàng là người đi ngăn cản sự nghiệp phục hưng Ma tộc của Ma Tôn đại nhân, nhỡ mà bị phát hiện ấy à, đừng nói là bảy trăm độ thiện cảm, có cả vạn còn không đủ để nàng chết.

U Nghiên thấy Diệc Thu không trả lời, cũng không hề hỏi nhiều, hất tay tay áo đem cửa sổ đóng lại, kế tiếp tăng thêm một lá chắn cách âm, mới bình đạm nói: "Bên ngoài thực ồn ào."

"Xin, xin lỗi..." Diệc Thu chột dạ cúi đầu.

U Nghiên không nói thêm gì nữa, chỉ bỏ giày vớ ra, nằm nửa người trên giường, nhắm mắt dưỡng thần.

Diệc Thu thấy U Nghiên không hỏi lại, nhẹ nhõm thở một hơi dài.

Ắt hẳn không phải là ảo giác, hôm này trừ việc tăng thêm hai trăm độ thiện cảm, U Nghiên tự nhiên dễ ở chung đến lạ.

Thậm chí, có vẻ còn ôn nhu hơn trước.

Một khi đã vậy, tâm sự, rồi dụ nàng nói thật, chắc sẽ không quá khó đâu nhỉ?

Nghĩ vậy, Diệc Thu bỗng nhiên giống một tên trộm, bước từng bước nhẹ, di chuyển từ từ đến trước giường U Nghiên, sau đó cuộn mình co ở chân giường.

Sau một hồi đấu tranh trong lòng, nàng lấy hết can đảm, gác chiếc đầu nhỏ lên thành giường, nhìn U Nghiên bằng cặp mắt mong chờ.

Nàng tin tưởng vững chắc, ánh mắt nóng cháy này, là người tuyệt đối sẽ không phớt lờ.

Quả nhiên, trải qua mấy giây nhìn chăm chú, U Nghiên chậm rãi mở một con mắt.

Diệc Thu thấy thế, cả khuôn mặt lập tức tiến tới, banh to đôi mắt tròn xoe của mình.

U Nghiên: "......"

Diệc Thu: "Chủ nhân!"

U Nghiên không thể không xoay người, một tay chống đầu, cười như không cười mà nhìn Diệc Thu vài giây.

Nàng muốn nhìn xem, trong hồ lồ của tiểu dương ngốc này rốt cuộc chứa thứ gì.

"Chủ nhân!" Diệc Thu nghiêm túc sắp xếp ngôn ngữ, hỏi, "Ngài có thích nhân gian không?"

"Không thích." Ngữ khí U Nghiên đạm nhạt.

"Vậy..." Diệc Thu cảm thấy hơi xấu hổ, tiếp tục hỏi: "Vậy ngài có quen thuộc Nhân gian không?"

"Không quen thuộc." Ngữ khí U Nghiên vẫn chưa thay đổi mảy may.

Diệc Thu nhất thời cứng họng.

Nàng vốn dĩ tưởng rằng nếu U Nghiên nói thích, nàng sẽ lập tức hỏi: "Tiếp theo chúng ta nên đi đâu chơi?"

Còn nếu U Nghiên nói không thích, nhưng quen thuộc nơi đây, vậy thì nàng có thể hỏi: "Thế ở Nhân gian có chỗ nào chơi vui không?"

Lần này U Nghiên đến Nhân giới, tất nhiên là vì nam chủ, ngoại trừ Tiên Lộc Môn ở thành Mạch Thủy ra, còn có thể đi đâu?

Chỉ cần hỏi và đạt tới mục địch, đợi đến khi U Nghiên rề rề rà rà, nàng mới có thể quang minh chính đại thúc giục được.

Nói tóm lại, phải xác định mục tiêu trước, tiến độ để sau rồi tính.

Nào ngờ câu trả lời chẳng như trong dự đoán Diệc Thu, U Nghiên mở miệng liền phủ nhận hết hai câu, trực tiếp chặn luôn câu nói kế tiếp của nàng.

Tức ghê, vai ác quả nhiên là vai ác, độ thiện cảm dù có cao, vẫn mãi là một kẻ khó giao tiếp.

U Nghiên thấy vẻ mặt nghẹn ngào của Diệc Thu, mặt mày không khỏi cong lên, vươn tay nhéo lỗ tai nàng, suy tư một lát rồi cười hỏi: "Sao vậy? Mới tới một ngày mà đã thấy chán rồi à?"

"Hả?" Diệc Thu sửng sốt.

"Muốn ra ngoài xem một chút không?" U Nghiên hỏi.

Diệc Thu nghe xong, hai mắt sáng ngời, đầu óc nhảy số cực nhanh: "Chủ nhân đi cùng với ta hả?"

U Nghiên nhìn Diệc Thu suy nghĩ một lát, cười nói: "Ngươi có chỗ muốn đi?"

Diệc Thu cười hì hì, bày ra vẻ mặt thuần lương vô hại, nhìn U Nghiên, lấy lòng nàng: "Đương nhiên là chủ nhân đi đâu ta đi nấy rồi!"

U Nghiên gật gật đầu, ra vẻ cân nhắc.

Một lát sau, nàng sờ đầu Diệc Thu, khẽ nói: "Ta nghe người ta nói, ở Giang Nam có thành Mạch Thủy, là vùng đất thiêng tụ hội toàn tinh anh thiên tài."

Đúng đúng đúng, chính là nơi đó!

Vị vai ác này cuối cùng cũng nhớ ra nơi cần đến và mục đích khi dễ nam chủ rồi!

"Vậy mình đi đến đấy chơi đi!" Vừa dứt lời, theo thói quen Diệc Thu hỏi thêm, "Thành Mạch Thủy gì gì đó có xa không ạ? Chúng ta phải đi bao lâu mới đến?"

U Nghiên nghĩ nghĩ, nói: "Khoảng chừng ba ngày."

Tiểu Dương Đà lâm vào trầm tư.

Trầm tư qua đi, nàng ủ rũ, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ngươi cho rằng ta sẽ tin sao?"

U Nghiên: "Thật sự chỉ có ba ngày."

Diệc Thu: "Là cái loại ba ngày mà ta không xứng á?"

U Nghiên cười khẽ một tiếng.

Diệc Thu vừa nghe, liền biết mình đã đoán đúng.

Nàng bất mãn "hừ" một tiếng, cuộn mình ở chân giường, mỗi một sợi lông trên cơ thể đều tản ra hơi thở "hèn mọn".

"Giận hả?" U Nghiên cười ngâm ngâm, chống tay ngồi dậy, ngón tay cầm lấy ống áo, phất qua đầu nhỏ của Diệc Thu.

Bị ống tay áo trắng tinh kia khều qua khều lại làm Diệc Thu rất nhột, chịu không nổi mà duỗi chân nắm lấy, tiếc cái là động tác quá vụng về, đến giờ vẫn chưa tài nào nắm được, trong lòng càng tức tối, nàng há miệng cắn một cái, rồi sau đó ngẩng đầu, nhìn U Nghiên bằng ánh mắt căm giận.

Cũng không biết có phải ảo giác hay không, trong nháy mắt ấy, Diệc Thu thế nhưng cảm thấy ánh mắt của U Nghiên vô cùng phúc hậu và ngây thơ.

Đây là lần đầu tiên nàng thấy biểu tình "vô tội" xuất hiện trên mặt nữ nhân này.

U Nghiên: "Nhân gian có ngựa."

Diệc Thu ngẩn người, nói: "Ta không làm tọa kỵ!"

U Nghiên: "Có xe ngựa, ngươi sẽ không mệt."

Diệc Thu nghe xong, tâm tình bỗng nhiên tốt lên, một bụng chứa đầy tức giận tức khắc tan thành mây khói.

Vậy đi, tuy không được ngồi phi cơ, nhưng đường dài xe khách cũng có thể tạm chấp nhận.

Sắc trời bên ngoài cánh cửa sổ đang đóng chặt kia dần dần chuyển tối.

Tiểu Dương Đà nằm bò dưới chân giường nhịn không được mà ngáp một cái thật lớn.

Diệc Thu buồn ngủ, nhưng nền đất thật sự quá cứng và khó chịu, nàng không chịu nổi nhìn lên trên giường rất nhiều lần.

Ma Tôn đại nhân hình như đã ngủ lâu rồi.

Nàng nằm dựa vào trong, nửa cánh tay dán chặt vách tường, vì vậy nửa trương giường trực tiếp bị bỏ trống.

Diệc Thu lớn mật suy đoán, vị trí trống này hẳn là để lại cho nàng. Đúng, nhất định là vậy, nếu không thì tại sao U Nghiên lại vô duyên vô cớ để không nửa trương giường?

Chậc chậc, nhường cho nàng nửa cái giường mà không nói gì hết trơn, đúng là ngạo kiều.

"Thôi thôi, xem hôm nay ngươi đối xử khá tốt với ta, không phàn nàn ngươi nữa." Dưới đáy lòng Diệc Thu nghĩ vậy, nhảy lên giường.

Nhưng nàng còn chưa đặt mông xuống, vòng eo liền cảm thấy đau xót, thân bất do kỷ mà lăn xuống giường.

"Ngươi muốn làm gì?" U Nghiên tỉnh, giờ phút này cái chân đá người căng thật chặt, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Diệc Thu.

Diệc Thu bị đá đến mức đầu óc quay cuồng, hơn nửa ngày mới hồi phục tinh thần.

Diệc Thu: "Ta chỉ muốn... Muốn lên giường ngủ..."

U Nghiên: "Không có chỗ cho ngươi."

- ---o o----

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK