• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm sau vừa tảng sáng, Bạch Tân Vũ vội vã về nhà, cậu đã chuẩn bị kỹ càng sẽ bị cha mình gọt cho một trận, kết quả lại phát hiện cha mình không ở nhà, hỏi bác giúp việc, bác giúp việc nói mới sáng sớm cha cậu đã đi rồi.

Bạch Tân Vũ cảm thấy vô cùng kỳ lạ, ngẫm nghĩ một lúc lâu, đoạn gửi tin nhắn cho cha mình, nhưng cha cậu không hề nhắn lại. Cậu nhàn muốn chết luôn, hay là đi tìm Du Phong Thành vậy!

Mấy tháng này Du Phong Thành đã coi bệnh viện là nhà luôn rồi, lúc Bạch Tân Vũ chạy đến, hắn đang ăn cơm.

Bạch Tân Vũ lắc lắc hộp đồ ăn trong tay, “Cho cậu mấy miếng nè, không phải cậu ngán cơm bệnh viện à.”

Mặt mày Du Phong Thành rạng rỡ, “Chu đáo vầy, thật sự không giống anh.”

“Cái gì mà không giống tôi chứ, vốn tôi chính là một người đàn ông tốt rất biết săn sóc người khác đấy.” Bạch Tân Vũ đặt hộp đồ ăn trên bàn, ngồi xuống đối diện với Du Phong Thành, mở hộp đồ ăn ra, hít hà mấy cái thật sâu, “Ây, thơm quá đi, nhà hàng này là Thiếu Trăn kể tôi biết, nói tương đối chính cống, rất có mùi vị Tân Cương, nếm thử nào.” Bạch Tân Vũ đưa đũa cho hắn, chính cậu còn hớp một ngụm lớn, mùi vị thơm ngon, hương sắc đậm đà.

Du Phong Thành nghe được cái tên đó, lông mày kéo lên, không mặn không nhạt hỏi: “Bao lâu rồi hai người không gặp?”

“Hả? Ai cơ?”

“Yến Thiếu Trăn đó.”

“Hôm khai giảng lần trước gặp một lần đấy.” Bạch Tân Vũ nhếch miệng cười, dùng một đầu đũa nâng cằm Du Phong Thành, “Ghen à?”

Du Phong Thành bĩu môi, “Tôi không ở đây nửa năm lận, nhưng hắn thì có.”

“Đông Nguyên cũng ở đây mà, sao cậu không ăn dấm chua với Đông Nguyên chứ.”

“Đông Nguyên giống….con thỏ, không có tính uy hiếp.”

Bạch Tân Vũ cười rộ lên ha hả, “Con mẹ nó tôi phải nói với cậu bao nhiêu lần chứ, tôi là thẳng, thẳng đó, tôi không thích đàn ông đâu nha, chỉ là không cẩn thận bị cậu bẻ cong thôi, song bản chất vẫn là thẳng, nên cậu cũng đừng bận tâm vớ vẩn, tôi còn chưa nói gì chuyện cậu là gay mà ở cùng phòng với con trai đâu đấy.”

Du Phong Thành hất cằm, “Nghĩ sao vậy, không phải ai tôi cũng để ý.”

Bạch Tân Vũ hừ bảo: “Vậy cũng được, nếu không phải do tôi đẹp trai phóng khoáng, ngay từ đầu cậu cũng chẳng bám càng tôi đâu nhỉ.”

Du Phong Thành nhéo nhéo cái cằm cậu, cười tà đáp: “Lần đầu tiên tôi để mắt đến anh, anh khóc thút tha thút thít gọi mẹ, khi đó tôi đã nghĩ hung hăng chịch anh, ngắm bộ dạng anh khóc lóc dưới thân thể tôi.”

Bạch Tân Vũ phủi tay hắn ra, cười mắng: “Không biết xấu hổ.”

“Cần thể diện làm chi, tôi chỉ muốn bà xã mình thôi.”

Hai người hi hi ha ha mà tán dóc, ăn bữa sáng, Bạch Tân Vũ chợt cảm thấy, cho dù là đang ở trong bệnh viện ngập tràn mùi nước khử trùng và tâm tình tiêu cực, chỉ cần ở cùng một chỗ với Du Phong Thành, trong lòng cậu liền cảm thấy vững vàng.

Sau khi cơm nước xong, cậu giúp Du Phong Thành đi phục hồi chức năng, ngó Du Phong Thành mồ hôi đầy đầu tập luyện chức năng chân, cậu vô cùng đau lòng, song chẳng thể biểu hiện ra ngoài, sợ sẽ tổn thương lòng tự tôn của người ta.

Nhưng Du Phong Thành còn nghĩ thoáng hơn nhiều, sau khi làm xong phục hồi chức năng, hắn cười bảo: “Ít nhất phải nửa năm như vậy nữa, tôi mới có thể chạy, còn muốn khôi phục tám phần mười tiêu chuẩn trước đây thì phải mất một năm, nhưng mà tôi vui lắm, anh không bị làm sao, những người khác cũng khỏe mạnh, cho dù có mất chân tôi cũng có thể chấp nhận được.”

“Tôi không chấp nhận.” Bạch Tân Vũ vỗ vỗ bắp đùi hắn, “Cậu phải hoàn hoàn chỉnh chỉnh nha, sau này cho dù cậu có trở về Báo Tuyết hay không, cậu đều phải nguyên vẹn cho tôi.”

Du Phong Thành nhìn cậu, “Anh không ngăn tôi trở về Báo Tuyết ư?”

Bạch Tân Vũ hỏi ngược lại: “Tại sao tôi lại muốn ngăn cản chứ?”

“Tính toán của mẹ tôi trật ngay từ điều đầu tiên, bà ấy cảm thấy rằng anh chắc chắn sẽ không để tôi trở về.”

Bạch Tân Vũ cười bảo: “Đương nhiên là tôi hi vọng cậu sẽ không trở lại đó rồi, nhưng nếu cậu muốn về, tự tôi sẽ tiễn cậu ra sân bay, đó là khát vọng của một người đàn ông, nếu như không phải do sợ cha mẹ tôi bận lòng, tôi lại đúng lúc bị thương, tôi sẽ không giải ngũ non đâu, nếu cậu muốn về thì cứ về, cùng lắm thì tôi lên Tân Cương với cậu, cũng coi như cậu thay tôi tiếp tục ở lại Báo Tuyết.”

Đôi mắt Du Phong Thành chớp chớp, xúc động tràn ngập trong ngực như muốn trào ra ngoài, hắn đỡ lấy gáy Bạch Tân Vũ, âm thanh có chút khàn khàn, “Tôi đã quyết định rồi, tôi không về, người nhà và sự nghiệp của anh đều ở chỗ này, tôi cũng thế.” Hắn dùng lực nhéo nhéo cái cổ của Bạch Tân Vũ, áp trán mình vào trán cậu, “Nhưng, cám ơn anh.”

Bạch Tân Vũ cười, nhẹ nhàng ngậm lấy bờ môi hắn, mút một cái.

Du Phong Thành run giọng nói: “Tân Vũ, cám ơn anh, rất nhiều thứ….anh đã xuất hiện trong cuộc đời tôi, anh thay tôi đỡ phát súng kia, anh trở lại bên cạnh tôi, rất nhiều thứ, cám ơn anh.”

Bạch Tân Vũ ôm cổ hắn, đem hắn áp ở trên giường bệnh, “Tôi cũng phải cám ơn cậu, mặc dù tôi đã từng hận cậu, nhưng việc tôi trở thành một người đàn ông có trách nhiệm như thế này, không thể bỏ qua công lao của cậu.”

Du Phong Thành vòng lấy hông của cậu, hai người chia sẻ một nụ hôn ngọt ngào mềm mại.

Bạch Tân Vũ nghĩ, bọn họ đều vì người kia mà biến thành một con người mạnh mẽ hơn, điều này có chứng minh sự lựa chọn của cậu là đúng hay không nhỉ.

Cậu ở cùng với Du Phong Thành trong bệnh viện cả buổi trưa, lúc cậu đang định đưa người về trường học, cha cậu đột nhiên gọi điện thoại tới.

“Alo, cha à, cha về nhà chưa?”

“Không, ta ăn ở bên ngoài.” Giọng nói của cha cậu nghe có chút mệt mỏi rã rời.

“Cha uống rượu à, con đi đón cha nhé?’

“Mi qua đây ngay!” Bạch Khánh Dân ngừng một lát, “Mang cả Du Phong Thành đến nữa.”

Bạch Tân Vũ lại càng hoảng, “Cha, giờ con thấy gặp cậu ấy thì có chút không thích hợp.”

“Có gì không thích hợp?” Bạch Khánh Dân lớn tiếng hỏi, “Mi cũng nhận ra hai đứa mi như vậy xấu hổ lắm sao?”

“Không phải ạ, giờ cậu ấy đang bị thương, con muốn đưa cậu ấy về trường.”

“Ăn bữa cơm thôi chứ tao làm gì được nó, cả hai đứa bây đi cùng nhau.” Bạch Khánh Dân cúp điện thoại, đồng thời gửi đến một địa chỉ.

Bạch Tân Vũ cầm điện thoại một hồi lâu cũng chưa tỉnh hồn lại.

Du Phong Thành bảo: “Tôi xin phép chỉ đạo viên nghỉ, chúng ta đi.”

Bạch Tân Vũ than thở: “Tôi có thể báo trước cho cậu là, tính khí của cha tôi thật sự khó nhằn lắm, lúc nổi nóng nói năng vô cùng tàn nhẫn.”

“Đi thôi, anh thấy tôi sợ sao.” Du Phong Thành cười nhạt đáp.

Bạch Tân Vũ vỗ vỗ mặt hắn, “Cùng tôi về giả bộ đáng thương nha.”

Du Phong Thành bắt lấy tay cậu hôn một cái, “Không thành vấn đề.”

Hai người đến nhà hàng, Bạch Tân Vũ đỡ hắn lên tầng, đẩy mở cửa vào bao sương, Bạch Tân Vũ trợn tròn mắt, ngồi trong phòng không chỉ có cha mẹ cậu, ngay cả phụ huynh của Du Phong Thành cũng đều ở đó.

Cậu liếc Du Phong Thành, Du Phong Thành không có vẻ ngạc nhiên gì hết, cười cười bảo với cậu, “Tôi đã nói rồi mà, chuyện của anh cũng là chuyện của tôi, đây không phải là việc của riêng anh.”

Bạch Tân Vũ không thể nói rõ đó là tư vị gì, chỉ cảm thấy áp lực mà cậu một mình đeo trên lưng trong khoảng thời gian này đột nhiên không nặng như vậy nữa.

Biểu cảm của bốn vị phụ huynh có thể nói là rất chi đặc sắc, Du Thần Quang nheo mắt hút thuốc, cực kỳ thảnh thơi, Hoắc Khiết cười híp mắt nhìn bọn họ, vô cùng hiền lành, Lý Úy Chi lộ vẻ bất đắc dĩ cùng lo lắng, sắc mặt Bạch Khánh Dân tái xanh, dường như muốn phát tác lại cứng rắn nín nhịn.

Du Thần Quang vẫy vẫy tay về phía Bạch Tân Vũ, “Ai, Tiểu Bạch, coi bộ có tinh thần hơn lần trước nha.”

Bạch Tân Vũ không tự chủ được mà thẳng tắp sống lưng, chào ông một cái, “Du tướng quân.”

“Đừng khách khí, đến ngồi.” Du Thần Quang chỉ con trai mình, “Bình thường nếu ở bên ngoài, người lớn chúng tôi ăn đều để cho bọn vãn bối đứng, ngày hôm nay ngoại lệ ban thưởng cho nó được ngồi.”

Du Phong Thành cười đáp: “Ôi, cảm tạ phụ hoàng.”

Du Thần Quang nghếch về phía hắn, “Chân khôi phục thế nào rồi?”

“Hồi phục vô cùng tốt, ba tháng nữa có thể trèo qua cửa sổ phòng cha trộm đồ giỡn chơi.”

Du Thần Quang phát xuống cái ót của hắn một cái, cười mắng: “Không ngã chết mi đi.”

Ba người nhà họ Bạch sửng sốt một hồi.

Hoắc Khiết ôn hòa cười nói, “Tân Vũ, ngại quá, không báo với con một tiếng đã gọi con đến, cô chỉ sợ nói xong con lại không dám tới. Hôm nay vừa dịp cuối tuần, cô với lão Du đưa cha con đi khảo sát vài miếng đất, buổi tối nghĩ cũng phải ăn cơm, chẳng bằng gọi mấy đứa đến tâm sự. Cũng đến lúc chúng ta phải bàn bạc với nhau một chút, con nói có đúng hay không?”

Bạch Tân Vũ ê a gật đầu, “Đúng ạ.”

Hoắc Khiết lại nhìn về phía Bạch Khánh Dân, “Bạch tổng, hôm nay chúng ta cũng nói chuyện cả một ngày rồi, làm cha mẹ, suy nghĩ của ông chúng tôi hiểu hết, nhưng từ đầu chí cuối tôi vẫn cảm thấy, con cháu tự có phúc của con cháu, để cho thanh niên chúng nó tự quyết đi, chúng ta đỡ bận tâm, không phải càng vui vẻ an nhàn hay sao.”

Vẻ mặt Bạch Khánh Dân có hơi xấu hổ, nói có đúng thì đúng, nói không đúng cũng không đúng.

Bạch Tân Vũ nghĩ thầm, cho dù cậu có nhảy nhót khắp nơi chống chọi với cha mình, khả năng so ra vẫn kém cha mẹ của Du Phong Thành nói mấy câu, đúng là như vậy ổn hơn, cha cậu là người làm ăn, lợi và hại ông lại càng phân tích rõ ràng hơn cậu.

Du Phong Thành nâng chén rượu lên, chống nạng đứng dậy, Bạch Tân Vũ muốn dìu hắn, hắn khoát tay ý bảo không cần, đoạn hắn chống gậy đi đến trước mặt Bạch Khánh Dân và Lý Úy Chi, “Chú, dì, con mời hai người một ly.”

Bạch Khánh Dân thở dài, ngại mặt mũi, cũng chỉ đành cầm chén rượu lên.

Du Phong Thành thành khẩn nói: “Con biết hai người không thể ngay lập tức chấp nhận được tình cảm giữa con và Tân Vũ, nhưng bọn con cũng không phải làm liều, cũng chẳng phải chỉ hứng lên trong giây lát, mà là vô cùng nghiêm túc, bọn con một đường từ bộ đội bình thường tiến lên bộ đội đặc chủng, giữa hai đứa con có sinh tử giao tình, điểm này ai cũng không thể thay thế được, nên về sau con sẽ không thể cùng ai khác như con với anh ấy bây giờ nữa, anh ấy cũng vậy, chú, hi vọng chú có thể cho bọn con một ít thời gian, nhìn bọn con kiên trì một chút.” Hắn nói xong, đem rượu trong ly uống một hơi cạn sạch.

Bạch Khánh Dân cạn nhấp một ngụm rồi để ly rượu xuống, phiền muộn không nói lời nào.

Sau khi Du Phong Thành trở lại chỗ ngồi, âm thầm cầm tay Bạch Tân Vũ, ném về phía cậu một ánh mắt tranh công.

Bạch Tân Vũ cười nhạt, nắm lại tay hắn một cái.

Bữa cơm kia coi như hài hòa, hai cha con nhà Du gia tựa như rất thích móc mỉa nhau, dao nhỏ từ miệng bay tới bay lui, không hề có ý ngừng, Hoắc Khiết một mực ý nhị mà khích lệ con trai mình, còn ám chỉ bọn họ sẽ cung cấp trợ lực cho Bạch Khánh Dân, tuy Bạch Khánh Dân không nói câu nào, nhưng cam chịu chính là câu trả lời tốt nhất. Lý Úy Chi không hề có chủ kiến gì cả, thấy chồng con như vậy, tự đáy lòng đã chấp nhận chuyện này.

Sau khi cơm nước xong, tài xế đưa bốn vị phụ huynh về, Bạch Tân Vũ lái xe đưa Du Phong Thành trở về trường, trên đường, hai người im lặng mất một đoạn.

Du Phong Thành không biết có phải do hắn không nói trước với Bạch Tân Vũ về vụ bữa ăn khiến cậu giận hắn không, nên không có mở lời.

Một lúc lâu, Bạch Tân Vũ nói: “Thực ra ngay từ đầu cậu đã biết, chuyện mẹ cậu tiếp cận mẹ tôi.”

“Biết một chút, nhưng mẹ tôi cũng rất có chủ ý của mình, bà ấy không nói gì với tôi cả.” Du Phong Thành hỏi: “Anh giận à?”

Bạch Tân Vũ đáp: “Tôi vẫn tưởng tượng mình là nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình, bởi vì áp lực của gia tộc mà không thể ở cùng một chỗ với người yêu, là một người đàn ông, tôi nỗ lực chống chọi, chứng minh bản thân, cuối cùng đạt được happy ending, kết quả con mẹ nó cậu đoạt toàn bộ vai diễn của tôi mất tiêu.” Trong lòng cậu thực sự coi chuyện này là chuyện phải trải qua khi là một thằng đàn ông, cậu thấy chuyện cha mẹ mình là chuyện riêng, cậu muốn một mình giải quyết, như vậy có vẻ rất men-lì đúng không, song sâu trong nội tâm, cậu rất cảm kích hết thảy những gì mà Du Phong Thành cùng cha mẹ hắn đã làm, điều đó khiến cậu nhẹ lòng rất nhiều, cảm giác áy náy cũng nhỏ dần đi.

Du Phong Thành cười cười, “Không ai có thể đoạt vai diễn của anh, anh đích xác là vai nam chính.”

Bạch Tân Vũ nhìn hắn một cái, mắt sáng như đuốc, khàn khàn hỏi: “Cậu xin phép chỉ đạo viên cho nghỉ chưa?”

“Xin rồi.”

Bạch Tân Vũ nhẹ nhàng liếm khóe miệng một cái, đánh tay lái, rẽ vào một con đường.

Du Phong Thành hỏi: “Chúng ta đi đâu vậy?”

“Đi bán cậu.” Bạch Tân Vũ nhếch miệng cười cười.

Du Phong Thành cười bảo: “Tốt, để xem anh bán được nhiêu giá.”

Bạch Tân Vũ dẫn Du Phong Thành tới khu nhà của mình, dường như Du Phong Thành dự cảm được cái gì, hô hấp cũng trở nên có chút nặng nề.

Bạch Tân Vũ giúp hắn lên lầu, hai người vừa vào cửa, Du Phong Thành đã ghim cậu lên tường, thô bạo mà hôn.

Bọn họ khẩn thiết hấp duyện mùi vị của đối phương, dùng cái hôn chặt chẽ không một kẽ hở mà bày tỏ khát vọng sâu tựa đại dương với người kia.

Bạch Tân Vũ áp Du Phong Thành xuống ghế salon, cậu vừa cởi quần áo vừa nói: “Hôm nay cậu tém tém một chút, nếu đụng phải chân, trị liệu trong thời gian vừa qua coi như phí công.”

Du Phong Thành giúp cậu xé mở y phục, “Tôi chẳng quan tâm.”

Bạch Tân Vũ cúi đầu hôn mút đôi môi hắn, một tay cởi thắt lưng hắn, cậu úp mở nói: “Để tôi nhìn một chút xem cậu nghẹn lâu như vậy, sức chiến đấu có mạnh hơn thật hay không ha?”

“Anh thử một chút thì biết.” Du Phong Thành kéo áo cậu xuống, gấp gáp ve vuốt làn da cậu.

“Tôi cảnh báo cậu trước một chút nha, tôi ấy à….” Bạch Tân Vũ khẽ cắn cắn bờ môi hắn, “Đói lắm đó.”

Du Phong Thành cười nhẹ nói: ” Ngày mai chúng ta có thể thi đấu.”

“Thi cái gì cơ?”

“Thi người nào đi nhanh hơn.” Du Phong Thành thô bạo cấu xé quần áo của cậu….

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK