“Mau nghĩ biện pháp cởi dây thừng ra!” Lương Tiểu Mao tức giận đến ngao ngao gọi, “Tôi đã chẳng nói là phải có chuyện gì hôm qua mới cho chúng ta ăn uống no say như vậy sao.”
“Dây buộc chặt quá.” Trần Tĩnh nói: “Vừa rồi bọn tôi đã giãy giụa cả một lúc lâu, nhưng không thoát được.”
“Như vậy làm sao giờ?” Đại Hùng nhìn quanh quất, “Không có dao hay đá hay cái gì sắc nhọn sao, mau tìm xem, chắc không trói chúng ta mãi thế này chứ, thế thì còn kiểm tra cái quái gì được nữa.” Đại Hùng lượm một hòn đá từ trong đám cỏ, cứa dây thừng, nhưng vì cả hai tay đều bị trói chặt, động tác này vô cùng nặng nề, không đào đâu ra lực, muốn cứa đứt được thì cũng phải đến tối.
Trung đội trưởng của một đội khác, tên là Vương Thắng lên tiếng: “Không đơn giản như thế đâu, đây chính là thử thách đầu tiên của chúng ta.”
Du Phong Thành xoay qua nhìn tay mình bị trói chặt vào dây thừng, nói: “Dùng răng cắn đi, đây là dây thừng, tuy rằng có hơi chắc, nhưng vẫn cắn đứt được.”
“Cắn? Chúng ta với không tới.”
Du Phong Thành nhìn về phía đội ngũ gần bọn họ nhất, đã có người tỉnh, hắn nói: “Dịch đến chỗ đó, chúng ta cùng bọn họ giúp nhau cắn dây.”
Những lời này nhắc nhở mọi người, tám người bọn họ dựa lưng vào nhau, bởi vì chân cũng bị trói, bọn họ chỉ có thể mài mông trên mặt đất như con nhện tám chân, xích tới một đội bên cạnh, các đội khác cũng đã phản ứng kịp, rối rít mà lê tới đội ngũ gần mình nhất.
Bọn họ cùng một đội khác cứ lần lượt, phân công nhau thò miệng sang phía bên kia, rứt dây thừng trên chân của đối phương, dây thừng vô cùng sần sùi cứng cỏi, không biết là dùng bao nhiêu dây gai mà bện nên, Đại Hùng cắn cả nửa ngày, khóe miệng cùng đầu lưỡi đều đã bị xước, tuy rằng miệng vết thương không sâu, nhưng nhìn cả miệng đầy những máu, rất là dọa người.
Các đội khác cũng liều mạng cắn dây thừng, thoáng nhìn qua tình cảnh này rất chi chật vật khôi hài, nhưng không ai cười nổi, Báo Tuyết đại đội ra oai phủ đầu với bọn họ, đem cả đám đang từ chỗ ăn chơi nhảy múa đạp thẳng xuống bùn, ngày hôm qua mấy đàn anh cùng bọn họ nâng cốc vui vẻ nói cười, khả năng bây giờ đang mai phục bên trong rừng chờ bắn bọn họ, mở đầu đã không nể mặt nhau như vậy, con đường về sau sẽ khó đi như thế nào đây?
Đại Hùng cắn nửa ngày, miệng đau chịu không thấu, đoạn xoay quanh thay đổi người, cứ đổi như vậy vài vòng, đến phiên Bạch Tân Vũ, Bạch Tân Vũ nom đống dây thừng bị cắn tơi tả đầy máu và nước bọt kia, cậu không cảm thấy ghê tởm, cậu chỉ cảm thấy hoảng sợ, tuyển chọn vừa mới bắt đầu, cậu đã bắt đầu hoảng sợ, cậu cúi người, dùng lực cắn xé cái dây thừng chắc khỏe kia, dây thừng có mùi cỏ khô, trộn với mùi máu tươi, cắn vào miệng khiến người ta phát ói, cậu dùng sức xé rách từng sợi dây gai, cho đến khi đám dây xù xì cắt rách khóe miệng cùng khoang miệng cậu, khiến răng cậu bị cà đến đau nhức.
Bọn họ cứ như vậy thay nhau cắn một hồi thật lâu, Trần Tĩnh là người đầu tiên thoát ra, anh vọt nhảy lên từ trên mặt đất, bắt đầu tìm kiếm vật gì đó sắc bén tại hiện trường, sau khi lùng qua vài cái lều, rốt cuộc Trần Tĩnh tìm thấy một lưỡi dao cạo râu mảnh nhỏ, mang đến cứa dây thừng, song lưỡi dao vô cùng mỏng manh, chưa cắt xong một đoạn dây thừng đã bị bẻ cong, cứ như vậy dứt đứt được vài đoạn dây, lại càng có nhiều người thoát ra, bọn họ tìm kiếm mấy hòn đá sắc nhọn, lại tiếp tục muốn mài đứt dây thừng.
Đội xanh da trời của bọn họ là đội đầu tiên thoát ra hết, mấy người chạy đến trước đống lửa trại, cầm lên phong thư màu xanh kia, bên trong chỉ có một tờ giấy, phía trên viết một chuỗi tọa độ, còn có một câu: Chạy bộ 50 km.
“Cái gì, cứ như thế hở?” Lương Tiểu Mao giật lấy phong thư, lật qua lật lại nhìn một lần, “Nhiệm vụ là như vậy à? Chạy năm mươi km? Đến khi trời tối là tới được rồi còn gì.”
“Nào đơn giản như thế.” Trần Tĩnh chau mày, “Chỉ có một câu cùng một tọa độ, tờ giấy này cung cấp quá ít thông tin.”
Bạch Tân Vũ chú ý một thứ ở dưới chân, cậu gọi mọi người: “A, chỗ này có cái gì này.” Bên cạnh đống lửa trại có để một tấm ván gỗ, tấm ván gỗ này so với đống lửa trại đã tắt, nhìn vừa sạch vừa mới. Tất cả mọi người bị vật đó hấp dẫn, cậu cầm lấy tấm ván gỗ, lật qua liền thấy, ở mặt sau vẽ con vật gì đó bằng than nhìn không luận ra nổi, sau đó còn có hai chữ cũng được viết bằng than: Game Start.
Bạch Tân Vũ một phen đem tấm ván gỗ ném xuống đất, hung hăng đạp chân lên: “Game cái của nợ ấy mà game!” Mắng xong còn ngẩng đầu lên nhổ ra một ngụm nước bọt lẫn máu.
Cũng đã có người của các đội khác tiến lại, mở phong thư ra thì thấy nội dung trong đó chẳng có gì khác so với bọn họ.
Tám mươi binh sĩ có chút mờ mịt đứng ở trong doanh địa, có vài người thở hổn hển, ngẩng đầu lên bầu trời quang đãng lớn tiếng chửi má nó, nếu ngay từ đầu bắt bọn họ đối mặt với thử thách nghiêm khắc của Báo Tuyết đại đội, bọn họ còn không đến mức nổi sùng, nói mà cái trò này chính là chơi xấu bọn họ còn gì, bọn họ tức giận vì cảm giác bị phản bội, bị nhóm mấy đàn anh tối hôm qua cùng cả đám cười đùa quậy phá phản bội. Tuy rằng ý nghĩ này có chút ngây thơ, dù sao đây vẫn là một cuộc thí luyện, những người đó vẫn gọi bọn họ một tiếng đồng bào, nhưng mầm mống của cảm xúc phẫn nộ đã chôn xuống trong lòng tất cả.
Trong đội của họ có một người tên Lưu Liễu hỏi: “Bây giờ chúng ta làm gì? Trên tờ giấy này không quy định thời gian, cũng không nói điều kiện bị loại hay thông qua là gì…”
Du Phong Thành nói: “Trên đây có ghi tọa độ, chúng ta ít nhất phải mang theo một cái la bàn, chạy bộ năm mươi km ở trong rừng rậm, nếu trang bị cơ bản cũng không có thì không thể nào hoàn thành được, đầu tiên chúng ta phải đi kiếm trang bị đã.”
Mấy chục người bắt đầu phân nhau ra tìm kiếm trong doanh địa, bọn họ cảm giác Báo Tuyết đại đội sẽ giấu trang bị ở một chỗ nào đó, nhưng rất nhanh mọi người đều hiểu ra trang bị không có ở đây, đồ đạc của 80 con người sẽ không dễ cất giấu đến như vậy.
“A, mọi người đến đây xem đi, trên mặt đất có vết dầu.” Vương Thắng hô.
Mấy người bước tới, Trần Tĩnh ngồi xổm, lấy ngón tay lau vết dầu trên đất, “Chưa khô…… tìm thử xem, còn nữa hay không.”
Bọn họ lại chia người đi tìm, tìm thấy một ít vết dầu trên một con đường, có cả vết dầu ma dút và xăng.
Du Phong Thành thấp giọng nói: “Gần đây chắc chắn có trạm cung cấp điện, dầu và đồ dùng cho doanh địa này, nếu có thể cung cấp dầu, chắc chắn cũng sẽ dự trữ khí tài quân sự, chúng ta đến chỗ đó tìm trang bị!”
Nhìn các đội khác còn đang thương lượng đối sách, tám người bọn họ nhanh chóng lặng lẽ rời khỏi doanh địa, lần theo vết dầu tiến đến căn cứ kia. Bọn họ đi chưa được bao xa, đã nhác nhìn thấy đằng sau có đội ngũ cũng bám theo.
Lần theo vết tích từ trong rừng rất dễ dàng đã tìm thấy được dấu vết của xe chở dầu, bọn họ theo vết dầu hướng thẳng phía Nam mà đi khoảng bốn năm km, một trạm cung cấp quân dụng liền xuất hiện ở bên đường, trạm cung cấp này hẳn là chuyên cung cấp cho các doanh trại huấn luyện dã ngoại, nhìn qua quy mô không lớn, trước cửa có hai binh nhì đứng gác, còn có xe cộ thỉnh thoảng ra vào, trên tường được gắn camera theo dõi.
Bọn họ trốn ở một bên quan sát một hồi lâu, cũng không tùy tiện hành động. Chỗ này dù sao cũng là trạm cung cấp của quân đội, nếu bọn họ lẻn vào bên trong thó trang bị, nhỡ đâu bị nhầm thành mấy thằng trộm vặt rồi bị xử thì làm thế mô, cứ lớn mật đi thẳng vào ngang nhiên đòi trang bị? Làm được hả?
Tám người tụm lại cùng nhau, bắt đầu thương lượng, Bạch Tân Vũ nói: “Chúng ta hiện tại phải làm sao? Bình thường như vậy ư? Chúng ta thật sự muốn vào trong đó à?”
Trần Tĩnh nhăn mày, “Vấn đề hiện tại khiến chúng ta do dự là, chưa biết đây có phải là một chướng ngại được Báo Tuyết đại đội thiết kế hay không, nhỡ đâu nơi đây không phải chỗ chúng ta lấy trang bị, nếu ta lẻn vào lấy trộm này nọ sẽ vô cùng sai lầm, nhưng mà, nếu chúng ta trực tiếp xông vào nhất định sẽ thua.”
Đại Hùng cắn chặt răng, “Các đội khác cũng chạy tới đây rồi nè, đây là nơi duy nhất có thể tìm được đầu mối, không bằng chúng ta liều một phen đi, nếu liều hỏng cũng chẳng có ai phạt, cũng không thể bắn chết cả bọn được.”
Lương Tiểu Mao gật đầu, “Tôi đồng ý, trước mắt đây là nơi duy nhất chúng ta nghi ngờ có trang bị bên trong, không thì ….50 km chạy bộ tiếp theo phải làm như thế nào, đây chính là do Báo Tuyết đại đội bài trí.”
Trần Tĩnh nhìn về phía mọi người, “Tất cả mọi người có đồng ý không?”
Du Phong Thành gật gật đầu, “Liều một phen đi, chỗ này chỉ là trạm cung cấp phổ thông, cũng không phải khu vực quan trọng của quân đội, trừ lính gác cửa cùng camera ghi hình thì sẽ không có gì phòng vệ, lẻn vào không khó khăn.”
Tất cả mọi người cùng gật đầu.
“Tốt, chúng ta đây liền chuồn êm đi vào.” Trần Tĩnh ngóng các đội khác, “Chúng ta phải hành động trước bọn họ, càng nhiều người lẻn vào càng dễ bị phát hiện.”
“Camera trên tường phải xử lý thế nào bây giờ?”
Một người trong đội tên là Lý Giai Nhạc nhếch miệng cười, “Cứ giao cho tôi.” Hắn lôi ra từ trong cổ tay một chuỗi dây có xâu hạt thủy tinh, cầm ở trong tay cân nhắc một chút, lẩm bẩm: “Lúc về sẽ đem mày xâu lại.” Nói đoạn, hắn dùng răng nanh cắn đứt chỗ nối bằng da, đem hạt thủy tinh thật cẩn thận bỏ vào trong túi áo, sau đó dùng dây da cùng chạc làm một cái cung đơn giản.
Lưu Liễu cười nói: “Cậu cũng biết cái này à, hồi trước tôi thường dùng nó để bắn chim á.”
“Mấy thứ đồ chơi này đứa con nít nào mà chẳng thử qua, bắn camera không thành vấn đề.” Lý Giai Nhạc lặng lẽ bò đến bức tường vây quanh trạm cung cấp, chỗ này kề ngay một con đường nhỏ, ít có xe cộ lui đến, hắn nhanh chóng tìm một vị trí bí mật, đem đá giương trên cung, “vụt” một tiếng bắn ra, hòn đá kia nện ngay vào màn hình của camera, màn hình camera phát ra tiếng vỡ vụn yếu ớt.
Lý Giai Nhạc hướng cả đám phất phất tay, bọn họ nhanh chóng vượt qua con đường nhỏ, chạy tới núp ở chân tường.
Trần Tĩnh hướng phía Bạch Tân Vũ ra hiệu bằng ánh mắt.
Bạch Tân Vũ lui về phía sau vài bước, một bước chạy lấy đà, đạp mặt tường liền đẩy người nhào lên trên gờ, động tác này lúc ở trại tân binh cậu không biết đã luyện qua mấy ngàn lần, so sánh với đó năm đó yếu kém, hiện tại cậu thật sự rất linh hoạt, rất dễ dàng bám vào. Cậu ghé vào phía trên gờ tường, lặng lẽ thò đầu ra, quan sát trạm cung cấp, bình thường loại trạm cung cấp nhỏ như thế này, có một tiểu đội đóng quân cũng đã không tệ rồi, quả nhiên khi cậu liếc mắt nhìn qua, không thấy được bất cứ ai. Cậu nhảy xuống, “Không có người”
“Miêu tả địa hình.”
Bạch Tân Vũ nhanh chóng nói: “Hình chữ nhật bất quy tắc, từ phía đông đi xuống phía nam theo thứ tự là doanh trại, trạm xăng dầu, kho hàng, kho hàng, nhà lầu, đằng trước có một bãi đỗ xe, chủ yếu là xe chở dầu cùng xe tải quân dụng, mặt Tây Nam là một sân huấn luyện nhỏ.”
Trần Tĩnh nói: “Chúng ta cắt ba người vào thôi, quá nhiều người dễ bị phát hiện.”
Mọi người ngó ngó lẫn nhau, không có người nào xung phong nhận việc, nhỡ đâu nơi này thật sự chỉ là trạm cung cấp phổ thông, không phải nơi Báo Tuyết đại đội bày bố, như vầy bọn họ nhất định không tránh khỏi xấu hổ.
Trần Tĩnh nói: “Tôi đi, tôi là đội trưởng của mấy người các cậu, mặc kệ thế nào, tôi cũng phải chịu trách nhiệm.”
“Tôi cũng đi.” Du Phong Thành cùng Bạch Tân Vũ trăm miệng một lời nói.
Lương Tiểu Mao cùng Đại Hùng lập tức nói: “Tôi cũng đi!”
Trần Tĩnh cười mà rằng: “Tân Vũ cùng Phong Thành theo tôi, đi nhiều người quá cũng không tiện, mọi người ở chỗ này chờ bọn tôi đem trang bị chuyển ra.”
“Tốt.” Vương Thắng ngó đồng hồ, “Nếu cậu vào trỏng nửa tiếng chưa ra, chúng tôi sẽ cử một người đi vào xem, nếu người kia cũng không ra nốt…… Chúng ta liền xông vào tự thú đi, phư phư.”
“Tốt, mọi người cứ thoải mái lên, lần này chung quy chỉ là tuyển chọn thôi mà.” Trần Tĩnh vỗ bả vai mấy người, sau đó hướng Du Phong Thành cùng Bạch Tân Vũ nói: “Đi!” Anh lui về phía sau vài bước, một bước xa mà nhảy lên tường, nhuần nhuyễn lăng người qua, sau đó tại phía bên kia tường nhỏ giọng nói: “An toàn.”
Du Phong Thành cùng Bạch Tân Vũ đều nhanh nhẹn nhảy qua.
Bọn họ vừa tiếp đất, ngay lập tức men theo chân tường chạy tới bên cạnh doanh trại, toàn bộ trạm cung cấp im ắng, trên đường đến bọn họ cũng chưa nhác thấy bất cứ ai, rất nhanh đã lướt qua qua doanh trại. Tại trạm xăng dầu, bọn họ thấy được có người đang dỡ các thùng dầu từ trên xe xuống, có hai binh sĩ đang làm việc ở đằng đó, ba người nương theo che chắn ở bãi đỗ xe, lặng lẽ xuyên qua trạm xăng dầu, rốt cuộc tới được kho hàng.
Cửa lớn của kho hàng có ổ khóa, giật không ra.
Du Phong Thành nhỏ giọng: “Đi xem cửa sổ.”
Mấy người khom lưng đi đến bên cửa sổ, cửa sổ cũng bị khóa, nhưng so với khóa sắt dễ xử lý hơn, bọn họ thừa dịp các thùng dầu trên chiếc xe kia lăn xuống tạo ra tiếng ồn lớn, dùng quần áo bọc lấy khuỷu tay, lặng lẽ đập nát cửa thủy tinh, bật người nhảy vào.
Trong kho hàng không có gió lùa, tản ra một mùi mốc khó ngửi, ánh sáng cũng vô cùng u ám.
Bạch Tân Vũ mắt tinh phát hiện trang bị chất đống trong góc tường, hô khẽ: “Ở chỗ này!”
Ba người chạy qua, cầm lấy một ba lô tiêu chuẩn quân đội, mở ra nhìn, trang bị cơ bản để xuyên rừng của bọn họ hầu như đều có ở bên trong.
Du Phong Thành nói: “Tìm lương khô, mau.”
Ba người đang muốn chia nhau đi lấy trang bị, đột nhiên, đèn trong kho hàng bật sáng choang, một đống người từ các góc tối của kho hàng vụt ra, giơ súng hét lên với bọn họ: “Không được nhúc nhích, giơ tay lên!”
Ba người cả kinh, buông trang bị, giơ tay lên, bọn họ biết chính mình tìm đúng nơi rồi.
Cửa kho hàng bị mở ra, tiếng cười của Hoắc Kiều vang lên sau lưng bọn họ, ba người quay đầu lại, Hoắc Kiều hai tay đút túi, nhàn nhã đi tới, “Động tác của mấy cậu so với tôi nghĩ còn chậm hơn một chút nha.”
Trần Tĩnh lập tức hành quân lễ, “Thủ trưởng.”
Hoắc Kiều nói: “Chúc mừng các cậu trở thành đội đầu tiên đến được chỗ này, đội xanh da trời đúng không nhỉ? Nhận được phần thưởng về đầu tiên, được chính tôi giải thích cho quy tắc của trò chơi.” Hoắc Kiều híp mắt cười cười, “Đơn giản mà nói, từ bây giờ tuyển chọn mới chính thức bắt đầu.” Hắn vỗ tay phát ra tiếng, phía sau có người đẩy xe đi tới, bên trên chồng đầy trang bị, “Đây mới là trang bị tiêu chuẩn của các cậu.”
Bạch Tân Vũ nuốt một ngụm nước bọt, “Những người đến cuối cùng, có bị phạt không?”
“Có nha.” Hoắc Kiều cười nói: “Khi các cậu xuất phát từ chỗ này, trò chơi ngay lập tức bắt đầu tính thời gian, đội ngũ đến đây cuối cùng, cũng là đội xuất phát cuối cùng, quy tắc thứ nhất của trò chơi, nhiệm vụ chạy bộ 50 km, thời hạn 72 giờ, quá thời gian, loại, một nửa những người đến cuối, loại.”
Trần Tĩnh nhíu mày nói: “Chỗ đó là bốn mươi người.”
Hoắc Kiều ha ha cười nói: “Bốn mươi người? Nếu các cậu còn lại một nửa trong 72 giờ tới, tôi nên bị cách chức giám khảo mất thôi.”
Du Phong Thành lạnh nhạt nói: “Tiếp tục đi.”
“Quy tắc thứ hai của trò chơi, vô tuyến điện của các cậu, có một kênh cầu cứu, không kiên trì nổi, bị thương, bị nhốt, việc tất yếu phải làm đầu tiên là cầu cứu, chọn lựa bỏ cuộc.”
“Còn nữa sao?”
“Quy tắc thứ ba của trò chơi, trong quá trình các cậu đang chạy, sẽ có người của đại đội bao vây chặn đường, trúng đạn lập tức bị knockout.”
Du Phong Thành nói: “Thủ trưởng, anh đã nói điều kiện bị loại, điều kiện thông qua là cái gì?”
Hoắc Kiều cười thần bí, “Đến thời điểm các cậu tự nhiên sẽ biết.” Hắn nhặt lên ba lô hành quân cùng một bộ quần áo ném cho Du Phong Thành, “Thay.”
Bạch Tân Vũ đón lấy quần áo cùng súng, nhất thời cảm thấy có chút hưng phấn, cậu mới chỉ dùng qua loại trang bị này một lần, tại một buổi diễn tập loại nhỏ, súng của bọn họ là laser phát xạ khí, đạn được trang bị chỉ có vỏ chứ không có đạn thật bên trong, đoạn bắn lên người, khí cảm ứng laser trong quần áo sẽ bốc hơi, rất là kích thích, vỏ đạn này tuy rằng không phải đạn thật sự, thế nhưng nếu bắn ở cự ly gần, vẫn có thể tạo thành tổn thương nhất định cho đối phương, điều này trong diễn tập thực chiến là không thể tránh khỏi.
Ba người thay quần áo xong, Hoắc Kiều ngó đồng hồ, lại nhìn về phía bọn họ, mắt sáng như đuốc, “Hiện tại là buổi sáng chín giờ hơn, ba ngày sau, tôi ở điểm tập kết, chờ các cậu.”
Ba người cũng trầm trầm nhìn Hoắc Kiều, quét toàn bộ trang bị của năm người còn lại, cũng chẳng quay đầu lại mà chạy ra khỏi kho hàng. Bọn họ đem trang bị ném qua tường, người cũng nhảy ra.
Lương Tiểu Mao hưng phấn nói: “Lấy được rồi à? Quá tốt!”
Trần Tĩnh nói: “Lấy trang bị của mình nhanh lên, trên đường nói.”
“Móa, quả nhiên là bọn họ âm mưu.” Đại Hùng nghe Trần Tĩnh miêu tả, căm giận nói, “Quả thực giống như đang đùa giỡn chúng ta.”
“So với việc đùa giỡn chúng ta còn muốn tàn bạo hơn.” Vương Thắng nhìn nhìn đồng hồ, “50 km đường cho chúng ta 72 giờ, xem ra trên đường chắc chắc sẽ không thoải mái.”
“Thoải mái thế nào được.” Lý Giai Nhạc siết một túi hành quân nhỏ chứa đồ ăn, thở dài, “72 giờ, chỉ có đủ cho một bữa sáng.”
Trần Tĩnh cùng Lưu Liễu cảnh giác nhìn trong rừng cây, Trần Tĩnh quay đầu nói: “Giờ tính sao?”
Du Phong Thành nói: “Nhanh.” Hắn đang lợi dụng la bàn để tính góc, tính toán phương hướng của tọa độ được cho, sau một lúc lâu, hắn nói: “Đi thôi, phía Tây Nam”
Những người khác cũng đều thay xong nguyên bộ trang bị, Bạch Tân Vũ cầm ra một hộp thuốc màu nhỏ, cười cười xít đến trước mặt Trần Tĩnh, “Tiểu đội trưởng, đưa mặt qua đây nào.” Nói rồi lấy ngón tay dính thuốc màu, bắt đầu vẽ lớp ngụy trang trên mặt Trần Tĩnh,“Đội trưởng à, tôi vẽ chữ “Vương” trên trán cậu nhé.”
Trần Tĩnh cười nói: “Đừng nháo.”
Đại Hùng nói: “Đến đây, tui muốn vẽ Ninja rùa.”
Mấy người ngụy trang cho nhau xong, kiểm kê trang bị một lát, sau đó, chính thức xuất phát.
Phía trước mấy km còn có thể nhìn thấy đường xi măng, sau này đi theo hướng la bàn chỉ, bọn họ triệt để tiến vào rừng rậm, chầm chậm chạy hướng tới mục tiêu.
Cả buổi sáng đều bình an vô sự, vào buổi chiều lúc hai giờ hơn, bọn họ cảm giác bụng đói, bèn tìm chỗ nghỉ ngơi, Bạch Tân Vũ nhìn túi đồ ăn đơn bạc kia, có chút không can tâm mà mở ra, đem một chút bỏ vào miệng..
Những người khác cũng do dự có nên ăn hay không.
Du Phong Thành nói: “Cứ ăn đi, bên trong rừng không thiếu ăn, bảo trì thể lực là quan trọng nhất.” Nói xong hắn đem đồ ăn một hơi đều ngốn sạch.
Bạch Tân Vũ cắn răng một cái, há to miệng, đem đồ ăn đổ vào miệng.
“Có xe! Có người theo dõi chúng ta!” Canh gác Lưu Liễu từ trên sườn dốc trượt xuống dưới.
Bạch Tân Vũ bị hoảng sợ, sặc một cái, đồ ăn rơi xuống, cậu theo thói quen, nhanh chóng muốn đi nhặt, Du Phong Thành một phen xốc cậu lên, “Đừng nhặt, đi!”
Tám người còn chưa nghỉ ngơi được mười phút, lại bị ép phải chạy, trong rừng cây vang lên tiếng súng, cùng với âm thanh của mô tô địa hình, đuổi về phía bọn họ, bọn họ liều mạng chạy về phía trước, Du Phong Thành khẽ hô: “Hai-hai chia ra, Lương Tiểu Mao cùng Đại Hùng dụ dỗ bọn họ, chúng ta phục kích.”
Nói xong, hắn kéo Bạch Tân Vũ từ đường mòn ngoằn ngoèo như ruột dê nhảy sang bên cạnh, trốn bên dưới một rễ cây to đã chết khô.
Nghe tiếng mô-tô dần lớn hơn, Bạch Tân Vũ hít sâu mấy ngụm, cảm thấy trái tim mình vẫn đập bang bang như cũ.
Du Phong Thành nói nhỏ: “Bắn người thật bao giờ chưa?”
Bạch Tân Vũ lắc đầu.
Du Phong Thành nói: “Tôi cũng chưa, nhưng chắc chắn sẽ rất kích thích.” Hắn giơ súng, lặng lẽ đem miệng súng nhắm ngay phía trước.
Tiếng xe cách đó không xa đã dừng lại, chắc chắn có người đã xuống xe, Bạch Tân Vũ cầm súng, nhớ lại lời của Võ Thanh, nhìn thấy người được đội khảo hạch cử đến phải một súng bắn chết, chính xác là một súng bắn chết!
Du Phong Thành nhắm ngay vào binh sĩ đầu tiên trong tầm mắt, không chút do dự nã một phát súng, “đoàng” một tiếng nổ, trên người kẻ bị trúng đạn khói lập tức bốc lên, người đó ngó chính mình một chút, bất đắc dĩ giơ tay lên, đồng đội bên cạnh lập tức lách người trốn sau gốc cây.
Hai người bắn xong một phát súng, lập tức chạy về phía trước, bọn họ biết một phát đạn này là may mắn, cũng không phải là Du Phong Thành may mắn bắn trúng, mà là đối phương không biết nơi ẩn náu của bọn họ, cho nên may mắn có thể bắn trúng một phát này, hiện tại vị trí của hai người bọn họ đã lộ, tất nhiên không thể nào phục kích được. Mô tô lại đuổi theo đến đây, lại một phát súng nữa, một người trên mô tô bị đạn bắn trúng, khói trắng lập tức bốc lên, nhưng người điều khiển mô tô không hề dừng lại, cứ chăm chăm Đại Hùng cùng Lương Tiểu Mao mà đuổi.
Bạch Tân Vũ nói nhỏ: “Hình như có hơn mười người.”
Âm thanh của Trần Tĩnh trong vô tuyến điện vang lên, “Chúng tôi tấn công từ chéo trái, Phong Thành Tân Vũ phía bên phải, Lý Giai Nhạc Lưu Liễu từ phía sau đánh bọc hậu.”
“Rõ.”
Mấy người nhờ cây cỏ che chắn, hướng tới phía những người đó, nửa ngày, Du Phong Thành nói: “Không được, bọn họ tản ra, kinh nghiệm thực chiến của bọn họ phong phú hơn chúng ta, sẽ không bị chúng ta bao vây đâu.”
“Tiểu Mao, Đại Hùng, các cậu thế nào rồi?”
“Hê, mục tiêu lớn như vậy, bị bọn tôi diệt gọn rồi.”
Du Phong Thành nói: “Quá tốt, lấy xe đi.”
“Ách…… Cái này được á? Tôi hỏi một chút đã.”
“Hỏi cái con khỉ, cướp luôn.” Du Phong Thành kéo Bạch Tân Vũ nói: “Anh bò đến sườn núi bên kia, tôi yểm hộ anh, tìm một vị trí bắn tỉa hỗ trợ bọn tôi.”
“Được.” Bạch Tân Vũ nuốt nước miếng, mồ hôi túa ra trên mặt.
Du Phong Thành tắt kênh thông tin đi, nhìn Bạch Tân Vũ nói: “Anh hoảng? Lo lắng”
Bạch Tân Vũ lắc đầu, “Có chút lo lắng, không hoảng.”
Du Phong Thành giữ đầu cậu, dùng lực hôn cậu một chút, “Cẩn thận một chút, đi thôi.”
Bạch Tân Vũ ôm súng, cẩn thận bò lên, nhanh chóng phủ phục lê tới hướng gò đất nhỏ. Có người phát hiện ra Bạch Tân Vũ, một phát đạn bắn trúng bụi cỏ bên người cậu, cậu cảm giác lông tơ trên người dựng lên hết cả, cậu biết rõ bên trong không có đạn thật, nhưng cảnh tượng này thật sự rất chân thật, hơn nữa nếu cậu trúng đạn, cái phải đối mặt là thất bại chân chính, cậu chưa bao giờ lo lắng đến như vậy.
Tiếp đó lại là một tiếng súng vang, khiến vị trí của người bắn cậu bại lộ, lại bị Du Phong Thành xử lý.
Bạch Tân Vũ nhanh chóng vọt tới trên triền đồi nhỏ, dùng sức thở phì phò, nhanh chóng chọn vị trí bắn tỉa.