• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bạch Tân Vũ trừng to hai mắt nhìn hắn, ý bảo đừng có mà giở trò.

Du Phong Thành giả bộ không thấy mà sáp thẳng tới ngay, hắn xoa hai tay, bắt chước động tác của Phùng Đông Nguyên nắm lấy bắp đùi của Bạch Tân Vũ.

“Áaaaa!” Bạch Tân Vũ hét lên một tiếng, nói thật ra thì cũng không đau là bao, chẳng qua cậu muốn thừa cơ hù Du Phong Thành một tí thôi.

Du Phong Thành nào tốt bụng như Phùng Đông Nguyên mà bỏ tay ra, đã vậy lại còn ra sức bóp mạnh vào, còn làm bộ khiêm tốn học hỏi, “Như vầy hả?”

Phùng Đông Nguyên gật đầu, “Đúng rồi, dùng nắm tay miết dọc xuống, rồi ấn.”

Du Phong Thành cong môi cười với Bạch Tân Vũ, đoạn lấy xương nắm tay miết mạnh một cái, Bạch Tân Vũ la toáng lên, “Á đau đau đau.”

Du Phong Thành vô tội nói: “Ráng chút đi, anh không nghe Phùng Đông Nguyên nói à, không đau không hiệu quả.”

Bạch Tân Vũ cả giận nói: “Rõ ràng là cậu cố ý, ối…”

Trần Tĩnh bỗng từ ngoài cửa đi vào, “Mấy cậu làm gì đó, kêu au áu như heo là sao?”

Phùng Đông Nguyên cười nói: “Đội trưởng, Tân Vũ đau chân nên bọn em xoa bóp cho ảnh.”

Trần Tĩnh bước tới xem, “Như thế thì không được, cậu ta bị đau cơ bắp chứ đâu phải ông già bị thấp khớp, để tôi nào.”

Hai người bèn tránh ra, Trần Tĩnh xắn tay áo, bước lên bắt lấy một chân của Bạch Tân Vũ, gập lên, ép vào ngực.

Bạch Tân Vũ rú lên, “Má nó tôi không xoa bóp nữa! Tôi không xoa bóp nữa!”

Trần Tĩnh nói: “Lâu ngày anh không vận động nên đột nhiên vận động sẽ làm cơ bắp bị tổn thương, lúc này phải kéo gân ra, bảo đảm ngày mai chân sẽ bớt đau hơn.”

Bạch Tân Vũ mếu máo nói: “Tôi không muốn hôm nay đau đâu.” Không chỉ đau, mà còn mất mặt nữa chứ, chẳng lẽ mọi người không thấy tư thế này rất “ba chấm” hả? Đúng là đám xử nam ngây thơ!

“Nhịn tí đi.” Trần Tĩnh đổi cái chân khác, dùng sức ấn xuống.

Sau khi hành hạ Bạch Tân Vũ với đủ loại tư thế đến độ khóc lóc thảm thiết, Trần Tĩnh mặt mày tỉnh bơ rốt cuộc cũng buông tay ra, chỉnh lại mắt kính rồi đứng lên, “Nhìn đi, có đỡ hơn chút nào không.”

Bạch Tân Vũ dần sống lại, cảm giác đau nhức bỗng giảm đi rất nhiều, cậu ngạc nhiên nói: “Ế, bớt đau rồi nè!”

Trần Tĩnh hừ một tiếng, “Những thứ từ từ tôi sẽ dạy cho mấy người, sau này tôi mà nói là phải chăm chú nghe, rõ chưa.”

Đại Hùng hô: “Đội trưởng oai quá.”

Ai nấy cũng cười toe toét theo.

Tiền Lượng ở bên cạnh cười như nắc nẻ, người ta đã cười xong còn cậu ta vẫn hả họng không ngừng.

Trần Tĩnh cau mày nói: “Tiền Lượng, cậu bị gì vậy, dây cót vặn quá mức hả?”

Tiền Lượng cười ha ha nói: “Không phải, đội trưởng, mấy chiêu này tốt ghê á, nhưng mà, mấy cái tư thế kia, ha ha ha ha, em chịu hết nổi rồi, ha ha ha.”

Bạch Tân Vũ buồn bực liếc nhìn Tiền Lượng, học tập ấy hả, học cái đầu mi ấy.

Vài cậu tân binh ngây thơ vừa hiểu ra, xôn xao cười trộm không ngớt.

Trần Tĩnh nheo mắt lại, khoanh tay nhìn Tiền Lượng. Tiền Lượng nháy mắt ra hiệu với Trần Tĩnh, chợt thấy tình huống có gì đó là lạ, cười hai tiếng dở hơi liền nuốt trở vào bụng ngay, cười khì khì với Trần Tĩnh.

Trần Tĩnh nện đầu cậu một cái “cóc”, “Người nhỏ mà ý nhiều ghê nhỉ.”

Batoul chớp đôi mắt ngây thơ hỏi: “Ai cơ ai cơ?”

Mọi người cười vang.

Đoạn thời gian trước đây khi Bạch Tân Vũ chơi với đám bạn “trư bằng cẩu hữu”, cả đám cũng hay thường xuyên nói chuyện bậy bạ với nhau, nhưng đối với đám nhóc xử nam không hơn 20 tuổi này thì cậu lại cảm thấy rất khó mở miệng, đặc biệt còn có vị đội trưởng nghiêm túc quanh năm suốt tháng kè kè ở đây, cậu quyết định mình vẫn có cơ hội tự tay rèn giũa Tiền Lượng một chút.

Du Phong Thành hai tay thọc túi, chéo hai chân, khẽ tựa vào cột giường, mặt cười mà như không cười nhìn Bạch Tân Vũ, Bạch Tân Vũ vừa xoay đầu thì chạm ngay ánh mắt thâm thúy của hắn, bộ quân phục phẳng phiu cùng nụ cười nhạt trông không mấy đứng đắn, vừa mâu thuẫn vừa lại hoàn mỹ, Bạch Tân Vũ chợt không hiểu sao, cảm thấy xấu hổ lại thấy ngạc nhiên, cậu than ôi trong lòng, dáng người và khuôn mặt này mà vác ra ngoài tán gái thì chẳng còn gì để nói, ngay cả những ngôi sao giá ngàn vàng ngoài kia, cũng dễ dàng bị đạp xuống cái một cho mà xem, có lẽ việc Du Phong Thành thích đàn ông, chính là sự công bằng của ông trời, cái tên mặt người dạ sói thối tha này, tuyệt hậu đi cho đẹp.

Hết giờ nghỉ trưa, cả bọn lại bị kéo ra sân tập, tiếp tục huấn luyện.

Buổi tối cơm nước xong xuôi trở lại ký túc xá, Bạch Tân Vũ mệt mỏi đến co quắp lại. Nhưng còn buồn bực hơn nữa chính là, Phùng Đông Nguyên nói cho cậu biết, Tân Cương đang thiếu nước, thành ra mỗi ngày không thể tắm rửa, mà đến mai mới được tắm, ban đầu Bạch Tân Vũ cảm thấy người ngợm đầy mồ hôi khó chịu cực kì, sau khi nằm chết dí trên giường, cậu phát hiện mình chẳng còn muốn nghĩ đến việc đó nữa.

Trước khi ngủ, cậu đặt đồng hồ báo thức, thề ngày mai tuyệt đối không đến muộn. Cậu còn cố ý dặn dò Phùng Đông Nguyên, nếu sáng mai cậu còn nằm ỳ, cứ dứt khoát tát cậu một cái là được.

Du Phong Thành chậm rãi nói: “Cái này tôi có thể làm thay được đấy.”

Bả vai Bạch Tân Vũ run lên, rút vào trong chăn che đầu kín mít, vờ như Du Phong Thành không ở bên cạnh, nói thật ra thì, cậu rất sợ Du Phong Thành nửa đêm lăn qua giường mình.

Sáng ngày thứ hai, đồng hồ báo thức vừa vang lên, Bạch Tân Vũ như bị điện giật, nhảy dựng cẳng lên trên giường, không chần chừ một phút nào, thức dậy rửa mặt mặc đồ xếp chăn, làm liền tù tì, không ít người trộm ngẩng đầu lên xem, trong lòng thầm than anh chàng này quả thật bị đại đội trưởng chỉnh đến thê thảm rồi.

Chờ xong xuôi hết cả, tiếng kèn báo sớm lên. Bạch Tân Vũ thở phào nhẹ nhõm, cậu cầm lấy chai mỹ phẩm dưỡng da của mình, ngồi ở đầu giường bôi bôi trét trét lên mặt, đoạn phết thêm một lớp kem chống nắng, sau đó ung dung cùng mọi người đi xuống dưới.

Lần đầu tiên đến đúng giờ, Bạch Tân Vũ tự tin mười phần nhìn Hứa Sấm.

Hứa Sấm quét qua các đội một lần, gật đầu, hướng bạch Tân Vũ nói: “Nhớ bổ sung 500 mét ngày hôm qua.”

Bạch Tân Vũ nghĩ ngợi, 7 cây số ta đã chơi rồi, 500 mét là cái đếch gì. Nghĩ thấy hôm nay không bị phạt bổ sung, cũng chả phải bị mắng, trong lòng cậu bỗng vui vẻ hẳn ra. Người ta ai cũng cần mặt mũi, dù cậu là người khá dày mặt, nhưng bị phạt trước đám đông như thế, cậu cũng biết lòng tự trọng của mình bị tổn thương lớn, hôm nay an toàn vượt qua kiểm tra, coi như là lần thành công nhất trong ba ngày đầu ở quân đội.

Hứa Sấm giám sát chốc lát đã đi, đội trưởng dẫn mọi người chạy bộ như thường lệ.

Trần Tĩnh không hung dữ như Hứa Sấm, có mấy lần Bạch Tân Vũ lười tập, bị hắn bắt được cũng chỉ phải làm mẫu mấy lần, dần dần, Bạch Tân Vũ cũng biết xấu hổ, bắt đầu tập trung vào luyện tập, cậu nghĩ rằng, nếu vào quân đội chỉ là đi hành quân và ngồi nghe mấy khóa học, vậy cũng không có gì là khó khăn, cậu có thể sống sót được.

Sau khi cậu bắt đầu tích cực phối hợp với việc tập luyện, ngay cả Du Phong Thành cũng ít quấy rối cậu hơn, tình hình dường như đã có chuyển biến tốt.

Buổi tối trước khi tắm rửa, Phùng Đông Nguyên ôm chậu nước rủ bạch Tân Vũ đi giặt quần áo. Bạch Tân Vũ lười đi, không muốn nhúc nhích.

Du Phong Thành đạp cậu một cước, đem đống quần áo, bít tất, đồ lót của mình ném vào chậu của Bạch Tân Vũ, “Đi giặt.” (O////O đồ lót?)

Bạch Tân Vũ mới nhớ ra, lần trước mình bị ép đồng ý giặt quần áo một tuần cho hắn, bèn tức tưởi liếc nhìn Du Phong Thành.

Du Phong Thành trừng hai mắt, “Đi mau.”

Phùng Đông Nguyên khó chịu nói, “Phong Thành, anh đừng bắt nạt ảnh nữa, không hay đâu.”

Du Phong Thành cười vô cùng dịu dàng, “Ảnh cá cược thua tôi mà, đúng không, Tân Vũ?”

Bạch Tân Vũ nào dám nói gì, chỉ đành gật đầu, ỉu xìu bưng quần áo của du Phong Thành đi.

Du Phong Thành ở sau lưng lạnh lùng nói: “Giặt không sạch là tôi không lấy đâu nhé.”

Bạch Tân Vũ ước sao mình cắn chết hắn luôn cho rồi.

Bên trong phòng tắm, Phùng Đông Nguyên theo thường lệ nhanh tay vò quần áo, Bạch Tân Vũ ném quần áo Du Phong Thành lên mặt đất, giẫm mạnh vài cái, mới nhặt lên, ném vào trong chậu nước.

Phùng Đông Nguyên dở khóc dở cười, “Hai người rốt cuộc có chuyện gì vậy, tất cả mọi người đều là chiến hữu, cũng không thể vì chút chuyện trên xe lửa mà mang thù đến giờ chứ.”

Bạch Tân Vũ nhỏ giọng nói: “Anh nói với em rồi, Du Phong Thành là tên biến thái thích bắt nạt người khác, hắn thích nhìn anh khổ sở.”

Phùng Đông nguyên chần chờ nói: “Vậy sao, em thấy ảnh cũng bình thường… theo kiểu rất bình thường mà.”

“Giả bộ đấy, em liệu mà coi chừng hắn ta.”

“Em coi chừng cái gì cơ?”

Bạch Tân Vũ bỗng nghẹn lời, “Dù sao… nhớ cách xa hắn một chút, hắn bị bệnh tâm thần đấy.”

Phùng Đông Nguyên bất đắc dĩ mà lắc đầu, “Nếu ảnh bắt nạt anh thật, anh có thể nói với đội trưởng, anh ấy sẽ đòi công bằng cho anh.”

Bạch Tân Vũ thở dài, sao cậu có thể nói cho người khác biết được rằng, Du Phong Thành muốn “ấy ấy” cậu chứ?

“Tân Vũ, sao anh bỏ nhiều bột giặt vậy, hại da đấy, nhất là quần áo lót, không thể bỏ nhiều vậy đâu.”

Bạch Tân Vũ cười lạnh nói: “Đây là quần áo Du Phong Thành, anh giặt “sạch” cho hắn ý mà.”

Phùng Đông Nguyên bó tay.

“Quần áo của tôi sao vậy?”

Giọng nói lạnh lùng của Du Phong Thành vang lên sau lưng.

Cả người Bạch Tân Vũ run lên, quay đầu lại, cậu cũng không biết Du Phong Thành đã đứng đó bao lâu, con mẹ nó đúng là đáng sợ.

Du Phong Thành đi tới, liếc nhìn đống quần áo của mình, nháy mắt đã nhìn thấy một dấu giày to tướng. Hắn chỉ chỉ, cười nói: “Anh giẫm hay sao?”

Nụ cười kia khiến Bạch Tân Vũ sợ run người, cậu lập tức giải thích: “Sẩy tay làm rớt ấy mà.”

“Giặt sạch.” Du Phong Thành tựa cạnh bồn nước theo dõi cậu.

Bạch Tân Vũ coi đống quần áo như đầu của Du Phong Thành, hết vê lại vò, muốn xả hết giận trong bụng, chưa kể còn gà mẹ Phùng Đông Nguyên bên cạnh, cứ liên tục bảo cậu giặt đồ phải nhẹ tay ra sao, giặt sạch thế nào.

Giặt xong đống quần áo và bít tất, chỉ còn lại một chiếc quần lót đen trôi nổi trong thao, của Du Phong Thành đấy chứ còn ai.

Bạch Tân Vũ nuốt nước miếng, nhìn Du Phong Thành, Du Phong Thành nhíu mày, “Chưa đến 10 phút nữa là giờ tắm rồi, anh giặt không xong thì mang vào nhà tắm mà giặt.”

Bạch Tân Vũ đời này đừng nói quần lót của người khác, ngay cả quần lót của mình cũng chưa từng giặt bao giờ, quần lót của cậu, trừ mẹ và bảo mẫu ra, chỉ có người bạn gái thân nhất từng chạm vào mà thôi, thứ đồ như quần áo lót, có nhìn cũng chỉ cho người thân nhìn, thậm chí nằm mơ cậu cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày tự tay mình giặt quần áo lót cho một thằng đàn ông, fuck con mẹ nó!

Du Phong Thành dường như rất hưởng thụ vẻ xoắn xuýt của Bạch Tân Vũ, cười nhạt mà nhìn cậu.

Bạch Tân Vũ nghĩ thấy hậu quả nếu mình không làm theo, cuối cùng đành phải nghe lời cầm miếng đồ lót lên, bắt đầu vò. Giây phút cậu cầm lấy nó, thứ hùng dũng và oai phong của Du Phong Thành tức khắc lại hiển hiện trong đầu cậu, vừa nghĩ đến cái “của quý” ngàn người ganh tị kia, bị miếng vải này bọc lại, Bạch Tân Vũ đã cảm thấy mặt nóng lên, một cảm giác xấu hổ chưa từng có đánh úp lên đỉnh đầu, đột nhiên cậu thấy mình không nhịn được nữa. Chết tiệt, lúc Du Phong Thành trần truồng trước mặt mình, sao mình lại đi nhìn “Tiểu Du” chứ? Giặt quần áo lót, khác nào… chạm vào… gián tiếp… Thật ra cậu cũng hơi tò mò, to như vậy mà cầm trong tay thì thế nào nhỉ?

Cái Lề Gì Thốn! Mày suy nghĩ cái gì vậy! Trong lòng Bạch Tân Vũ phát điên, thầm nghĩ muốn bưng nguyên chậu giặt đồ ụp lên đầu Du Phong Thành một phen.

Du Phong Thành nhìn đủ loại biểu cảm trên mặt Bạch Tân Vũ, không nhịn cười được nữa mà đi ra.

Hết chương 15

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: cuộc sống sinh hoạt của Tiểu Bạch trong quân đội đúng là đầy bẫy rập không a.

Cách xoa bóp của Tiền Lượng:14e5b3a3c0fe20

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK