Thị Trấn Bình Minh!
Trong một quán nước ven đường.
"Có tin gì không?" Khải Minh nhìn hai thanh niên xung phong trước mặt hỏi.
Hôm trước, sau khi bôn ba vào căn cứ, tiếp đó Khải Minh dùng trí tuệ ngôn ngữ, sử dụng cấp đại thần của đa cấp, khô khan miệng lưỡi, cuối cùng thủ trưởng Dũng cũng đồng ý cho hắn tham gia vào việc giải cứu Ngọc Mơ.
Và! ! Bác Khải Minh dùng một số lượng lớn vật tư lương thực để mua chức vụ, tuy lúc đầu thủ trưởng không chịu, nhưng không thể không chịu với số lượng nhiều, mà quả thật Khải Minh cho rất rất nhiều, do đó ngoài việc hắn là tiểu đội trưởng của một tiểu đội thanh niên xung phong, Khải Minh còn là một chiến sĩ giải phóng quân cấp Thượng Linh, đây ngang cấp bậc với Thượng Sĩ ở Trái Đất.
Hỏi tại sao bên kia không thắc mắc ở đâu ra mà Khải Minh có nhiều đồ vậy à, tên Khải Minh thao túng tâm lý ghê quá nên việc ấy liền qua.
Thế là bước đầu tiên cũng là hành động khởi đầu cho việc giải cứu, đó chính là tìm hiểu thông tin, và tiểu đội của Khải Minh có nhiệm vụ tìm hiểu phía bắc của thị trấn Bình Minh, tìm hiểu số lượng kẻ địch, nơi phân bố của chúng và tình hình an toàn.
Bởi vì một kế hoạch không thể xảy ra sai xót dù cho nhỏ nhất, vì thế nhất định phải hiểu rõ mọi chuyện, mọi việc, tất cả đường tiến đường lui phải nắm trong tay đầy đủ.
"Đội trưởng, khu vực toàn phía bắc có khoảng 1500 tên lính, một nửa canh tại chỗ, nửa còn lại thay phiên nhau đi tuần, đây là vị trí canh gác của chúng.
" Một tên thanh niên xung phong, mặc lấy quần áo rách rưới trịnh trọng nói, nói xong hắn lấy ra một tấm bản đồ giấy đưa cho Khải Minh.
Liếc qua tấm bản đồ, Khải Minh cảm thấy ngứa ngứa cái mông.
Bà nó chứ, canh phòng nghiêm ngặc ba tầng trong, ba tầng ngoài, ấy vậy bọc thêm 18 tầng dự phòng, muốn chạy trừ việc bay ắt hẳn chỉ còn đường đi trong lòng đất.
Nghĩ ngợi một lúc Khải Minh đành lắc đầu cười khổ, lúc đầu ý định của hắn là, nếu nơi này canh phòng có sơ hở, không chờ đợi hắn sẽ lập tức cứu người.
Nhưng sau khi nhìn sự phân bố trên bản đồ, Khải Minh đành chịu làm theo nhiệm vụ mà mình được giao, cứ để bọn họ cứu người theo kế hoạch đi, mắc công hắn loay hoay làm hỏng chuyện liền toang.
"Lui đi, ra ngoài tôi nói cái này.
" Nhìn đám người, Khải Minh nhỏ giọng nói rồi bấm nút chuồn.
Đến xế chiều, tiểu đội của Khải Minh tập hợp trên một cánh đồng lúa cách thị trấn vài cây số.
"Theo như tình báo, ba ngày sau Đế Quốc Cam sẽ công khai xử bắn tiểu đội Ngọc Mơ tại trấn Bình Minh, tuy kế hoạch lần này có năm mươi phần trăm xác xuất thành công, nhưng xác xuất vẫn quá thấp đi, mà chẳng may có vấn đề lại mất toàn bộ, vì vậy, để phòng ngừa chìm xuồng, chúng ta phải có một phương án dự phòng.
" Khải Minh nhìn tiểu đội của mình nghiêm túc nói.
Tuy có hơi đau đầu vì độ tuổi của tiểu đội, nhưng giờ biết phải làm sao?
Tiểu đội của Khải Minh, tính cả hắn tổng cộng có mười một người, trong đó lớn tuổi nhất là một nam thiếu niên 18 tuổi, bốn thiếu niên 16 tuổi, năm tên thiếu niên còn lại 17 tuổi.
Tên thiếu niên 18 tuổi kia cũng chính là tiểu đội phó của tiểu đội.
Nhìn chung, cái tiểu đội thanh niên xung phong này toàn ở độ tuổi thiếu niên, tuổi tác vẫn còn quá nhỏ đi, mà chắc có lẽ cũng vì chưa đủ mười tám tuổi nên không thể nhập quân ngũ, vì lẽ đó chỉ có thể trở thành thanh niên xung phong chăng.
Bàn bạc, thao túng tâm lý một hồi, Khải Minh bước vào công cuộc cải tạo, huấn luyện đào tạo tiểu đội này lên một con đường chuyên nghiệp cao cấp.
Cứ thế, tiểu đội này được đổi tên thành Tiên Long, sau đó chuyển qua một hòn đảo không người để luyện tập, tập chiến đấu, đối trọng, bắn súng!.
.
Trang bị của bọn họ cũng được kéo đến full combo, mũ bảo hiểm tích hợp công nghệ, giáp thân, giáp tay, giáp chân, giáp lót chống đạn cấp cao, giày công nghệ thay đổi tùy theo nhiệt độ hỗ trợ massage,! !
Về phần vũ khí, có hai người thuộc tổ bắn tỉa với trang bị súng bắn tỉa Barrett M99, hai người tổ hủy diệt với trang bị súng máy M249, hai người tổ phòng thủ với súng trường tấn công M14, bốn người tổ tấn công với trang bị súng trường SA80, ngoài ra mỗi người còn có một khẩu súng ngắn Beretta PX4 Storm, một thanh dao găm và vài ba lựu đạn.
Với đội hình và trang bị như vậy, Khải Minh không tin không làm nên chút sóng gió gì.
Một là lên hương, hai là thắp hương, sợ bà gì.
Cũng bởi thời gian có hạn, không thì Khải Minh cũng huấn luyện được một vài phi công, nếu có sự hỗ trợ từ không trung, ắt hẳn mọi việc sẽ dễ dàng hơn.
Hiện giờ hắn có một chiếc Su 37 đấy, nhưng bà nó hắn không biết lái a, máy bay không phải loại tự động, ngoài ra còn một chiến hạm, một xe tăng, một trăm tên lửa phòng không Đất Đối Không, cùng một trăm tên lửa hành trình tầm trung.
Toàn vũ khí lợi hại, nhưng bà nó đều phế, hắn không biết cùng không có người sử dụng thì chịu, đống vũ khí này không phải đồ tự động.
! ! ! !.
Thị trấn Bình Minh!
Buổi sáng của ngày xử bắn công khai!
"Đội trưởng, phát hiện người của ta trong đám đông.
" Trong một tòa nhà ba tầng bằng bê tông, lính bắn tỉa báo cáo tình hình qua bộ đàm cho Khải Minh.
"Cứ im lặng quan sát.
" Khải Minh quan sát bốn phía xung quanh, một lúc sau hắn lại chuyển dời ánh mắt về những người đang bị trói trên một khán đài cao.
Rất nhanh, Khải Minh liền nhìn thấy thân ảnh của Ngọc Mơ ngay giữa trung tâm, qua quan sát thì thấy thảm trạng của cô ấy rất xấu, tinh thần uể oải, hai mắt yếu đuối, mặt và tay chân có thể thấy được hiện đầy vết thương và làn da bầm tím.
Ắt hẳn lũ kia đã tra tấn cô ấy không nhẹ.
Nhìn tình trạng của cô ấy, Khải Minh nếu không còn chút lý trí ắt có lẽ hắn đã xông lên liều mạng với lũ súc sinh kia.
"Đội trưởng, thủ trưởng Dũng!.
.
thủ trưởng Dũng tiến đến hiện trường từ hướng đông nam.
" Đang quan sát để tìm ra đối sách thích hợp, chợt từ trong bộ đàm lại vang lên âm thanh của tổ bắn tỉa.
"Hả, sao ông ta lại vào tận đây?" Khải Minh nghe vậy liền bất ngờ, hắn không thể ngờ rằng đích thân ông ta lại đến tận đây chỉ huy cứu người.
"Đội trưởng chắc có lẽ không biết,! ! thủ trưởng là cha ruột của Chị Mơ.
" Có vẻ như biết rằng Khải Minh không biết việc này, nên một người bên tổ phòng thủ nói rõ.
À, ra là thế, nhưng lúc cô ấy bị bắt, sao ông ta không có thái độ cảm xúc nào khác nhỉ? Hay là do ông ta che giấu cảm xúc, nếu vậy thật sự ông ấy rất chuyên nghiệp cùng tận tâm trong lĩnh vực lãnh đạo.
Nghe vậy Khải Minh liền thầm nghĩ nguyên do.
"Tổ phòng thủ cùng tổ bắn tỉa lưu ý bảo vệ ông ấy.
" Khải Minh không nghĩ nhiều mà lập tức ra một chỉ lệnh, thủ trưởng là một sợi dây dẫn lối cho toàn cục, nếu ông ấy có chuyện thì chẳng khác nào toàn bộ cuộc chiến sẽ bị chậm lại một hai năm, tinh thần và cách hoạt động của tổ chức chẳng khác nào trở lại từ đầu.
Có thể hy sinh một chiến sỹ, nhưng nhất định không thể mất một vị lãnh đạo giỏi.
Thời gian tiếp tục trôi qua, đến gần trưa liền có một tên chỉ huy người Cam lên nói một tràng dài ngôn ngữ, với loại ngôn ngữ hũ tiếu thập cẩm này thì Khải Minh chả hiểu cái meo gì.
Sau khi tên kia đọc xong lời thoại, hắn liền quan sát liếc mắt đám người phía dưới, tầm năm phút sau hắn đối với những người phía sau ra lệnh, bọn chúng nghe lệnh liền giơ súng lên chĩa thẳng vào người tiểu đội Ngọc Mơ.
"Bắn!"
Pằng!
Pằng!
Pằng!
Pằng!
! ! ! ! ! ! !.
.
Danh Sách Chương: