Mục lục
[Phần 1] Phế Thê Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ô Nhược nhìn về phía cửa, Ô Bặc Phương mang theo vài vị trưởng lão vội vàng đuổi tới.

Ô Bặc Phương nhìn thấy Ô Nhược biến thành quỷ hồn, không khỏi sửng sốt.

“Thủ hạ lưu tình?” Ô Nhược vừa bi ai vừa buồn cười mà nhìn Ô Bặc Phương: “Bọn họ khi hủy đi linh điền của cha ta, bọn họ có nghĩ thủ hạ lưu tình? khi giết hại đại ca ta, có nghĩ tới thủ hạ lưu tình, còn có tiểu muội Ô Hi, khi bọn họ xúi giục Ba Sắc hạ chú nàng, có hay không nghĩ tới Thủ, hạ, lưu, tình?”

Trong mắt cậu đều là oán hận chỉ vào Ô Bặc Phương, lạnh lùng nói: “Còn có ngươi Ô Bặc Phương, ngươi thời khắc đều chú ý mỗi cái đại viện, ta không tin chuyện cha ta, còn có đại ca cùng tiểu muội ngươi sẽ thật sự một chút cũng không biết, ha hả, lúc ấy, ngươi có vì Thư Thanh Viện cầu xin? Không có đi?”

Ô Bặc Phương: “……”

“Ô Bặc Phương, ngươi phải cẩn thận nhìn bọn họ là như thế nào một người lại một người chết ở trước mặt ngươi, Ô gia mà ngươi tự hào sẽ bị hủy trong đêm nay, cho dù đệ tử rèn luyện bên ngoài cùng nữ nhi đã gả ra ngoài, ta đều sẽ không bỏ qua.”

Ô Bặc Phương bị hắn nói chấn động đến thân thể không khỏi lung lay.

Các trưởng lão kích động nói: “Ô Nhược, ai hại người nhà ngươi ngươi thì tìm người đó đi, không nên liên lụy người vô tội.”

“Ta đại ca, tiểu muội, cha cùng mẹ thì không vô tội? Các ngươi ai từng giúp đỡ? Nếu là có, thì sẽ không phát sinh chuyện hôm nay” Ô Nhược nhìn về phía hộ vệ, lãnh giọng cả giận nói: “Còn chưa động thủ.”

Các hộ vệ lập tức đem quần áo các nàng cởi sạch sẽ, trực tiếp đùa bỡn, toàn viện đều là âm thanh dơ bẩn cùng chém giết.

Ô Tiền Ly giận dữ nói: “Ô Nhược, ngươi tên súc sinh.”

Ô Tiền Cạnh rống to: “Ô Nhược, sớm biết như thế, chúng ta nên sớm giết ngươi.”

Ô Tiền Bân cũng phẫn nộ kêu lên: “Ô Nhược, ngươi sẽ không được chết tử tế.”

“Không được chết tử tế?” Ô Nhược bay đến thi thể của mình, chỉ thi thể cười lạnh nói: “Ta chưa làm qua chuyện có lỗi với các người, nhưng lại chết tử tế quá? Ha hả, không được chết tử tế chính là các ngươi mới đúng.”

Mọi người: “……”

Hắc Tuyển Dực đi lên ngồi xổm xuống, thật cẩn thận mà bế lên thi thể của cậu bị thiêu đến không ra hình người, ở dưới ánh mắt của mọi người, không thèm để ý hôn hôn cái trán đen thui của thi thể, ách tiếng lạnh giọng nói: “Toàn, bộ, tru, sát ——” (cái này không biết nói như thế nào cho oai nên để nguyên)

Rõ ràng bốn chữ, lại làm Ô Nhược cảm giác được nội tâm bi thương của hắn.

Cậu ngơ ngẩn mà nhìn Hắc Tuyển Dực ôm thi thể của mình đi ra khỏi viện, trên người lệ khí cũng giống như bị hắn cùng nhau mang đi khỏi nơi này, hai Quỷ tộc cũng bế lên thi thể của Ô Tiền Thanh cùng Quản Đồng rời đi.

Ô Nhược không khỏi tự nhiên mà theo sau.

Quỷ tộc được đến mệnh lệnh, hạ sát thủ.

Còn bọn Ô Tiền Ly, nhìn vọ con bị cưỡng hiếp xong, lại đem bọn họ giết chết.

Ô Bặc Phương nhìn toàn tộc chết thảm, cuối cùng cũng chết.

Ô Nhược làm lơ tiếng kêu thảm thiết mà thê lương phía sau, yên lặng đi theo sau Hắc Tuyển Dực.

Ra khỏi Ô gia, Hắc Tuyển Dực ôm thi thể ngồi vào phi kiệu, Quỷ tộc nâng hắn bay trở về hướng Hắc phủ, sau đó, ở cổng lớn Hắc phủ ngừng lại.

Hắc Tuyển Dực ở bước lên cầu thang trước mặt thì dừng lại, ách thanh nói: “Tiểu Nhược, chúng ta về đến nhà.”

Ô Nhược tức khắc có loại xúc động muốn khóc lớn, gả cho người nam nhân này nhiều năm, lần đầu tiên thân cận mà nói với cậu một câu như vậy.

Cậu vô cùng  khổ sở ừ một tiếng.

Hắc Tuyển Dực ôm chặt thi thể, cất bước đi vào Hắc phủ.

Hắc Tín đi tới, không thể tin nhìn Ô Nhược: “Phu nhân, phu nhân ngài……”

Ô Nhược thê thảm cười.

Hắc Tuyển Dực hạ lệnh: “Hắc Tín, bày trận.”

Hắc Tín lấy lại tinh thần: “Bày trận gì?”

“Quỷ sai sắp tới.”

Ô Nhược ngẩn ra, đúng rồi, cậu là trước khi thành lệ quỷ bị Hắc Tuyển Dực mạnh mẽ lưu tại trên đời này, nếu không đi, sẽ bị quỷ sai bắt, cho nên, cần thiết phải dùng thủ đoạn đặc thù né tránh quỷ sai mới được.

“Lão nô đã biết.”

Hắc Tín cùng mấy cái hộ vệ tìm được đồ vật bày trận, lại đến đại viện nhanh chóng bày ra trận pháp.

Hắc Tuyển Dực đem thi thể Ô Nhược để trên giường, lại lấy ra pháp bảo nói với Ô Nhược: “Trước tiên trốn trước.”

“Chính là, ngươi……”

Ô Nhược thân là âm dương sư rất rõ ràng là phàm nhân muốn tránh quỷ sai, là một khó cỡ nào, nhẹ thì linh lực bị hao tổn, nặng thì phải bồi mạng, đương nhiên, cũng có người may mắn thành công tránh né quỷ sai, nhưng rất khó gặp.

Hắc Tuyển Dực rũ xuống mí mắt: “Ngươi muốn cùng đi với quỷ sai?”

Ô Nhược vội vàng nói: “Không muốn.”

“Vậy tiến vào.”

Ô Nhược do dự một chút, mới trốn vào trong pháp khí, bên trong đen nhánh một mảnh, hơn nữa, không thể cảm giác được bên ngoài phát sinh chuyện gì, rất là bất lực, trong lòng nồng đậm cừu hận theo sự bất an này làm bình ổn lại một chút.

Không biết qua đi bao lâu, cậu mới được thả ra, đập vào mắt chính là tất cả cửa trong nhà đều bị vải đen ngăn trở, không cho ánh sáng bên ngoài chiếu vào.

Ô Nhược nhanh chóng xoay người, nhìn đến Hắc Tuyển Dực ngồi xếp bằng ở trên giường: “Quỷ sai đâu?”

Hắc Tuyển Dực không trả lời, chỉ là kêu cậu đi tới.

Ô Nhược nghe lời đi qua, bước vào trận pháp mà Hắc Tuyển Dực đã bố trí.

Hắc Tuyển Dực nhờ trận pháp đem một ít linh lực của mình cho Ô Nhược, để Ô Nhược có thể ở trong thời gian ngắn ngưng kết thật thể, không sợ hãi ánh mặt trời.

Ô Nhược nhìn thân thể của mình một chút một chút thành hình, đáy mắt hiện lên vui sướng.

Đột nhiên, phụt một tiếng, Hắc Tuyển Dực phun ra một ngụm máu tươi, bắn vào trên người cậu.

Ô Nhược sửng sốt, liền thấy Hắc Tuyển Dực ngã lên trên giường.

“Hắc Tuyển Dực.” Cậu cuống quít nâng Hắc Tuyển Dực dậy bắt mạch, lại phát hiện thân thể hắn vô cùng suy yếu, không khác gì người sắp chết.

Cậu theo bản năng mà muốn từ trong không gian tìm bình dược, nhưng cậu hiện tại đã chết, không có linh lực, không thể mở không gian, hơn nữa, không biết những năng lực đó có còn khi cậu đã chết không.

“Hắc Tín, Hắc Tín, ngươi mau vào đây.”

Hắc Tín nhanh chóng đẩy cửa mà vào: “Chuyện gì vậy?”

Ô Nhược khổ sở nói: “Hắc Tuyển Dực, sắp không xong”.

Hắc Tín nhanh chóng cho Hắc Tuyển Dực ăn đan dược, nhăn chặt mày thở dài: “Chủ tử, như thế nào lại không yêu quý bản thân như vậy, đêm qua hao hết linh lực còn bị thương linh điền mới tránh thoát quỷ sai, hôm nay, lại truyền linh lực cho phu nhân, cho dù là thân thể làm bằng sắt cũng chịu không nổi a.”

Nghe vậy, đôi tay của Ô Nhược đang ôm Hắc Tuyển Dực lại càng siết chặt hơn một chút, ngời trong lồng ngực không nói một lời nào.

Hắc Tín nhắc nhở cậu: “Phu nhân, người để chủ tử nằm xuống cẩn thận nghỉ ngơi đi.”

Ô Nhược nghĩ đến Hắc Tuyển Dực còn bị thương, vội vàng đem người nằm xuống, lại viết mấy đơn thuốc cho Hắc Tín đi nấu cho Hắc Tuyển Dực, xác định Hắc Tuyển Dực khôi phục được một chút linh lực, mới hỏi: “cha mẹ ta đâu?”

Hắc Tín nói: “Hai vị thông gia đã nhập quan*, được đặt ở trong đại sảnh.” (đã bỏ vào quan tài)

“Cảm ơn.” Ô Nhược nắm tay, đi ra khỏi phòng, đến đại sảnh nhìn cha mẹ.

Đại sảnh đã được bố trí thành linh đường* (cái này cũng như hỉ đường nhưng một cái thì dùng cho đám cưới còn mộ cái thì dùng cho đám ma, ai xem phim cổ trang điều biết mà đúng không), Cha mẹ cậu được đặt ở trong cùng một cái quan tài lớn, Ô Tiền Thanh đã được nối lại tay và đầu, Quản Đồng cũng được thay bộ đồ mới, bọn họ tựa như đang ngủ rất bình an.

“Cha, mẹ, hai người lên đường cẩn thận, nếu nhìn thấy đại ca cùng tiểu muội, thì nói với bọn họ, con đã vì bọn họ báo thù, còn Nguyễn Trì Tranh cùng sư phụ hắn, con nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ.” Ô Nhược một bên sửa sang lại quần áo cho  Ô Tiền Thanh cùng Quản Đồng, một bên đau khổ mà nói.

“Chủ tử.” Ngoài cửa hộ vệ đột nhiên hô lên.

Ô Nhược ngẩng đầu nhìn thấy Hắc Tuyển Dực đi vào, vội vàng đi lên dìu hắn: “Ngươi thân thể suy yếu như vậy, sao không ở trong phòng nghỉ ngơi?”

Hắc Tuyển Dực nhìn đôi tay của cậu: “Hôm nay là tang lễ của cha mẹ, ta sao lại có thể nghỉ ngơi.”

Ô Nhược cảm động, chặt chẽ ôm lấy cánh tay hắn im lặng.

Hắc Tuyển Dực trên mặt lộ vẻ do dự, nâng tay vỗ vỗ bờ vai của cậu, an ủi nói: “Đừng đau buồn.

Ô Nhược nhanh chóng ôm lấy Hắc Tuyển Dực: “Hắc Tuyển Dực, may mắn có ngươi bên cạnh.”

Nếu không phải người nam nhân này, cậu ngay cả có thù cũng không thể báo.

Hắc Tuyển Dực: “……”

Người này lần đầu tiên chủ động ôm hắn.

Cánh tay đặt ở trên vai Ô Nhược chậm rãi trượt xuống, ôm cậu vào trong lòng ngực.

“Hắc Tuyển Dực, giúp ta tìm Nguyễn Trì Tranh cùng sư phụ hắn, là bọn họ giết ta cùng cha mẹ ta.”

Hắc Tuyển Dực nghĩ đến cái tên đã giết chết Ô Nhược, đáy mắt hiện lên hung ác: “Sẽ” (ở đây anh hắc chỉ nói một chữ nên để nguyên nha ý là “sẽ làm như vậy”, nếu thêm câu khác thì không biết câu nào hơn, hơn nữa anh chỉ nói có một chữ thôi nha)

Ô Nhược chỉ ôm chặt lấy hắn mà không nói lời nào, hiện tại cậu chỉ có người nam nhân này, cũng chỉ dư lại người nam nhân này.

Năm ngày sau khi đưa tang, Ô Nhược không đem cha mẹ về đất tổ của Ô gia, mà một lần nữa mua một mảnh đất khác, an táng cha mẹ, cũng đem mộ của đại ca dời đến đấy, sau đó đem thi thể của người Ô gia kéo tới trước mộ cha mẹ đốt cháy để tế cha mẹ cậu.

Sau tang lễ cậu đốt trụi đại trạch* của Ô gia. (nhà chính, ở đây chắc cả khu nhà của Ô gia anh đều đốt hết ha ha)

Trận lửa này thiêu ba ngày ba đêm, bá tánh của Cao Lăng thành không ai dám tới gần nơi đó, bọn họ chỉ biết là người Ô gia trong một đêm chết sạch, còn nguyên nhân không ai biết.

Chờ Hắc Tuyển Dực điều trị thương tích tốt hơn, bọn họ cùng nhau bước lên con đường tìm kiếm Nguyễn Trì Tranh cùng sư phụ hắn.

Dọc theo đường đi, bọn họ giết hết đệ tử Ô gia đang ở bên ngoài rèn luyện, còn có nữ nhi đã gả chồng, ngay cả nhà chồng của các nàng cũng không buông tha.

Ngắn ngủn hai tháng, mười mấy nhà đều chịu khổ diệt môn.

Sau lại nhận được tin tức nói Nguyễn Trì Tranh đang tránh ở trong hoàng thành, Ô Nhược cùng Hắc Tuyển Dực quyết định đến Hoàng Đô Thành định cư.

Khi vào ở, Hắc âm đem tro cốt của Ô Hi vất vả đào ra từ Campuchia tới Hoàng Đô Thành, đưa cho Ô Nhược.

Ô Nhược đã vui sướng lại cảm động, sau khi hạ táng cha mẹ cậu đã nhiều lần muốn đến Campuchia đem Ô Hi về, cho nàng cùng cha mẹ đoàn tụ, nhưng, cậu lại ngại mở miệng với Hắc Tuyển Dực. Bởi vì đoạn thời gian này, Hắc Tuyển Dực giúp cậu rất nhiều chuyện, cậu muốn cái gì Hắc Tuyển Dực liền cho cậu cái đó, cậu muốn giết ai, người đó nhất định phải chết, cho nên, cậu không muốn lại làm phiền Hắc Tuyển Dực, nên để cho Ô Hi ở lại Campuchia an giấc ngàn thu.

Nhưng cậu không nghĩ tới, cậu chưa đề cập chuyện này với Hắc Tuyển Dực, Hắc Tuyển Dực đã biết tâm tư của cậu, còn phái Hắc âm đem tro cốt Ô Hi về.

Ô Nhược vừa kích động xoa hủ tro cốt, vừa yên lặng nhìn người nam nhân trong thời gian này vẫn luôn ở bên cạnh mình, không khỏi hỏi: “Hắc Tuyển Dực, tại sao ngươi lại tốt với ta như vậy?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK