Edit + beta: Iris
Ngay khi Ô Thần Tử nhìn thấy Ô Úy Tuyết thì đáy mắt hiện lên kinh ngạc, hắn tìm biết bao danh y để chữa trị mặt cho Ô Ngạn Lê nhưng đều không thành, Ô Úy Tuyết làm cách nào khôi phục lại dung mạo như trước kia? Hơn nữa làn da trông còn mềm mại hơn trước kia, như da của trẻ sơ sinh vậy.
"Thời gian trước ngươi đã đi đâu?"
Ô Úy Tuyết giả bộ kinh ngạc nhìn Ô Thần Tử: "Tổ phụ không biết con đi đâu?"
Ô Thần Tử đen mặt: "Hoang đường, sao lão phu biết ngươi đi đâu được?"
"Nhưng cái người dẫn con rời đi có nói là tổ phụ phái hắn đến dẫn con đi trị liệu khuôn mặt mà, nếu không thì sao mặt con khôi phục được."
Ô Úy Tuyết sờ khuôn mặt mềm mại của mình.
"..." Ô Thần Tử nhìn chằm chằm mặt nàng, thử xem có nhìn ra điểm đáng ngờ nào trên khuôn mặt nàng hay không, bởi vì hắn thật sự không có phái người dẫn Ô Úy Tuyết đi trị liệu.
Ô Úy Tuyết lắc đầu: "Con cũng không biết đó là ở đâu, lúc con được dẫn ra khỏi Ô gia thì bị bịt kín hai mắt, sau đó ngồi lên xe ngựa rời khỏi Hoàng Đô Thành, đi rất lâu mới đến một căn phòng cũ nát, ngoại trừ mỗi ngày trị liệu cho con thì bọn họ căn bản không cho con ra ngoài, đến khi dung mạo khôi phục lại như ban đầu thì che mắt con lại, đưa con về Hoàng Đô Thành."
Tống Yên: "..."
Ô Thần Tử thấy nàng không giống như đang nói dối, nhưng vẫn không tin nàng nên sử dụng ngôn linh chi thuật hỏi lại lần nữa.
Ô Úy Tuyết vẫn trả lời như thế.
Ô Thần Tử nhíu mày, rốt cuộc là ai trị khỏi cho Ô Úy Tuyết chứ.
Ô Thần Tử hỏi: "Người đưa ngươi về ở đâu? Ngươi kêu hắn đến sân của lão phu, lão phu có việc muốn giao cho hắn."
"Sau khi bọn họ đưa con về thì rời đi hết rồi."
Tống Yên vội vàng nói: "Nếu bây giờ đuổi theo chắc vẫn còn kịp."
Ô Úy Tuyết đạm thanh nói: "Ngay cả dáng người bọn họ ra sao ta còn không biết, đuổi theo bằng cách nào."
Tống Yên cả giận nói: "Rõ ràng là ngươi không muốn nói."
Ô Úy Tuyết cười lạnh: "Nếu ngươi không tin thì kêu tổ phụ dùng ngôn linh chi thuật đi."
"Tổ phụ." Tống Yên mắt cầu xin nhìn Ô Thần Tử.
Ô Thần Tử vừa sử dụng ngôn linh chi thuật xong: "Nó nói không sai."
Ô Úy Tuyết hỏi: "Không biết tổ phụ còn gì muốn hỏi hay không? Nếu không thì con muốn về phòng nghỉ ngơi, mấy ngày nay đi đường không được nghỉ ngơi tốt."
Ô Úy Tuyết nghe thấy cái tên này thì đáy mắt thoáng hiện tinh quang: "Đương nhiên, hắn chính là trượng phu duy nhất mà con chọn."
Ô Thần Tử cười lên: "Nếu đã vậy, lão phu sẽ nhờ Đế Quân chỉ hôn cho các ngươi."
Không phải tình cảm của Ô Nhược và phu quân rất tốt sao? Không phải chỉ rời một giây liền nhớ nhau sao? Vậy hắn liền chỉ hôn cho Hắc Tuyển Dực, xem bọn họ còn ân ái nữa hay không.
Ô Úy Tuyết khẽ cau mày: "Nhưng lúc con trở về có nghe nói, Ô gia Cao Lăng Thành chết rất nhiều người, bây giờ thây cốt chưa lạnh đã muốn Đế Quân chỉ hôn, có ảnh hưởng đến thanh danh của Ô gia và Đế Quân không?"
Ô Thần Tử cười lạnh: "Cái này ngươi không cần xen vào."
Hắn không quan tâm có chỉ hôn thành công hay không, hắn chỉ muốn làm Ô Nhược buồn nôn mà thôi.
Bây giờ suy nghĩ của Ô Úy Tuyết và Ô Thần Tử đều giống nhau, chính là nghĩ mọi biện pháp tra tấn Ô Nhược, sau đó mới là gả cho Hắc Tuyển Dực.
Ô Thần Tử phất tay áo, ra hiệu nàng có thể rời đi.
"Trước khi rời đi, Tuyết Nhi muốn cảm tạ tổ phụ lần nữa vì đã giúp Tuyết Nhi tìm y sư, nếu không thì không biết đến khi nào mới có thể khôi phục lại dung mạo." Ô Úy Tuyết hành lễ với Ô Thần Tử rồi xoay người rời đi.
Ô Thần Tử cau mày, muốn giải thích chuyện này không phải hắn làm, nhưng lại cảm thấy nhận chuyện này về bản thân cũng không tồi, nếu vậy thì Ô Úy Tuyết sẽ không còn ghi hận những chuyện hắn làm hôm đó nữa.
Tống Yên sốt ruột nói: "Tổ phụ, sao ngài không hỏi rõ nàng trị liệu như thế nào?"
Ô Thần Tử đen mặt: "Ngươi cũng nghe nó nói rồi đó, nó không biết gì hết."
"Vậy rốt cuộc tổ phụ đã phái ai dẫn nàng đi tìm danh y?"
"Không phải lão phu phái người đi." Ô Thần Tử cũng cực kỳ tò mò, ai lại tốt bụng lấy danh nghĩa của hắn dẫn Ô Úy Tuyết đi trị liệu như vậy.
Nếu đã không phái người đi thì sao vừa rồi không phủ nhận đi. Tống Yên tức giận lén trừng mắt Ô Thần Tử, nàng thật sự không cam lòng, nhanh chóng đuổi theo Ô Úy Tuyết còn chưa đi được bao xa: "Ô Úy Tuyết, lúc trước là ngươi hủy dung Lê Nhi, ngươi phải chịu trách nhiệm với nó, nói nhanh, ngươi nói ngươi không biết bị đưa tới đâu đúng không? Vậy chắc ngươi cũng biết đối phương dùng dược liệu gì đi?"
"Chịu trách nhiệm?" Ô Úy Tuyết trào phúng nhìn nàng: "Lúc trước ngươi thả rắn ra cắn ta, ngươi có chịu trách nhiệm với ta không? Huống chi ta thật sự không có dùng hóa dung thủy hủy dung Ô Ngạn Lê, vì cái gì lại bắt ta chịu trách nhiệm? Nếu ngươi thật sự muốn trị cho Ô Ngạn Lê thì đi tìm tổ phụ đi, mặt ta là được hắn phái người dẫn đi chữa trị đó."
"Nhưng tổ phụ nói không phải hắn phái người dẫn ngươi đi."
Ô Úy Tuyết cười lạnh: "Vậy ngươi trở về nghĩa thử xem vì sao hắn lại không thừa nhận chuyện này?"
Tống Yên ngẩn ra, không khỏi nhớ lại ngày hôm đó Ô Úy Tuyết bị rắn cắn, Ô Thần Tử có liếc nàng một cái. Chắc chắn hắn hận nàng hủy dung cháu gái hắn nên mới không nói phương pháp trị liệu ra.
Nhưng Ô Úy Tuyết cũng làm hệt như vậy mà, nàng ta cũng trút giận lên cháu gái cố của hắn, bộ con gái nàng không phải là người Ô gia sao.
Càng nghĩ Tống Yên càng cảm thấy là do Ô Thần Tử không muốn cứu con gái nàng, tức khắc sinh ra oán hận cực lớn đối với Ô Thần Tử.
Ô Úy Tuyết thừa dịp Tống Yên còn đang đứng ngây ra đó, bước nhanh rời khỏi sân của Ô Thần Tử, cho đến khi ra khỏi đó nàng mới đi chậm lại, thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Huyền thuật của sư phụ thật lợi hại, có thể giúp ta tránh được ngôn linh chi thuật của sư phụ."
Nhưng nếu sư phụ nàng không lợi hại thì đã không vừa liếc mắt một cái đã nhận ra khất cái kia chính là Ô Úy Tuyết nàng, còn trị khỏi vết thương trên người nàng, làm nàng khôi phục như lúc đầu, thậm chí còn tăng linh giai.
Ô Úy Tuyết nhớ đến những sỉ nhục trước kia, hốc mắt liền tràn ra tơ máu.
Tống Yên ở phía sau vội vàng đến Tống gia khóc lóc kể lể Ô Thần Tử phái người dẫn Ô Úy Tuyết đi trị liệu nhưng lại không trị cho con gái nàng, sau khi Tống gia biết được thì cực kỳ tức giận.
Ngay sau đó người Diêu gia cũng biết chuyện này, rồi cùng người Tống gia đến Ô gia chất vấn Ô Thần Tử.
Ô Thần Tử tốn hết sức giải thích nhưng không có ai thèm tin hắn, hắn tức đến mức trực tiếp mời người ra khỏi Ô gia, dẫn tới Tống gia bắt đầu sinh oán hận với Ô Thần Tử.
Sáng hôm sau, Ô Thần Tử tiến cung diện thánh, hy vọng Đế Quân chỉ hôn cho cháu gái Ô Úy Tuyết.
Linh Mạch Hàn biết được thì nhanh chóng kêu Hắc Tín đi báo tin cho Ô Nhược.
"Phu nhân, Thái Tử kêu ta nói với ngài, sáng nay Ô Thần Tử tiến cung diện thánh nói là tối qua hắn mơ thấy phụ thân hắn, phụ thân hắn trách hắn không thực hiện lời hứa, không gả cháu gái cho ân nhân nên mong Đế Quân chỉ hôn cháu gái hắn cho chủ tử, hy vọng được gả vào Hắc gia với thân phận bình thê.
Ô Nhược giận dữ đập bàn: "Vừa về đã gây chuyện, không thể sống an phận một chút sao? Ô Úy Tuyết thiếu hơi nam nhân như vậy hả, một hai phải gả cho trượng phu của người khác hả? Sớm biết thế đã đưa nàng đến kỹ viện."
Hắc Tuyển Dực nheo mắt lại: "Đế Quân đồng ý chỉ hôn?"
Hắc Dương nói: "Không có, dù sao đầu tháng này, bên nhà phu nhân chết rất nhiều người, bây giờ đang trong hiếu kỳ, nếu chỉ hôn cho ngài chính là trái với lễ chế, nếu chuyện này truyền ra, các bá tánh sẽ có thái độ thế nào với Đế Quân."
Ô Nhược: "..."
Cậu có nên cảm kích cái chết của bọn Ô Huyền Nhiên không?
Không, hẳn là cảm kích Đế Quân có vân tía hộ thể, nếu không chắc là Ô Thần Tử đã dùng ngôn linh chi thuật khống chế Đế Quân.
"Ô Thần Tử sẽ không từ bỏ dễ như vậy." Ô Nhược vẫn cảm thấy bất an, loại dự cảm này có thể là đến từ Ô Thần Tử, cũng có thể là Ô Úy Tuyết, nàng có thể khôi phục thân thể chắc chắn là có cao nhân tương trợ.
Cậu ôm cổ Hắc Tuyển Dực: "Ô Úy Tuyết có chuẩn bị mới trở về."
Hắc Tuyển Dực nắm chặt tay cậu: "Đừng lo, người của Linh Mạch Hàn có thể bắt nàng ra khỏi Ô gia biến nàng thành khất cái, cũng có thể lại lẻn vào Ô gia chơi chết nàng."
Hắc Dương nghe vậy thì nói: "Tối qua Thái Tử có phái người đi ám sát nàng nhưng thất bại, Thái Tử nói Ô Úy Tuyết đã từ lục giai thăng lên tới bát giai rồi."
Ô Nhược nhướng mày: "Sao lại thăng nhanh như vậy, ăn trúng cực phẩm thần linh đan hả?"
"Không rõ lắm."
"Nếu là vậy, ngươi cũng không phải là đối thủ của nàng?"
Hắc Dương gật đầu.
Hắc Tuyển Dực híp mắt, trong lòng đã có dự định khác.
Tối hôm đó, Ô Nhược tắm rửa xong thì không thấy Hắc Tuyển Dực ở trong phòng, cậu tưởng y ở thư phòng đọc sách nên lên giường đả tọa, khoảng nửa canh giờ sau, Hắc Tuyển Dực mới về phòng.
"Lần này muốn gϊếŧ Ô Úy Tuyết, e là rất khó."
Ô Nhược mở mắt, nghi hoặc nói: "Tức là lúc nãy ngươi đi tìm Ô Úy Tuyết?"
Sắc mặt Hắc Tuyển Dực nặng nề: "Viện nàng có bố trí đại trận, ngay cả ta cũng không vào được."
Vừa rồi y đến Ô gia tìm Ô Úy Tuyết, còn chưa vào được sân đã bị trận pháp dội ngược lại, sau đó dùng năm phần linh lực cũng không động được đến trận pháp, vì không để bị phát hiện nên y liền rời khỏi Ô gia.
"Đại trận này chắc không phải Ô Thần Tử bố trí cho nàng đâu ha?"
"Không phải." Hắc Tuyển Dực nói một cách chắc chắn: "Ô Thần Tử không có năng lực này."
Ô Nhược: "..."
"Sau lưng Ô Úy Tuyết chắc chắn có cao nhân tương trợ, sau này chúng ta phải cẩn thận hơn mới được."
Hắc Tuyển Dực cau chặt mày, bây giờ chỉ dựa vào Quỷ tộc bảo vệ Ô Nhược là không được.
Y lấy Tiên Khí trong túi trên eo ra, đặt vào tay Ô Nhược: "Còn nhớ chú ngữ mà ta dạy không?"
Ô Nhược cầm chặt Tiên Khí: "Ngay cả Tiên Khí cũng lấy ra, người nọ thật sự rất lợi hại sao?"
"Có thể bố trí đại trận, chắc chắn không phải là kẻ đầu đường xó chợ."
"Cao nhân này sẽ là ai đây?"
Ô Nhược càng lúc càng bất an.
°°°°°°°°°°
Lời editor: Spoil tí tại tức quá, bạn Dực sắp cưới bình thê nhưng không phải bình thê, yên tâm đi, lật mặt trong vòng 3 chương :))) tối nay mình sẽ đăng thêm một chương. Tối mai mình sẽ đăng một lượt 4 chương luôn cho liền mạch, tất cả là vì cơn tức và để hả dạ.
Đăng: 30/12/2021