*
Ô Nhược nói: “Ta mỗi lần kêu bọn Thi Nguyên đến Bách thực phủ mua điểm tâm, luôn mua không đúng khẩu vị ta thích, các ngươi hiện tại nếu tới, thay ta đi Bách thực phủ một chuyến, ta đã rất lâu không được ăn điểm tâm ngon miệng.”
*(O_O)*
“Vâng, bọn ta nhất định mua điểm tâm thật ngon cho thiếu gia.” Ô Đại, Ô Tiểu đắc ý nhìn thoáng qua Thi Nguyên. Mặc kệ như thế nào, bọn họ cũng ở bên chiếu cố Ô Nhược mười mấy năm, Ô Nhược thích cái gì, bọn họ rõ ràng nhất, cho nên người đi theo Ô Nhược chỉ có hơn tháng không thể so sánh.
*
Hai người đi rồi, Ô Nhược cười châm chọc, cậu sao có thể lưu bọn họ lại bên người để giám thị nhất cử nhất động của mình chứ. Cậu kêu Thi Hựu đưa lỗ tai lại đây, nhỏ giọng nói vài câu.
Thi Hựu gật gật đầu, xoay người rời đi.
*
Hắc Tín hỏi Ô Nhược tên của tiểu thiếu gia, liền cho mọi người chuẩn bị bữa sáng.
*
Ô Nhược và Hắc Tuyển Dực ăn xong bữa sáng, Ô Đại cùng Ô Tiểu khập khiễng trở lại, mặt hai người bị đánh thành đầu heo, xanh một khối tím một khối, quần áo và tóc cũng là vừa bẩn vừa rách như ăn mày.
Ô Nhược kinh ngạc hỏi: “Các ngươi làm sao vậy?”
*(O_O)*
“Thiếu gia, ngươi phải làm chủ cho chúng ta a.” Ô Đại vừa trở về liền kêu oan.
Ô Tiểu khóc lóc nói: “Chúng ta ở Bách thực phủ không cẩn thận làm rớt điểm tâm của một vị công tử, hạ nhân của người đó không nói một câu liền đánh chúng ta một trận, còn kêu chúng ta đền bạc cho hắn.”
*
Bọn họ thật xui xẻo, vừa bắt đầu làm việc liền phát sinh chuyện như vậy.
Ô Nhược hỏi: “Là công tử nhà ai?”
*
“Không biết.”
*
“Nếu không biết, vậy như thế nào giúp các ngươi làm chủ, ta xem các ngươi bị thương rất nặng, vẫn là nhanh trở về nghỉ ngơi, chờ qua năm mới lại đến bắt đầu làm việc.”
*
Ô Đại, Ô Tiểu không thể tìm được vị công tử kia báo thù, nghẹn một hơi, nhưng cũng không thể ở chỗ này chỉ tăng thêm thương tình, liền không phản đối: “Chúng ta liền trở về xem y sư……”
*(O_O)*
Nói tới đây, ngừng lại, một bộ đáng thương mà nhìn Ô Nhược, trước kia bọn họ bị thương, không cần bọn họ hỏi, Ô Nhược lập tức sẽ cho bọn họ tiền thuốc men.
Chính là, bây giời Ô Nhược hận không thể giết bọn họ, làm sao có khả năng cho bạc để bọn họ đi xem y sư: “Được, ta kêu Thi Nguyên đưa các ngươi ra phủ.”
*
Ô Đại, Ô Tiểu sửng sốt há to miệng, không thể tin được Ô Nhược cứ như vậy cho bọn họ trở về.
*
Thi Nguyên tiến lên làm một cái thủ thế mời: “Hai vị mời.”
*
Ô Tiểu bực mình mà nhìn Ô Nhược: “Thiếu… Thiếu gia, chúng ta……”
*
Ô Nhược nhẹ giọng nói: “Đừng chậm trễ trị liệu.”
*(O_O)*
Thi Nguyên ngăn trở tầm mắt Ô Đại Ô Tiểu đang nhìn Ô Nhược.
Ô Đại, Ô Tiểu không lấy được bạc, vẻ mặt nén giận mà theo Thi Nguyên rời khỏi hậu viện.
*
Ô Nhược cười lạnh, cảm thấy chỉ cho Thi Hựu đánh bọn họ một trận thật là quá nhẹ, bất quá, ngày lành của bọn họ cũng sắp kết thúc rồi.
Cậu kêu Thi Cửu dìu đứng dậy: “Hắc Tuyển Dực đang ở đâu?”
*
“Chủ tử ở tiểu viện cách vách trong phòng luyện khí.”
*
“Mang ta qua đi nhìn xem.”
*
“Vâng.”
*
Thi Cửu và Thi Diệc đỡ hắn đi vào tiểu viện tử cách vách, vì không muốn quấy rầy Hắc Tuyển Dực, bọn họ tay chân nhẹ nhàng đi đến bên cửa sổ, lén lút mở cửa sổ ra, từ khe hở nhìn thấy Hắc Tuyển Dực đang tập trung tinh thần rót linh lực vào lò luyện khí, trên mặt da giả như da thật, toát ra rất nhiều mồ hôi, thoạt nhìn thật vất vả.
*
Ô Nhược ngắm sườn mặt kiên nghị của Hắc Tuyển Dực không khỏi thất thần.
Từ khi trọng sinh trở về, Hắc Tuyển Dực không phải tặng lễ cho người nhà, thì chính là đưa người hầu cho cậu, nếu không chính là giúp cậu làm này làm kia, chưa từng có yêu cầu hồi báo, mà cậu ngay cả lễ vật nhỏ cũng chưa từng tặng cho Hắc Tuyển Dực, trong lòng cảm thấy rất ngượng ngùng.
*
Nhưng mà Hắc Tuyển Dực muốn bạc có bạc, muốn nguyên liệu cũng có nguyên liệu, cái gì cũng không thiếu, cậu cũng không biết tặng cái gì cho tốt.
Ô Nhược nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng đóng lại cửa sổ, rời khỏi hậu viện, sau đó bảo Thi Cửu đi chuẩn bị cho cậu một ít đồ vật.