Nhưng Tề Hoan lại cảm thấy, Lôi Thần và Thiên Lôi giống như đang né tránh nàng, chỉ lưu lại một câu nói, gấp đến nỗi ngay cả gặp mặt cũng không có liền đi trước.
Mặc kệ Lôi Thần cùng Minh Hỏa làm giao dịch gì, dù sao cũng không liên quan đến nàng, chỉ cần nàng không muốn, bất luận là ai cũng không có quyền thao túng tình cảm của nàng.
Trên đường trở lại thành Minh Hỏa, Minh Hỏa rất an phận, hoàn toàn không làm ra chuyện quá đáng gì, chỉ là ngẫu nhiên có lúc ánh mắt Tề Hoan và hắn giao nhau, có thể thấy rõ tia sáng nóng bỏng trong mắt hắn.
Trên đường Ngọc Long Nhi cũng một mực ở bên cạnh Tề Hoan, về phần Minh Viêm thì vẻ mặt khó chịu, ánh mắt mỗi lần nhìn Tề Hoan đều giống như đang nhìn kẻ thù. Không có chuyện gì liền xoay quanh Tề Hoan, nàng cảm thấy hắn giống như máy giám thị tự động vậy.
Mặc kệ là Minh Hỏa bảo hắn đến giám thị, hay là hắn tự ý, dù sao nàng cũng không có làm ra chuyện gì xấu đến không thể gặp người, tùy ý hắn nhìn. Lúc đầu Tề Hoan cũng khó chịu, nhưng thời gian lâu dần đã thành thói quen.
Khai sơn lập phái không phải một sớm một chiều là có thể hoàn thành, coi dù tiên nhân thần thông quảng đại, nhưng muốn lập nên một tòa cung điện cũng cần hao tốn thời gian. Căn cứ vào thân phận Đoạn Tuế, thì quy mô cung điện của lão, ít nhất phải bằng Minh Hỏa điện, một tòa cung điện lớn như vậy, dựng lên nhanh nhất cũng phải mất mấy tháng.
Cho nên, trong thời gian này, Tề Hoan không thể không lại ở lại địa bàn của Minh Hỏa.
Tề Hoan chưa bao giờ biết, thì ra mỗi ngày sáng sớm rời giường lại là một chuyện làm cho lòng người run sợ như thế. Lần này nàng tự mình chọn chỗ ở, đã tránh đi toàn bộ cung điện treo hai chữ Minh Hỏa rồi, cuối cùng tìm được một tiểu viện độc lập trong góc Minh Hỏa điện. Thế nhưng, đó căn bản không cách nào ngăn cản được chấp nhất của Minh Hỏa, mỗi sáng sớm bị Tiên Tôn đánh thức, bưng nước rửa mặt, cái này đối với tinh thần của Tề Hoan tuyệt đối tổn thương vô cùng nghiêm trọng, khó có thể lành lại.
Sáng sớm hôm nay, trong lúc Tề Hoan đang mơ màng ngủ, chợt nghe thấy tiếng đập cửa bên ngoài, nàng mấy móc đi xuống giường, mặc quần áo. Dựa theo lệ cũ, nếu động tác không nhanh chút, ánh chừng Minh Hỏa sẽ xông vào, ai bảo đây là địa bàn của hắn chứ. Hắn còn có thể vô sỉ nói, sợ Tề Hoan bị kẻ xấu bắt cóc, cho nên mới đi vào xem.
Hai đại tiên tôn ở trong cung, kẻ xấu nào nhàm chán tới muốn chết mới có thể xông vào đi. Huống hồ nàng lại không tài không sắc, bắt cóc nàng không bằng bắt cóc tiểu hồ ly còn có giá trị.
“Mời vào.” Cửa bị đẩy ra, chỉ có điều hôm nay người tiến vào lại không phải Minh Hỏa, trong tay người nọ cũng không có chậu rửa mặt, xem ra không phải đến hầu hạ nàng.
Tề Hoan có chút kỳ quái nhìn Minh Viêm mang theo một nữ tử xinh đẹp mặc sa y màu tím xanh đi vào phòng, nàng không chào hỏi, cũng không mở miệng nói chuyện, nếu là đến tìm nàng, đương nhiên là bọn họ phải mở miệng trước rồi, nàng lại không quen bọn nó, có cái gì để nói đây.
“Đây là mẹ ta.” Minh Viêm thần sắc bình tĩnh giới thiệu với Tề Hoan.
“À, ngưỡng mộ đã lâu.” Có trời mới biết, nàng căn bản không biết mẹ Minh Viêm là ai. Huống hồ, cái này lại có quan hệ gì tới nàng?
“Mẹ ta muốn nói chuyện với ngươi.”
“Nói chuyện với ta? Chuyện gì?” Tề Hoan có chút buồn cười, đây là tới ra oai phủ đầu sao? Nhưng mà đúng ra, vị này hình như không phải vợ Minh Hỏa nha, tuy Minh Hỏa Tiên Tôn lão nhân gia hắn có không ít nhi tử, song đáng tiếc đến nay vẫn chưa cưới vợ, Tề Hoan cho dù không cố ý nghe ngóng, nhưng mấy tin tức nho nhỏ này cũng sẽ thỉnh thoảng truyền vào trong tai nàng.
“Viêm Nhi, con ra ngoài trước đi.” Mẹ Minh Viêm thoạt nhìn lại là nữ nhân ôn hòa, giọng nói cũng mềm mại, nụ cười trên mặt vô cùng cuốn hút, làm người ta vừa nhìn đã cảm thấy dịu dàng. Đáng tiếc hiện tại Tề Hoan căn bản không có biện pháp tin tưởng bề ngoài một người, cho dù thoạt nhìn là người tốt, song vẫn có thể trở tay cho nàng một đao, làm nàng chết cũng không biết chết như thế nào.
Những gì phải trải qua ở Thiên Ma giới, đối với Tề Hoan vĩnh viễn là một bóng ma không bao giờ mất, người Thiên Ma giới cùng người ở Tiên Giới có cái gì khác nhau đâu!
Minh Viêm liếc nhìn Tề Hoan, có chút không tình nguyện bước ra ngoài, thuận tay đem cửa phòng đóng lại.
“Xin chào, ta tên là Đông Vũ, là đệ tử của Đông Lưu cung.” Đông Lưu cung là địa bàn của Tử Tiêu Tiên Tôn, Tề Hoan mơ hồ nhớ được phái Thục Sơn hình như chính là một phần của Đông Lưu cung đấy, nếu thật sự tìm hiểu ngược lại, thì bọn họ xem như là kẻ thù rồi.
Chẳng qua ở trong thế giới này không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn mà thôi, chuyện mọi người vì một món đồ vật tranh đến ngươi chết ta sống, quay đầu lại đã cùng liên thủ giết đi những kẻ thù khác cũng không phải là không có khả năng.
“Ta tên là Tề Hoan, mời ngồi.”
Hai nữ nhân ngồi xuống, trong lúc nhất thời không ai mở miệng nói chuyện, không khí trong phòng có chút xấu hổ, cuối cùng vẫn là Đông Vũ mở miệng trước, “Nghe nói Tề Hoan tiểu thư là khách của Minh …. Minh Hỏa tiên tôn mời đến?” Lời Đông Vũ nói lại khiến Tề Hoan nhất thời không biết trả lời thế nào, ngươi muốn hỏi thì hỏi thống khoái chút đi, dù sao cũng đều là như vậy, ấp a ấp úng vòng vo làm cái gì. Làm người ta trong lòng khó chịu đấy!
“Chỉ ở tạm mà thôi, đợi Thiên Tuế cung tu sửa xong, chúng ta sẽ chuyển ra đi.”
“Kỳ thật. . . . . . Tại đây cũng rất tốt, trong Minh Hỏa điện bình thường không có ai ra vào, cũng không có người đến quấy rầy. . . . . .” Đông Vũ cười cười, biểu lộ trên mặt có chút cay đắng, không phải ai cũng đều có tư cách đến ở trong Minh Hỏa điện đâu. Nghe nói lúc Tề Hoan đến, Minh Hỏa thậm chí còn để cho nàng tự chọn chỗ ở, điều này ở trong mắt Đông Vũ, chính là ân sủng to lớn.
Minh Hỏa đối với nữ nhân chưa bao giờ keo kiệt, nhưng hắn đối với tình cảm lại vô cùng keo kiệt, mỗi tình nhân của hắn đều được sủng ái vô cùng, tuyệt đối không ai được sủng ái hơn ai, song cũng chỉ là sủng mà thôi, không có yêu, Minh Hỏa không yêu bất kì kẻ nào.
“Không phải nơi ở của mình, chung quy sẽ không quen.” Mỗi sáng ra đã phải trông thấy âm hồn bất tán mà mình không muốn gặp, thoải mái được mới là lạ. Đáng tiếc phái Thanh Vân trên dưới đều là nam, cho dù Tề Hoan muốn bắt một người tới ngủ cùng, thì cũng không có biện pháp.
Đông Vũ cười cười, “Ta chỉ là nghe Viêm Nhi nói, cô nương là khách quý Minh Hỏa Tiên Tôn tự mình mời đến, chỉ là. . . . . . tò mò mà thôi, không có ý tứ gì khác, xin cô nương chớ trách.” “Không sao, mỗi ngày ta ở đây một người cũng không còn việc gì làm” Chẳng lẽ thật không phải gây sự sao? Tề Hoan đáy lòng cảm thấy hơi thất vọng, nàng thật sự rất rất nhàm chán a, coi như có người đến bới móc cũng tốt. Còn tiếp tục như vậy đoán chừng sẽ bị kìm nén mà chết, nếu không thì bị Minh Hỏa giày vò thành bệnh tim.
“Cái kia. . . . . . Ta đi trước, cô nương nghỉ ngơi đi.” Đông Vũ áy náy gật đầu với Tề Hoan, hơi cúi người, xoay người rời đi. Đi tới trước cửa phòng, lòng bàn tay nàng đột nhiên nhỏ ra một giọt chất lỏng màu máu đen, vừa rơi vào bên trên cánh cửa, rất nhanh liền thấm mất không thấy đâu.
Thời điểm Đông Vũ ra khỏi chỗ Tề Hoan ở, lại trông thấy con mình Minh Viêm quỳ trên mặt đất, đứng trước mặt hắn chính là một nam nhân sắc mặt rất khó coi, chính là Minh Hỏa.
Đông Vũ vội vàng tiến lên đón, cắn môi dưới quỳ trên mặt đất, “Bái kiến Minh Hỏa Tiên Tôn.” Những nữ nhân các nàng, chưa từng có tư cách gọi thẳng tên của Minh Hỏa.
“Đông Vũ. . . . . . Ngươi tới đây làm gì?” Minh Hỏa cúi người, một tay nắm cằm xinh xắn của nàng, trên mặt mang nét tươi cười mị hoặc.
“Thiếp thân, thiếp thân chỉ là nghe nói. . . . . . Nghe nói. . . . . .” Đông Vũ bị hai con ngươi màu đen cháy lên hỏa diễm nhìn soi mói, liền ngay cả một câu nguyên vẹn cũng không có biện pháp nói ra.
Hiện tại Minh Hỏa vô cùng tức giận, bằng không hỏa diễm trong mắt hắn đã không biến thành loại màu khủng bố đó, chỉ khi giết người, hỏa trong mắt hắn mới có thể càng lúc càng sâu. Trước đây, nàng tò mò với mỗi tình nhân của Minh Hỏa, hắn chưa bao giờ để ý, thậm chí mang nàng đi gặp rất nhiều tình nhân của hắn, vì sao chỉ mình Tề Hoan là không được?
“Hử? Nghe nói cái gì? Nghe nói ta mang một nữ nhân về, cho nên chạy sang đây nhìn xem?” Minh Hỏa thay Đông Vũ giải thích nói.
“Vâng.” Đông Vũ hoảng sợ nhìn hai con ngươi không chút cảm xúc của Minh Hỏa, toàn thân không tự chủ được mà run rẩy. Nếu như hiện tại Minh Hỏa giết nàng, nàng cũng không cảm thấy kỳ quái.
“Ai da!!! Ồn ào náo nhiệt nhỉ.” Tề Hoan vừa đẩy cửa ra, đã nhìn thấy một màn trước mắt, nàng tựa lên khung cửa, có chút hứng thú nhìn Minh Hỏa cùng hai người đang quỳ trên mặt đất.
Làm cái gì đây, chấp hành gia pháp ở trước cửa phòng nàng?
Trông thấy Tề Hoan đi ra, Minh Hỏa nhắm mắt lại, hỏa diễm trong mắt khôi phục màu sắc vốn có, hắn liếc qua Minh Viêm cúi đầu quỳ ở một bên, nhàn nhạt nói, “Viêm Nhi, mang mẹ ngươi xuống dưới tĩnh dưỡng thật tốt đi.”
“Vâng” Minh Viêm giống như nhận được lệnh đặc xá, vội vàng dìu Đông Vũ rời khỏi chỗ ở của Tề Hoan.
“Hôm nay sao lại dậy sớm rồi?” Đợi Minh Viêm cùng Đông Vũ rời đi, Minh Hỏa giống như không có chuyện gì xảy ra, vẻ mặt tươi cười nghênh đón Tề Hoan. Trở mặt cực nhanh, làm cho Tề Hoan cũng phải sợ hãi thán phục.
Nàng có phải rất may mắn hay không, Minh Hỏa không có dùng vẻ mặt khủng bố kia nhìn nàng?
Tuy đều là mỉm cười, nhưng ánh mắt hắn nhìn Đông Vũ vừa rồi, làm cho Tề Hoan có cảm giác kinh hồn táng đảm, nàng chỉ cảm thấy rét lạnh, lạnh đến tận tận xương tủy.
“Ngủ nhiều, cảm giác xương cốt đều giòn hết rồi.” Mấy ngày nay nàng ở Minh Hỏa điện đúng là sa đọa chưa từng có, ngay cả tu luyện cũng không thèm, tuy bây giờ đối với nàng mà nói, có tu luyện hay không cũng không quan trọng gì. Muốn tiến thêm một bước tu luyện Thiên chi đạo, phải tìm được bốn loại nguyên tinh, nhưng ba nguyên tinh còn lại nàng căn bản không biết đi tìm ai đòi.
E là chỉ có thể đợi Mặc Dạ về rồi hỏi hắn thôi, vì sao chuyện tu luyện của bản thân lại còn phải đi hỏi người khác chứ? Tề Hoan bẹp miệng. Mặc Dạ nói sao cũng không chịu bật mí của nàng biết, nhất định là có âm mưu.
Người kia, không chỉ ác độc gian trá giảo hoạt, tâm cơ lại rất nặng, căn bản chính là mười phần ác ôn. Chẳng qua nghĩ tới hắn, tâm tình Tề Hoan trái lại tốt hơn rất nhiều, vừa mới từ biệt vài ngày, lại bắt đầu nhớ hắn, ngay cả nằm mơ cũng mơ thấy. Người ta nói ngày suy nghĩ đêm sẽ mộng, bệnh tương tư của nàng có nghiêm trọng như vậy sao!