Được rồi, tạm thời xem như chúng nó cảm tình tốt cùng nhau lớn lên.
Tiểu Ngân nửa quỳ trước mặt tiểu hồ ly, cẩn thận từng li từng tí ôm nó vào trong lòng bàn tay, tiểu hồ ly nội thương không nghiêm trọng lắm, trúng một quyền, thân thể hơi biến dạng mà thôi.
Cái này đối với nó mà nói căn bản không tính là vết thương lớn gì.
Nhưng nếu có người giúp nó không phải đi lại đương nhiên nó sẽ không từ chối, chẳng qua sắc mặt con rắn chết tiệt này là sao a! Hắn bày cho ai xem!! Nhìn vẻ mặt tái nhợt của Tiểu Ngân, tiểu hồ ly phút chốc nổi giận.
Dứt khoát “hừ” một tiếng nằm bò trên người Tiểu Ngân không thèm để ý đến hắn nữa, mặc hắn cẩn thận ôm mình.
“Ngươi làm sao lại chưa chết?” Đứng trước mặt Tề Hoan, Tiểu Ngân nhìn vẻ mặt không tốt của nàng, ngữ khí cực kì khó chịu.
“Ngươi cũng chưa chết, dựa vào cái gì nguyền rủa Tiểu Hoan chết!” Tiểu hồ ly nghe xong lập tức đốp chát lại, nhe răng trợn mắt nhảy ra khỏi ngực hắn. Nhưng với kích cỡ như chim sẻ của nó, Tề Hoan thực sựkhông cảm giác được cơn giận gì!
Lý do vì sao Tiểu Ngân ác cảm với mình như vậy, thực ra trong lòng Tề Hoàn hiểu rõ, nếu không phải năm đó nàng xúc động, thì tiểu hồ ly sao phải lưu lạc đến tình trạng bây giờ. Con rắn kia trước nay chỉ để tâm đến chuyện của tiểu hồ ly.
“Ta. . . . . .” Vạt áo bị tiểu hồ ly làm nát bét, tốt xấu gì đó cũng là tiên y ah, thật sự rất lãng phí. Tiểu Ngân cũng không để tâm, thấy tiểu hồ ly tức giận, hắn chỉ có thể kìm nén cơn giận ngập trời với Tề Hoan.
“Ta cái gì mà ta, dù sao cũng không được phép mắng Tiểu Hoan.” Tiểu hồ ly giương nanh múa vuốt, thậm chí lưu lại trên tay Tiểu Ngân hai vệt máu.
“Ta đã biết.” Tiểu Ngân thở dài, nhiều năm như vậy, tính khí tiểu hồ ly vẫn không hề thay đổi. Thật không biết nữ nhân kia rốt cuộc tốt ở điểm nào!
Tiểu Ngân không tình nguyện nhìn về phía Tề Hoan, rất lâu sau mới nhàn nhạt mở miệng, “Minh Viêm sẽ không nói hành tung của ngươi cho Minh Hỏa, nhưng không lâu sau nhất định Minh Hỏa sẽ biết, đến lúc đó ta không giúp được ngươi. Ta không phải là đối thủ của hắn.”
“Cho nên?” Tề Hoan nhướng mày, nàng chưa từng hy vọng Tiểu Ngân hỗ trợ, nhưng hẳn là hắn sẽ có biện pháp đi. Hơn nữa. . . . . . Liếc nhìn tiểu hồ ly, Tề Hoan buồn cười, tiểu hồ ly thế nhưng lại một lòng đi theo mình, coi như vì tiểu hồ ly, Tiểu Ngân cũng sẽ không thể bỏ mặc mình trong nguy hiểm.
“Ngươi có thể đi tìm Lôi Thần và Thiên Lôi, ta đoán hai người bọn họ có lẽ đã đạt tu vi thần tướng rồi, Minh Hỏa tuyệt đối không phải đối thủ của hai người bọn họ.” Lời Tiểu Ngân nói tiết lộ không ít tin tức, hắn đang nói cho Tề Hoan biết thực lực của Minh Hỏa khủng bố thế nào.
“Không có biện pháp nào tốt hơn sao?” Nói thật, Tề Hoan không muốn đi tìm Lôi Thần, nàng không muốn nhận sự che chở của người khác.
“Nghe nói bốn thần thú và tháp Lôi Thần đều do ngươi tạo ra, nếu ngươi có thể khống chế Lôi Thần Tháp, hoặc là khống chế bốn thần thú, thì ngươi hoàn toàn có thể đi ngang ở Tiên Giới.” Tiểu Ngân tức giận hừ một tiếng.
“Cái này cũng là một ý kiến hay a.” Tề Hoan vuốt cằm, mặc dù không biết có thể được hay không, nhưng cái kia dù sao cũng là đồ do mình luyện hóa ra, chắc sẽ không bài xích mình mới phải.
“Ngươi cứ từ từ suy nghĩ đi, trước tiên cùng ta trở về.” Nói xong Tiểu Ngân ôm tiểu hồ ly đi, bỏ lại Tề Hoan ở phía sau mỉm cười kỳ dị. Xem mình không vừa mắt phải không, hừ. Về sau cho ngươi nếm mùi đau khổ.
Nghe nói bây giờ Tiểu Ngân đứng đầu một thành, Tề Hoan cũng không quá kinh ngạc, dù sao thực lực của Tiểu Ngân khi đó đã mạnh đến khủng bố rồi, điều khiến nàng tò mò là, theo cá tính của Tiểu Ngân sao hắn có thể cam tâm tình nguyện làm chủ thành gì gì đó đây?
Không biết trong những năm này rốt cuộc hắnđã trải qua những chuyện gì.
Độn Thành chính là thành mà Tiểu Ngân quản lý, thoạt nhìn còn náo nhiệt hơn thành Tịch Diệt, Tề Hoan không nhanh không chậm đi theo Tiểu Ngân, không bỏ qua ánh mắt si mê của mấy tiên nữ đối với Tiểu Ngân trên đường, thậm chí còn có người quang minh chính đại ném mị nhãn, đáng tiếc đương sự vẫn như cũ mặt không biểu tình.
Tề Hoan nhún nhún vai, cũng may, nàng đã qua tuổi hoài xuân. Nhìn các cô nương can đảm này, nàng thật sự cảm thấy bản thân đang già đi rồi.
Theo Tiểu Ngân trở về phủ thành chủ, nàng – khách nhân bị chủ nhân gạt qua một bên, người ta trực tiếp ôm tiểu hồ ly đi mất, không có biện pháp Tề Hoan chỉ có thể tự lực cánh sinh.
Cũng may phủ thành chủ này không lớn, người ở bên trong không nhiều, Tề Hoan chưa đi được mấy bước đã thấy lão quản gia đi tới. Mặc dù lão nhân này thoạt nhìn tướng mạo rất già nhưng thực lực lại không kém, ít nhất cũng là bát trọng thiên.
Ai, thời đại bất đồng, năm đó Chân Quân được mọi người khâm phục bây giờ duỗi tay túm một cái có thể ném ra bốn năm người. Đây là thói đời gì a, còn để cho đám người mới như các nàng sống hay không.
Có lẽ Tiểu Ngân đã dặn dò lão quản gia kia, cũng không biết hắn nói gì với lão mà lão mang theo Tề Hoan tham quan phủ thành chủ, nhân tiện bảo Tề Hoan tự mình chọn chỗ ở.
Tuy nói phủ thành chủ không lớn nhưng đó cũng chỉ là so sánh thôi. Nếu ở chỗ này đi dạo một vòng, một canh giờ là mất phương hướng rồi. Cũng may phong cảnh ở đây không tệ, Tề Hoan cũng không chú ý, vừa nghe lão quản gia giới thiệu vừa đi về trước.
“Đây là chỗ nào?” Đi qua chín hành lang uốn khúc, ngã rẽ xuất hiện một cái cổng vòm bằng đá. Tề Hoan nhìn thoáng qua, bên trong lờ mờ có thể thấy được một tòa lầu các, sân viện trồng rất nhiều hoa và cây cối, cánh hoa phấn trắng theo gió nhẹ không ngừng bay xuống.
“Ách. . . . . .” Trong lòng lão quản gia cả kinh, lão nhất thời không kiểm tra lại dẫn Tề Hoan đến chỗ này.
“Bên trong không thể ở sao?” Nhìn hoa và cây đầy vườn, Tề Hoan lại nhớ tới thời gian ở phái Thanh Vân lúc trước, hồi đó nơi ở củaHoa Hiển Tử sư huynh khắp nơi đều là hoa đào, sư huynh của nàng ủ rượu hoa đào tuy không sạch sẽ lắm, nhưng mà hương vị thật sự không tồi. Đáng tiếc. . . . . . Hiện tại căn cơ phái Thanh Vân ở nhân gian đã bị hủy, mọi người phái Thanh Vân trên Tiên Giới lại biến mất không còn một mống.
“Ở đây….. Ở đâykhông tiện!” Lão quản gia lau mồ hôi trên trán, mặc dù không biết vị trước mắt này có quan hệ thế nào với thành chủ, nhưng mệnh lệnh của thành chủ là tất cả đều theo tâm nguyện của nàng, những lời này thế nhưng đầy thâm ý đó a.
“Phủ quản gia, ngài tới đây có chuyện gì không?” Không đợi lão quản gia mở miệng, Tề Hoan chợt nghe thấy giọng nói thanh thúy dễ nghe của nữ tử truyền đến từ trong sân.
Ah, kim ốc tàng kiều! Đây là ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Tề Hoan.
“Hỏa tiểu thư, lão nô có lễ.” Quản gia cung kính bái vọng về phía tiểu viện kia.
“Phủ quản gia khách khí, đều là người một nhà.” Giọng nói dễ nghe của nữ tử một lần nữa vang lên.