Kể từ khi gặp Tề Hoan, trong lòng Minh Tư luôn có vướng mắc.
Thật ra trước kia Minh Tư đã biết lý do vì sao phụ thân đối tốt với mình, hoàn toàn là bởi vì dung mạo của nàng. Ở nhà nàng có một cung điện cấm địa, bất kì kẻ nào cũng không được phép bước vào ngoại trừ Minh Hỏa, bằng không sẽ phạm vào tử tội.
Minh Tư khi còn bé hay nghịch ngợm, từng len lén đi vào, kết quả là nhìn thấy khắp nơi trong cung điện đó treo đầy những bức tranh, nữ nhân trong tranh cực kì giống với mẫu thân của nàng.
Minh Tư từng cho rằng đó là mẫu thân của mình, phụ thân chỉ e ngại không nói ẫu thân mà thôi. Nhưng khi nàng len lén chạy tới nói ẫu thân biết, mẫu thân lại cười rất khổ sở. Lúc ấy nàng cũng không hiểu vì sao mẫu thân lại có vẻ mặt này, đợi đến khi dần dần trưởng thành nàng mới biết, thực tế, nàng và mẫu thân đều là vật thay thế cho nữ nhân trong tranh.
Người ngoài nhìn vào đều cảm thấy Minh Hỏa Thần Tướng vô cùng sủng ái thê tử, nhưng trên thực tế chỉ có Minh Tư biết, từ sau khi nàng ra đời, phụ thân chưa từng gặp lại mẫu thân. Bởi vì mẫu thân bây giờ không còn giống với nữ nhân trong tranh nữa.
Nhớ tới vết sẹo dữ tợn trên mặt do mẫu thân cố ý tạo thành, mắt Minh Tư không nhịn được dâng lên một ngọn lửa hung ác.
Bất luận Tề Hoan này là ai, tuyệt đối không thể để phụ thân nhìn thấy, nếu không, với độ si mê nữ nhân kia của phụ thân, ông nhất định sẽ không từ một thủ đoạn nào đưa Tề Hoan về nhà.
Gần đây gặp phải quá nhiều chuyện, Tề Hoan cảm thấy cực kì mệt mỏi, mặc dù với tu vi hiện tại của nàng mà nói, có phương pháp khôi phục thể lực tốt hơn ngủ nhiều, nhưng nàng thích thế. Đáng tiếc, luôn có người không biết điều lại tới quấy rầy.
“Nàng ta còn đang ngủ sao?” Vào phòng giam được ba ngày, Tề Hoan vẵn chưa từng mở mắt ra.
Mặc dù mọi người thoạt nhìn thấy nàng đã ngủ, nhưng trên thực tế, Tề Hoan vẫn cảm nhận được tất cả mọi chuyện đang xảy ra bên ngoài.
Ví dụ như, Minh Tư đã tới tìm nàng ba lần.
“Vâng, nàng ta đến nay vẫn chưa tỉnh lại.” Canh chừng phòng giam chính là thiếp thân thị vệ của Tuyết Sa, mặc dù thực lực đều đạt thất trọng thiên trở lên nhưng lại cực kì cung kính với Minh Tư chỉ có tu vi lục trọng thiên.
“Hừ, mở cửa ra, ta muốn vào xem một chút.”
“Chuyện này. . . . . .” Thủ vệ kia do dự chốc lát, sau khi nhìn thấy vẻ mặt không vui của Minh Tư, rốt cục vẫn phải mở cửa phòng giam cho Minh Tư vào.
Hắn chỉ là một thủ vệ nho nhỏ mà thôi, còn Minh Tư lại là con gái của Thần Tướng, sự chênh lệch địa vị giữa họ căn bản không thể so sánh, cho dù Tuyết Sa đứng ở trước mặt Minh Tư cũng là bằng vai phải lứa.
Mặc dù Tuyết Sa đã ra lệnh không cho bất kỳ kẻ nào tiến vào, nhưng chuyện này hắn quả thật không dám cự tuyệt.
Sau khi vào phòng giam, Minh Tư nhíu mày khó chịu. Thật ra thì phòng giam này cũng được xem là sạch sẽ, bên trong chỉ bày duy nhất một chiếc phản gỗ mà Tề Hoan đang nằm ngủ, phía trên chỉ đặt một tấm đệm rất mỏng.
Nhìn Tề Hoan ngủ say quay lưng về phía mình, mắt Minh Tư hiện lên vẻ hung ác, trong tay đột nhiên hiện ra một ngọn lửa đỏ rực, quả cầu lửa từ từ dài ra, biến thành một sợi roi.
Nàng thật muốn biết Tề Hoan rốt cục ngủ thật hay đang giả vờ ngủ! Nghĩ tới đây, Minh Tư giơ roi lên đánh thẳng về phía lưng Tề Hoan. Nhìn thấy roi kia sắp đánh lên người Tề Hoan, Tiểu Hồ Ly vẫn đang rúc trong ngực nàng đột ngột mở to mắt, con ngươi phát ra một luồng kim quang quỷ dị, sau đó chiếc roi do lửa tạo nên bị gãy thành từng đoạn.
Nhìn thấy cảnh này trong lòng Minh Tư cả kinh, vội vàng buông tay ra, không nhịn được lui về phía sau hai bước.
Nàng đã nghe Tuyết Sa nói, con tiểu hồ ly trong ngực Tề Hoan cũng chỉ mới có tu vi nhất trọng thiên, không hề có chút uy hiếp nào đối với nàng, sao bây giờ lại hoàn toàn không phải như vậy.
Trên thực tế, tu vi của Tiểu Hồ Ly mới chỉ nhất trọng thiên, nhưng sau khi vượt qua thiên kiếp, nó bắt đầu có ý giấu diếm thực lực của bản thân. Tiểu Hồ Ly cũng biết, lần này Tề Hoan trở về cho dù nàng không muốn liên quan đến bất cứ chuyện gì, thì cuộc sống cũng không thể yên bình được, tốt nhất vẫn nên giấu diếm thực lực, đến lúc quan trọng mới thể hiện ra.
“Ta có chỗ nào đắc tội đến ngươi sao?” Nàng chỉ ngủ một giấc, đâu có gây cản trở gì đến người khác, sao luôn có người đến gây sự với nàng chứ? Tung người ngồi dậy, Tề Hoan lấy tay vuốt loạn tóc trên đầu, nhìn Minh Tư dường như vừa chịu sợ hãi cách đó không xa.
Nàng ta sợ cái rắm a, nếu sợ thì cũng phải là mình mới đúng! Vừa rồi nếu không phải Tiểu Hồ Ly nhanh nhẹn, thì chiếc roi đó đã đánh lên người mình rồi, cho dù không ảnh hưởng gì nhiều nhưng da tróc thịt bong là không thể tránh khỏi.
“Ngươi không đắc tội ta.” Minh Tư định thần rất nhanh, khôi phục lại dáng vẻ cao ngạo, cằm vểnh lên, từ trên cao nhìn xuống tỏ vẻ miệt thị Tề Hoan. Đáng tiếc, khi Tề Hoan đứng lên lại cao hơn nàng ta nửa cái đầu, thật là nghiệp chướng a.
“Ngươi muốn đánh ta, dù sao cũng phải cho ta một cái lý do chứ.” Cầm Tiểu Miêu bị mình gối bẹp, Tề Hoan lại véo người nó hai phát để khôi phục bộ dạng tròn vo, thật đàn hồi a, lại nhào nặn nó hai phát nữa.
Hiện tại cánh trên người Tiểu Miêu đã to hơn rất nhiều, việc này có quan hệ trực tiếp đến sự trưởng thành của nó, nếu như Tiểu Miêu khôi phục trạng thái bình thường, mang ra ngoài nhất định sẽ rất hoành tráng.
“Ta ghét gương mặt này của ngươi.” Minh Tư nói chuyện rất thẳng thắn, hoặc là nói nàng ta căn bản khinh thường phải nói chuyện vòng vo với Tề Hoan.
Tề Hoan sờ sờ khuôn mặt của mình, lạ thật, bao nhiêu năm rồi đây là lần đầu tiên có người nói như vậy. Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, mặt mình như thế nào ảnh hưởng gì đến nàng ta, không biết có phải đầu óc vị này bị bệnh rồi hay không!
“Cho nên ngươi dùng roi quất ta?” Chuyện máu chó nàng cũng đã gặp nhiều, Tề Hoan phát hiện mình lại có thể bình tĩnh nói chuyện cùng đối phương, chuyện này thật là. . . . . .quá thành thục đi.
“Nhầm rồi, là ta muốn phá hủy gương mặt của ngươi, hoặc là, ngươi tự mình động thủ đi.” Mặc dù nghe thì rất khó tin, nhưng loại chuyện này Minh Tư vốn đã làm không ít. Trên thực tế, những năm gần đây Minh Hỏa thường xuyên mang về những nữ nhân khác nhau, những nữ nhân kia đều có mấy phần giống nữ nhân trong tranh, hoặc là tư thái, hoặc là khuôn mặt.
Song phần lớn đám nữ nhân đó đều không ở trong phủ Minh Hỏa được bao lâu, bởi vì các nàng sẽ vì đủ các loại nguyên nhân mà bị thương, bị chết, hoặc phần lớn sẽ bị hủy hoại dung mạo.
Trong lòng Minh Tư biết, phụ thân mình biết rõ những hành vi của nàng, nhưng hắn lại không nói gì nên lá gan nàng càng lúc càng lớn.
Càng về sau, Minh Tư giống như bị nhập ma, phàm khi gặp phải nữ nhân có dung mạo hao hao giống mình, nàng ta liền không phân biệt trắng đen xanh đỏ gì mà trực tiếp động thủ, những năm gần đây, mấy chuyện như vậy nàng ta đã làm không biết bao nhiêu lần.
Tề Hoan ôm Tiểu Miêu, vẻ mặt kinh ngạc nhìn nàng ta, giống như có hoa mọc trên mặt nàng ta vậy, cuối cùng nàng cũng được mở rộng tầm mắt. “Có phải ta nên cảm tạ ngươi vì đã không lấy mạng ta không?”
Minh Tư làm như vậy thì có khác gì lấy mạng người khác, trên đời này có nữ nhân nào không yêu quý dung mạo của mình chứ. Tề Hoan vốn chỉ là cảm thấy nhàm chán nên mới đáp lời, song cũng bị giọng điệu của Minh Tư làm cho tức giận.
“Nếu ngươi không chịu, ta cũng sẽ lấy mạng ngươi.”
“. . . . . . .” Tại sao lần nào đụng phải người của Tiên giới cũng đều không chịu nói lý lẽ vậy, ai nấy đầu óc đều bị bệnh hết rồi sao. Khóe miệng Tề Hoan co quắp, chẳng lẽ mình có thể chất yêu nghiệt chọc người trong truyền thuyết?
“Xem ra ngươi không đồng ý rồi, ta chỉ có thể nói xin lỗi mà thôi.” Minh Tư đã đồng ý với Tuyết Sa là sẽ không động đến một cọng tóc của Tề Hoan, nhưng bây giờ nàng ta đã quên hết không còn một chữ, nàng ta là con gái của Thần Tướng, nàng ta muốn giết người, ai dám cản.
Minh Tư vỗ nhẹ hai tay, phía sau đột nhiên xuất hiện hai bóng đen, nhìn khí tức của hai người kia, hóa ra đều là Tiên Tôn. Thật phô trương a, nữ nhân này rốt cục có lai lịch gì? Trong lòng Tề Hoan nổi lên nghi vấn, ngay cả bên người Tuyết Sa dường như cũng không có nổi hai gã Tiên Tôn a.
Song nàng cũng không quá khẩn trương, nàng thật sự không phải đối thủ của Tiên Tôn nhưng độ bền của Địa Võng trong tay nàng đã mạnh hơn lúc trước rất nhiều, muốn trói một Tiên Tôn hẳn là không có vấn đề gì.
Còn lại một người thì phải xem thủ đoạn của Tiểu Hồ Ly. Nghĩ tới đây, Tề Hoan có chút bận tâm nhìn Tiểu Hồ Ly một cái, kết quả, con hồ ly chết tiệt kia lại lấy ra một trái cây màu tím trông như thủy tinh, hung hăng cắn răng rắc, hoàn toàn không hề có dáng vẻ khẩn trương.
“Bắt nàng lại cho ta.” Minh Tư mở miệng hạ lệnh, hai gã Tiên Tôn kia cũng không lơ mơ chút nào, Tề Hoan căn bản không nhìn rõ động tác của hai người, đã thấy mình sắp bị người ta chế trụ. Ngay lúc này, trên mặt đất đột nhiên xuất hiện một làn khói màu xám, hai gã Tiên Tôn chợt nhận ra chân của mình thế nhưng không thể cử động được nữa.
Gã thị vệ canh giữ ở cửa phát hiện trong phòng giam hỗn loạn, vội vàng chạy đi tìm Tuyết Sa, mà mọi người trong phòng giam cũng không hề chú ý đến việc hắn rời đi.
Ngay từ lúc Minh Tư tiến vào, Địa Võng đã được đặt trên mặt đất, Tề Hoan vốn chuẩn bị dùng để phòng ngừa vạn nhất, không ngờ thật sự phải dùng tới.
Dù sao thực lực của Tề Hoan chưa đủ, trói được Minh Tư và một Tiên Tôn khác đã là cực hạn rồi, thêm một người nữa thì quá khó.
Người còn lại không đầy một khắc sau đã thoát khỏi Địa Võng, kiếm quang hóa thành lam quang, tấn công về phía Tề Hoan.
Tiểu Hồ Ly vẫn ngồi trên vai Tề Hoan vứt cái hột trong tay đi, kiếm quang màu lam bỗng nhiên chuyển ngược sang tấn công nó.
Tiểu Hồ Ly nhảy xuống khỏi vai Tề Hoan, trực tiếp hóa thành hình người giữa không trung, hai vòng sáng màu vàng chuyển động trong mắt hắn, trong tay hiện lên một ngọn lửa màu vàng nhạt, phóng về phía thanh kiếm kia.
Minh Tư mặc dù bị cố định nhưng không hề lo lắng một chút nào. Trên người nàng ta có mặc tiên y nên người bình thường không thể gây thương tổn gì cho nàng ta, về phần Tiên Tôn kia, sợ rằng trước mắt Tề Hoan cũng không thể làm gì được.
Trên thực tế, suy nghĩ của Minh Tư không sai, hiện tại không chỉ nhóm người Minh Tư không thể nhúc nhích mà Tề Hoan cũng không thể động đậy, chỉ cần nàng cử động một cái, Địa Võng sẽ không thể giam hai người kia được nữa.
Việc duy nhất nàng có thể làm là chờ Tiểu Hồ Ly giết chết gã Tiên Tôn kia, nói đi thì cũng phải nói lại, giết một Tiên Tôn không hề đơn giản như giết một con gà. Nhìn hai người bọn họ đánh nhau tới lui, không biết bao lâu nhưng vẫn không thể làm gì được đối phương, Tề Hoan đã bắt đầu nôn nóng.
“Tiểu Miêu, lên.” Tề Hoan ra lệnh một tiếng, Tiểu Miêu vốn đang gục trên mặt đất thoáng cái biến trở về bản thể, so với bản thể lúc còn ở nhà lao thì đã lớn hơn một vòng, hơn nữa hai chiếc cánh màu đỏ như máu trên người nó càng dễ nhận ra hơn.
“Đây là thứ gì!” Minh Tư chưa từng nhìn thấy hung thú bao giờ, đột nhiên trông thấy Tiểu Miêu nhe răng nhào về phía mình, bị dọa cho sợ đến mức hoa dung thất sắc.
“Hung thú Cùng Kỳ!” Gã Tiên Tôn bên cạnh Minh Tư cũng có một chút kiến thức, Cùng Kỳ mặc dù hiếm thấy nhưng những thông tin trên Tiên giới cũng có không ít.
Nếu như hung thú thật sự nhào tới, cho dù Minh Tư không chết cũng mất nửa cái mạng.
Gã Tiên Tôn muốn thoát ra đi giúp Minh Tư, song lại không thể nào khoát khỏi Địa Võng của Tề Hoan.
Lúc móng vuốt của Tiểu Miêu sắp chụp lên người Minh Tư, một trận gió mạnh đột nhiên đánh thẳng vào bụng nó.
Thân thể Tiểu Miêu ngừng lại, lật người giữa không trung, né khỏi cơn gió kia. Lúc nhìn thấy rõ hồng y nữ tử đột nhiên xuất hiện ở cánh cửa, nó rống lên hai tiếng lui về bên người Tề Hoan.
Thật là nghĩ cái gì thì cái đó tới, Tuyết Sa xuất hiện thật không đúng lúc, Tề Hoan cảm thấy hơi hơi khó chịu.
“Xem ra ta vẫn còn xem thường ngươi. Một con Cửu Vĩ Thiên Hồ có tu vi sánh bằng Tiên Tôn, một con hung thú Cùng Kỳ, ngươi còn thủ đoạn gì thì tốt nhất là giở hết ra đi.” Tuyết Sa nện bước đi vào phòng giam, Tiểu Hồ Ly cũng bị ả bức lui, gã Tiên Tôn giao đấu cùng Tiểu Hồ Ly cũng ngừng đấu, khuôn mặt trắng bệch.
Nếu Tuyết Sa không xuất hiện, chỉ sợ hắn đã sớm bị hồ hỏa của Tiểu Hồ Ly đốt thành tro.
Tề Hoan có thể chắc chắn đối phó được Tiên Tôn, nhưng hoàn toàn không chắc chắn có thể đối phó được Thiên Tướng. Mặc dù bọn họ chỉ chênh lệch một cấp nhưng thực lực lại hoàn toàn không giống nhau.
“Không dám, ta chỉ là tự vệ mà thôi.” Nhìn Tuyết Sa phá vỡ trói buộc của Địa Võng, sắc mặt Tề Hoan khó coi thu hồi lại.
Tuyết Sa nghe Tề Hoan nói, khóe miệng nhếch lên: “Tự vệ sao. . . . . . . Ngươi suýt chút nữa giết Tiểu Tư, nếu động đến nàng thì chỉ sợ ngươi muốn chết cũng không dễ như vậy đâu.”
Tề Hoan liếc mắt nhìn Minh Tư bị Tuyết Sa kéo về phía sau, nhìn ánh mắt tràn đầy sát ý của nàng ta, Tề Hoan cười lạnh trong lòng, nàng cũng muốn nhìn một chút xem nếu động vào nàng ta thì nàng sẽ có kết quả như thế nào!
Có lẽ ánh mắt khinh thường của Tề Hoan kích thích Minh Tư, hoặc là nàng ta đã thoát khỏi nỗi sợ hãi vừa rồi, Minh Tư nhẹ nhàng kéo tay áo Tuyết Sa, “Tỷ tỷ, phong tỏa tu vi của nàng ta đi.”
Tuyết Sa nghe vậy đầu tiên nhíu mày một chút, nhưng ngay sau đó lại nở nụ cười, đúng vậy, đó là một biện pháp hay, sao ả lại không nghĩ tới chứ. Nếu như không có tu vi, thì cho dù Tề Hoan bị hành hạ cũng không gây nên chuyện sóng to gió lớn gì.
Đối với Thiên Tướng mà nói, phong tỏa tu vi của một người là chuyện rất dễ dàng, đặc biệt là tu vi Tề Hoan còn thấp như vậy. Ngón trỏ của Tuyết Sa hất ra khỏi tay áo, nhanh chóng điểm vài cái trong không trung, Tề Hoan ngay cả thời gian phản ứng cũng không có, chỉ cảm thấy cả người tê rần.