Ông tay áo màu trắng cùng với thanh phong, thỉnh thoảng lướt qua hai má, trong lúc đó, Y Y ngửi được mùi hương bạc hà thanh mát, không phải hương vị nồng ấm của Phù Vân Khâu Trạch, lại càng không phải là mùi hương ngọt ngào thơm mát của Mẫn Hách yêu nam… Mùi hương này, thơm mát, thanh thuần, như có thể gột rửa tinh thần, xóa nhòa mọi phiền muộn….
“Lạc Dật ca ca…của ta?” Y Y bất tri bất giác nỉ non, lập lại lời nói của hắn, nàng ngẩng đầu lên, đồng tử bên trong mắt hắn hé ra tuyệt mỹ tươi cười, trong trẻo như ngọc, cao nhã tuyệt đẹp.
“Nếu nàng muốn gọi ta là quốc sư cũng được.” Hắn mỉm cười gật đầu.
Quốc sư? Đầu óc đang mơ hồ đột nhiên bừng sáng, Y Y kinh ngạc chu chu cái miệng nhỏ, quốc sư, không phải là quốc sư mà thái hoàng Thái Hậu lúc sinh tiền luôn mồm khen ngợi chứ? Cũng là người bói ra quẻ “Phượng phúc”, cũng là nói, thân phận của mình là do hắn ban tặng .
“Quốc sư? Lạc Dật ca ca?” Nàng đột nhiên không hiểu, hai người bọn họ rốt cuộc là có quan hệ gì, vì sao, đường đường quốc sư Lạc Tang quốc lại muốn nàng gọi hắn là Lạc Dật ca ca? Hai người hẳn là không có quan hệ huyết thống đi?
Lạc Dật bị bộ dáng mê mang, khù khờ đáng yêu của nàng chọc cười, nhẹ nhàng lạp xả hai hạ sợi tóc, ánh mắt tràn ngập sủng nịch, ôn nhu dào dạt mà nhìn nàng.
Đợi lâu như vậy, tiểu mỹ nhân rốt cục trưởng thành……
“Nàng thích xưng hô như thế nào thì cứ xưng hô như vậy đi.”
“Nhưng mà, nếu gọi quốc sư là ca ca, thì có điểm kỳ quái……” Y Y chợt thấy một cánh hoa phiêu dừng ở phía trên đỉnh đầu của hắn, không suy nghĩ, liền kiễng mũi chân, phất rơi cánh hoa kia xuống.
Động tác tự nhiên như vậy, bất chợt như vậy lại khiến nàng lại ngây người, dường như, trước kia, đã từng làm qua, nhưng mà, vì sao nàng cái gì cũng không nhớ?
Hắn lại vẫn bình thản, bộ dáng ôn nhu, cũng không cảm thấy bất ngờ trước hành động đột ngột của nàng, nắm lấy bàn tay bé nhỏ của nàng, kéo vào bên trong biển hoa.
Bị động bước theo cước bộ của hắn, Y Y kinh ngạc phát hiện, bên ngoài nhìn vào, đình viện này chỉ như một biển hoa trắng muốt, không có điểm dừng, nhưng đi vào trong, lại có một mật động.
Bên trong có một đai thụ, hoa nở trắng muốt, giữa thân cây lại khoét rỗng, bên ngoài lại phủ mấy loại dây leo, hoa trên dây leo vẫn là một màu trắng thuần, bởi vậy, từ xa nhìn vào, cứ như hòa lẫn vào sắc trắng bên ngoài, khó lòng phát hiện.
Đi đến bàn đá đặt giữa mật động, ngồi xuống ghế, nhấc ấm trà, rót đầy hai chén, hắn mới đưa một chén tới trước mặt nàng.
“Ta vốn là Lạc Dật ca ca của nàng, quốc sư, bất quá cũng chỉ là một cách xưng hô.”
Động tác nhẹ nhàng tao nhã, gương mặt ấm áp ý cười, làm Y Y nhịn không được, thẳng tắp nhìn vào đôi mắt sáng trong, lấp lánh như ngọc lưu ly của hắn.
“Nói vòng vo cả buổi, không phải vẫn trở lại điểm bắt đầu sao?” Mặt nhăn mày nhíu, nàng than nhẹ.
Y Y ý thức được nam tử trước mắt có pháp lực, mặc dù hắn chỉ di chuyển vài bước đơn giản mà thôi.
Y Y cưỡng chế, thu hồi tầm mắt đang đặt trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, ngước nhìn mật động trong lòng đại thụ.
Mặc dù là đang ở bên trong đại thụ, nhưng bên dưới cũng lấp đầy vô vàng những cánh hoa trắng muốt. Cho dù nhìn lên hay cuối xuống, đều là là một màu trắng thuần khiết, như là thế giới của tuyết vậy.
“Vô luận nàng tin cũng được, không tin cũng như vậy, mãi mãi, ta đều là Lạc Dật ca ca của nàng.” Hắn ôn nhu mỉm cười, áo trắng nhẹ phẩy, thanh phong nhẹ nhàng huy khởi, vô vàng cánh hoa rơi xuống theo cơn gió, lã chã tuôn rơi.
Là tuyết rơi!
Y Y hưng phấn đứng lên, dang hai tay, ngước đầu nhìn phía ttrên đại thu.
Mỗi lần đến tháng chạp (tháng 12), khi tuyết rơi, Khâu Trạch cũng không chịu cùng nàng ra ngoài ngoạn tuyết, bởi vì hắn sợ lạnh, cho nên đều dùng đệm chăn thật dày bọc lấy thân người, bản thân nàng cũng bị hắn biến thành ấm lô, ôm vào trong ngực. Mỗi lần nhìn thấy cung nữ ra ngoài ngoạn tuyết trở về, Y Y đều rất hâm mộ.
Hiện tại, nàng đúng là cũng có thể cảm nhận được cảm giác đứng dưới tuyết rơi.
Vui vẻ cong khóe môi, nàng đột nhiên cảm thấy, quốc sư trước mắt, nói không chừng thật sự pháp thuật rất cao cường, còn có thể đọc được nội tâm của mình.
“Vậy, về sau, ta liền gọi ngươi là Lạc Dật ca ca.” Nàng vui vẻ xoay tròn, bỗng nhiên dừng lại cước bộ, đối với hắn nói
“Nhưng mà, ngươi cũng không thể gọi ta hoàng phi, cứ gọi ta là Y Y.” Đây là lần đầu tiên, trừ bỏ Khâu Trạch, nàng cho phép người khác xưng hô như thế với mình.
“Ân, vậy gọi nàng là Y Y.” khuôn mặt hắn nhất thời sáng ngời, gật đầu đáp ứng.
Không biết vì sao, vô luận là động tác hay là ngôn ngữ của hắn, luôn có thể làm cho nàng có cảm giác thư thái, Y Y kinh ngạc nhìn hắn.
“Giống như, kiếp trước ta đã từng gặp qua ngươi.” nói xong, nàng xấu hổ cười cười, kiếp trước, còn có người tin tưởng sao? Nếu không phải nàng từ thế kỷ 21 xuyên không, lưu lạc đến nơi này, chỉ sợ, nàng cũng sẽ không tin tưởng.
Lạc Dật, thần sắc nhất thời kiềm hãm, dung nhan tuấn mỹ nhất thời chìm vào hồi ức từ rất lâu, rất lâu rồi…lẳng lặng, ngắm nhìn thiên hạ trước mắt, diện mạo đã thay đổi, giống nhau duy nhất, chính là nụ cười tươi tắn, thánh khiết như hoa lê..
“Ngươi cứ coi như ta nói bậy bạ đi.” Mặt đỏ lên, Y Y nghĩ đến hắn đã bị lời nói của mình dọa đến ngẩn cả người, ngượng ngùng cười cười.
“Không,” Bỗng nhiên thanh tỉnh, hắn chậm rãi lắc lắc đầu “Kiếp trước, chúng ta thật sự đã quen biết nhau.”
Không đoán được hắn sẽ nói ra lời này, nàng đột nhiên ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt trong sáng lấp lánh như ngọc lưu ly của hắn, trong khoảng thời gian ngắn, ngực có cái gì nhói đau.
“Phốc xích!” Che cái miệng nhỏ, nàng cười đến hết sức thoải mái, như lê hoa thanh lệ nở rộ, đáng yêu lại ôn nhu.
Lạc Dật có chút mông lung, ngơ ngác nhìn nàng, không rõ mình đã nói gì sai để nàng cười đến thoải mái như vậy.
“Ngươi là một người thật kì quái.” mắt đẹp nhìn hắn, nàng đột nhiên nói.
Kỳ quái? Quyệt mi, hắn đánh giá nhân hình của mình một chút, vẫn chưa cảm thấy gì không ổn, ngôn hành cử chỉ cũng coi như bình thường, rốt cuộc làm sao kỳ quái?
“Ngươi là người duy nhất đồng ý cùng ta hồ ngôn loạn ngữ.” Tuy rằng nàng hồ ngôn loạn ngữ (nói nhăng nói cuội) cũng không nhiều.
Lạc Dật bừng tỉnh đại ngộ, mỉm cười, thì ra nàng đang vui vẻ vì điều nay, bất quá, làm sao giải thích cho nàng hiểu, nàng và mình tương ngộ, gặp nhau ở nơi này đều là do duyên phận ở kiếp trước?
“Gió nổi lên hề, biệt ly sầu
Phong lạc hề, cố nhân phùng
Nếu hỏi kiếp này kiếp sau, mệnh lý vốn là xa không hẹn,
Nề hà nghịch thiên thủ quê cũ…...”
Khúc nhạc ai thương trong giây phút này đột nhiên vang lên trong đầu, Lạc Dật chua xót cười. Có phải tất cả đều đã qua, còn lại chỉ là hồi ức, hắn đánh đàn, nàng cười ngồi nghe, mãi mãi sẽ không thể lập lại sao?
“Bất quá, ta thực thích ngươi”
Nàng đi lên, học theo động tác chơi đùa lọn tóc của mình lúc nãy của hắn, giọng nói trong trẻo “Lạc Dật ca ca.”
Đang chìm đắm trong suy tư, bốn chữ “Lạc Dật ca ca” hoàn toàn lôi hắn trở về thực tại…năm mươi năm, rốt cuộc chỉ là một giấc mộng thoáng qua mà thôi…
Hắn chưa bao giờ rời xa nàng, liền giống như, nàng cũng chưa bao giờ rời xa hắn.
“Ta thích ngươi.” Nghĩ đến hắn còn chưa nghe, Y Y lại cường điệu.