“Nàng làm thế nào thoát khỏi sự khống chế của mị thuật?”
Đôi mắt màu nâu dần dần chuyển thành mặc sắc, hắn vẻ mặt âm vụ, mày nhíu lại, đem tầm mắt “có thể giết người bằng cách đông lạnh” một giây trước khi nhìn đám cung nữ thị vệ thu trở về, quay đầu lại, nhìn nàng cười đến thật ngọt ngào, trong lòng toát ra ba chữ: Bị đùa giỡn !
Đường đường nhiếp chính vương, thế nhưng lại một tiểu cô nương đùa giỡn !
“Ngươi nói chuyện trước…”
Phun ra mấy hạt nho trong miệng, nàng cười hì hì nhắc nhở nói,
“Vương gia sẽ không quỵt nợ đi? Ngươi là nam nhân, nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy nha, nói rồi phải giữ lời, nước đổ khó hốt.”
Còn cố ý dùng lời nói hôm qua của hắn cùng với Hoàng thục phi trực tiếp đáp lễ, nàng không chút kiên dè, không chút do dự, liếc mắt nhìn người nào đó sắc mặt đầy hắc tuyến, đáng tiếc, bộ dáng đó của hắn đối với nàng không hề xi –nhê, người khác sợ hắn, nàng lại không nhát gan như vậy.
“Bổn vương đã nói qua, trừ bỏ việc yêu cầu rời khỏi bổn vương, cái gì đều có thể.” Hắn bất đắc dĩ thở dài, huy huy y bào diễm lệ, đi đến, ngồi xuống bên cạnh nàng.
Nhìn cánh môi hồng nhạt, lại ngậm một quả nho làm cho hai gò má hơi phồng lên, không khỏi nghĩ đến vừa rồi mình được hôn lên làn môi mềm mại, ngọt như đường ấy, trong lòng không khỏi một trận nhộn nhạo.
Nàng tựa hồ xem thấu tâm tư của hắn, Y Y phun hạt nho từ trong miệng ra, cố ý bắn về khuôn mặt tuấn tú của hắn.
Nhìn người nào đó bộ dáng kinh ngạc, không khỏi nhe răng cười, cảm giác thắng lợi như thế này, tựa hồ chỉ có thể ở trên người hắn mới tìm được, ở Long Quân điện, người chịu thiệt chỉ có thể là nàng, nàng nghĩ mãi cũng không thông, rốt cuộc có phải là vì “một vật khắc một vật” hay không, nếu là như thế, khó trách mình cố gắng nhiều năm như vậy, đều không thể rời khỏi hoàng cung.
“Ngươi!”
Mẫn Hách cắn răng, trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái, đột nhiên, nghĩ tới cái gì đó, nhẹ nhàng lấy hạt nho đang dán trên trán xuống, đưa lên môi, khẽ liếm. =.=!
Nhớ tới vừa rồi bị mị thuật khống chế, nàng bị hắn cưỡng hôn, thì lại giận run cả người, trừng mắt nhìn hắn, tiểu nhân!
“Như thế nào, thua rồi liền muốn đổi ý?”
Nàng dùng sức xoa xoa cánh môi, cười nhạo một tiếng, cố ý muốn lấy chiêu khích tướng để đối phó với tiểu nhân Mẫn Hách yêu nam này!
“Bổn vương chưa bao giờ nói hai lời.”
Tà tứ cười, phun hạt nho ra, nhìn bộ dáng nàng dùng sức chà lau đôi môi, chẳng lẽ, nàng thật sự để ý mình hôn như vậy? Nếu sự thật là như thế, hắn nhất định phải làm cho nàng về sau cả đời khó quên.
“Tốt lắm, ta cũng không rời đi “ngai vàng” Vương phi này đâu, nếu không, ai cho bản phi ăn, cho bản phi mặc?”
Nàng gian xảo liếc mắt nhìn về túi tiền bên hông hắn, một tay chống cằm,
“Nhưng mà, yêu cầu của ta cũng không cao, chính là, ra cung!” Chỉ cần ra khỏi hoàng cung, trời cao biển rộng, chỉ cần chạy trốn xa một chút, mặc dù có là hoàng đế, cũng không làm gì được mình.
Chính là, lại nghĩ đến sau này sẽ không gặp lại Phù Vân Khâu Trạch, không khỏi có chút khổ sở.
Ra cung? Mẫn Hách nheo mi mắt, nhìn bộ dáng đắc ý dào dạt của nàng, hắn cảm thấy ngạc nhiên vô cùng, nàng sống trong thâm cung nhiều năm như vậy, không nghĩ tới, nàng đối với quy củ trong cung vẫn là gà mờ.
“Nàng chẳng lẽ không biết, vô luận là Hoàng Thượng, hay là gia quyến của nhiếp chính vương, cũng không có thể rời khỏi hoàng cung? Chỉ có thể ngẫu nhiên đi ra ngoài thể nghiệm và quan sát dân tình, hoặc là đi gặp họ hàng thân thuộc bên nhà gái, trong vòng một năm phàm là không thể vượt qua nửa tháng.” Đôi môi đỏ tươi nhẹ nhàng nói, nhìn biểu tình khiếp sợ của nàng, trong lòng rất là vừa lòng.
Muốn rời đi? Y Y, đời này, nàng đừng mong có thể thoát khỏi lòng bàn tay của bổn vương, sinh bất đồng, tử cũng phải đồng huyệt! (không sinh cùng ngày, chết cũng phải cùng mộ)
Cung quy? Khóe miệng hơi hơi run rẩy, nàng rốt cục hiểu được vì sao Phù Vân Khâu Trạch mãi không đáp ứng cho nàng ra ngoài, thì ra, mình ngay cả gia quyến ở bên ngoài đều không có, hắn lấy danh nghĩa gì mang mình đi ra ngoài? Nhưng mà, cũng có thể tùy tiện tìm một lý do để chu toàn cho mình đi? Hay vẫn là lo lắng cho mình, thật sự chạy mất?
“Tốt lắm, một năm mười hai tháng, nửa tháng mười lăm ngày, mỗi lần trăng tròn mười lăm, ngươi mang ta ra ngoài chơi một ngày, là có thể .” Nàng bấm tay, ra vẻ tính toán nói.
“Một ngày? Muốn đi ra cửa cung cơ hồ đã tốn nửa ngày thời gian, đừng nói là nàng muốn đi đến cửa cung liếc mắt một cái liền quay trở lại?” Mẫn Hách buồn cười nhìn nàng còn đang thật sự đắc ý, liếc mắt một cái.
Nàng rốt cuộc là ngốc thật hay là giả ngốc? Rõ ràng đến thời điểm mấu chốt liền biến thành tiểu hồ ly, còn đối với việc bình thường, thì chính là “đại vương mơ hồ”, trước không nói đến cung quy, ngay cả khoảng cách lộ trình đều không tính rõ ràng.
“Vậy cách một tháng đi ra ngoài một lần, một lần đi ra ngoài hai ngày, vậy chắc là được rồi chứ?” Hung hăng nắm chặt nấm tay, chỉ cần hắn phun ra một chữ “Không”, nàng liền cùng hắn liều mạng.
Xem ra, số lần giảm bớt, cơ hội chạy trốn cũng muốn giảm bớt theo, một nửa cơ hội a! Lòng của nàng ảo não tính toán.
“Vì sao nàng muốn ra cung như vậy?”
Mẫn Hách cúi người, nhìn nàng chằm chằm, tựa hồ muốn nhìn xuyên qua tâm tư của nàng,
“Phù Vân Khâu Trạch từng nói cho bổn vương, nàng cơ hồ hàng đêm đều có tình trạng “mộng du”, nhắc nhở cho bổn vương cần phải “để mắt” đến nàng.”
Tinh tế nhận ra lời nói đầy ẩn ý của hắn, trong lòng rất là tức giận, nhưng Y Y vẫn là mặt không đổi sắc, đẩy khuôn mặt đang dán sát lại, ngồi dậy.
“Ta chỉ muốn ra ngoài xem một chút, dân gian so với hoàng cung càng náo nhiệt hơn, rốt cuộc là cái dạng gì, nhưng mà, Mẫn Hách yêu nam, nếu như ngươi không muốn tuân thủ hứa hẹn, vậy ta cũng không tiện miễn cưỡng.”
Nhìn không ra manh mối gì, hắn nhìn thiên hạ chậm rãi, chầm chậm đi lại ở trong đại sảnh, thật đơn giản như vậy sao?
“Tốt lắm, ngày mai bổn vương rảnh, có thể mang nàng đi ra ngoài, thương thế của nàng cũng đã tốt , đêm nay, cũng không thể lại đem bổn vương “đày ra biên ải”.” Ái muội cười, liếc mắt nhìn về cái giường sau sa rèm, rồi thẳng tắp nhìn về hướng nàng.
“Có thể, bất quá ngươi đừng quên tiểu lục, chỉ cần cho nó ngủ ở giữa, ta vấn đề gì cũng không có, ngươi có vấn đề gì sao?” Nàng thùy hạ mi mắt, mắt hạnh mị mị, khóe miệng xuất hiện một tia cười trộm.
Quả thực, gương mặt trắng nõn của Mẫn Hách nháy mắt biến thành đen thui, oán hận nhìn chằm chằm vào tiểu đầu màu bạc lộ ra từ vạt áo của nàng, thầm nghĩ phải làm thế nào đem nó ra ngoài.
“Vì sao không hỏi Phù Vân Khâu Trạch lại nói cho bổn vương biết việc này?” Dày tựa vào nhuyễn tháp, khẽ vuốt lên da thịt mềm mại tuyết trắng trên mặt mình, nơi đó còn lưu lại hương thơm ngọt ngào của nàng, quanh quẩn b6n mũi, mê hoặc hắn, làm người ta nhịn không được muốn thật sâu hút vào,
“Hay là, nàng còn chưa quên được hắn, còn cho rằng hắn thương hại, lo lắng cho thương thế của nàng?” đôi mắt phượng sắc bén nghễ hướng nàng, đôi mắt chứa đựng thần sắc phức tạp.
“Nếu như ngươi không đề cập tới, ta xém tý nữa đã quên hắn, như thế nào, thế nhưng đã muốn đem ta đưa cho ngươi, nhiếp chính vương đương kim, quyền uy tột nhất, hành động xu nịnh, vuốt mông ngựa như vậy, ta cũng không cảm thấy có cái gì tò mò.” Đưa lưng về phía hắ, thần sắc của nàng có chút trầm xuống, lập tức, lại nhoẻn miệng cười, “trả lời như vậy ngươi vừa lòng không?”
Nhìn không được biểu tình của nàng, hắn mím môi, trầm mặc, nếu thật sự là như vậy, vì sao đưa lưng về hướng mình?
“Ngày mai, sau khi lâm triều, nàng hãy thay nam trang, bổn vương mang nàng đi ra ngoài chơi hai ngày.” Hắn mở miệng nhận lời, nghễ mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mỉm cười hề hề, chậm rãi hạp thượng đôi mắt.