Im lặng đứng ở cửa, thân ảnh màu trắng cúi hạ tầm mắt, nhìn ngọn lửa bừng bừng mà lộ ra nụ cười thê lương, nàng hận ngọn lửa này sao không thể thiêu sống phủ tướng quân?
“Sao lại thế này?” Giọng nói nồng đậm chất rượu vang lên sau lưng nàng.
Không quay đầu, Ngân Nhi cũng biết đó là ai, lúc bé ở chung với nhau nhiều năm như vậy, cho dù có xa tám năm đi chăng nữa thì ngữ khí quen thuộc này vẫn là không thay đổi.
“Tướng, tướng quân,….. phu, phu nhân phóng hỏa……” Một nha hoàn dũng cảm khai báo.
Nghe được thanh âm của hắn, tân khách vốn còn tán loạn liền như ăn phải thuốc trấn định, đứng nguyên tại chỗ, kinh ngạc nhìn thân ảnh màu đỏ mà nhẹ nhõm, tựa như chỉ cần có hắn ở đây,thì chính là bình an vô sự .
Phóng hỏa……? Nàng không phải chỉ muốn phóng hỏa, nàng còn muốn thiêu hủy toàn bộ phủ tướng quân! Ngân Nhi lãnh mi, đối với việc tân khách dời sự chú ý sang mình chỉ cười nhạt, người tới tham gia hỷ tiệc này đâu phải toàn bộ đều tốt đâu.
“Người đâu, đem nha hoàn này lôi xuống, đánh ba mươi trượng cho ta.” Không thèm nhìn ngọn lửa ra sao, cũng không nhìn hỷ tiệc của mình đang hỗn độn, hắn quay đầu ra lệnh.
Dứt lời, nha hoàn kia mặt không còn chút máu,“Rầm” một tiếng hai đầu gối quỳ trên đất.
“Nô tỳ, nô tỳ không có sai a, là phu nhân phóng hỏa, tất cả mọi người đều thấy .” Kêu thất thanh, nàng thấp giọng khóc,không hiểu mình đã mạo phạm gì đến tướng quân.
Đám nha hoàn đứng một bên thấy tình cảnh như vậy cũng không dám gật đầu phụ họa, bởi vì, trên mặt tướng quân đột nhiên xuất hiện sắc thái âm u, các nàng sớm đã sợ tới mức hai chân mềm nhũn, làm sao dám đứng ra làm chứng được.
Cúi người, hắn cười khẽ, thanh âm trầm thấp phập phồng như có trận sóng lớn từ ngoài biển khơi, chung quanh không có ai không sợ hãi.
“Xem ra, ngươi trừ bỏ có thịt thừa, trong óc còn toàn bã đậu,” Phùng chủ quản biết nha hoàn này ngu ngốc liền nói “Phu nhân sao lại phóng hỏa, khẳng định là do người nào đó không cẩn thận thôi.”
Nha hoàn kia vẫn mờ mịt, nghe không rõ ý tứ của hắn,rõ ràng chính là phu nhân phóng hỏa a!
“Lôi xuống!” Không muốn nói nhiều vô nghĩa, thấy một thân ảnh màu trắng đứng bên cạnh đống lửa quay lưng về phía mình, không khỏi nhíu mày, tay khép lại quấn thành vòng tròn, bỗng một dòng nước phun ra, trong tích tắc đã dập tắt ngọn lửa.
Tân khách xung quanh như bừng tỉnh, vỗ tay rầm rập hoan hô, ai cũng kính sợ vị tướng quân vừa nhìn đã khiến mọi người khâm phục này.
Chỉ có thanh âm kêu gào của nha hoàn đang bị lôi đi , bất quá , không thể so sánh với tiếng ồn của đám đông kia được.
“Ngân Nhi, có bị thương không?” Nam tử có khuôn mặt tuấn tú tiến lên, nhẹ lên tiếng bên tai nàng, nhíu mi nhìn màu sắc y phục của nàng, từ trên xuống dưới chỉ còn mỗi đôi giày màu đỏ thêu uyên ương là ẩn hiện chút không khí vui mừng.
Không đáp lại, nàng cắn răng, bước vào phòng, sau đó ôm bộ gía y đỏ thẫm đi ra.
“Quần áo của ngươi, toàn bộ đều trả lại cho ngươi!” Nói xong, nhìn chằm chằm Khinh Âm sắc mặt nhu hòa.
Ở đây mọi người ai cũng bị hành động lớn mật của nàng làm hoảng sợ, được tướng quân nhìn trúng là rất có diễm phúc, nàng như thế nào tự rước lấy nhục như vậy? Mà nàng lại chỉ là một nữ tử bình thường nữa nha.
Chìa tay ra cầm, hắn ôm gía y, không tức giận, ngược lại còn nhếch khóe môi, lộ ra nụ cười như có như không.
“Ngân Nhi, nàng muốn đích thân ta mặc cho nàng?”
“Oaaa..!” Tân khách một mảnh ồ lên, không nghĩ tới còn có phương thức tán tỉnh thế này, sự yêu quý dành cho tướng quân của bọn họ nhất thời cuồn cuộn như nước sông chảy, liên miên không dứt.
Gương mặt tân nương vốn nên ửng hồng, xấu hổ cúi đầu, nhưng Ngân Nhi ngược lại cúi thân, cởi đôi giày đỏ, ném về phía người mặc hỉ phục đối diện.
“Trả lại ngươi đôi giày này nữa! Khinh Âm tướng quân.” Bốn chữ cuối nàng cơ hồ dùng toàn bộ khí lực hô lên.