Mục lục
Mảnh Vá Tình Yêu Tuổi Trung Niên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi thích một người, luôn có thể thuyết phục bản thân không được làm tổn thương người ấy.

.

"Hai người không sao chứ! Còn sống không?"

Sau khi chụp màn hình, có một người đàn ông ăn mặc khá đàng hoàng ngồi xuống bên cửa xe, nhìn qua cửa kính đã nát vụn hỏi hai cô.

Máu vẫn nhỏ xuống, hai cô vui vẻ trả lời: "Còn sống!"

Người đàn ông sợ đến nỗi rụt về sau, mất một lúc để xác định trong xe thật sự là người, mới đưa một tấm danh thiếp vào nói:

"Thật sự rất xin lỗi, vừa rồi xe của tôi gặp trục trặc nên mới đi ngược chiều. Bây giờ tôi đang có việc rất vội không thể ở lại đợi hiệp cảnh AI, nhưng tôi không phải kẻ gây chuyện rồi bỏ trốn, tôi đã báo cảnh sát để lại thông tin rồi. Tôi phải đi đây, về sau hai người nhất định phải tìm tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm tất cả tiền thuốc men và bồi thường cho hai người! Nhớ phải tìm tôi!"

Người đàn ông đi, Hứa Ấu Diên chật vật cúi đầu nhìn danh thiếp.

Lương Giác, giám đốc kinh doanh công ty công nghệ dược phẩm Tiêm Phong.

Hình như lần trước người đàn ông này cũng từng xuất hiện, Hứa Ấu Diên có chút ấn tượng về tên của người này...

Đã gặp ở đâu?

Đúng rồi, hình như là ở bản tin trên tivi.

"Hứa Ấu Diên..." Thời Duyệt ở bên cạnh gọi, "Điều chỉnh tâm trạng điều chỉnh tâm trạng, nhưng đau quá. Bao giờ xe cấp cứu mới đến, em vẫn chóng mặt quá."

......

Đến bệnh viện kiểm tra, vậy mà không bị tổn thương bên trong chút nào, máu trên mặt đều là từ vết thương ngoài da.

Sống sót về đến nhà, Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt cảm thán mình thật may mắn, định làm một việc mà những lần trước hai cô đều không làm.

Đặt tên cho con gái.

Trước đó vẫn luôn không đặt tên cho con, vì sợ sau khi đặt tên sẽ có tình cảm với nó, nhưng sau mới phát hiện, dù không gọi nó bằng một cái tên, tình cảm vẫn sẽ nảy sinh, tâm trạng đau khổ khi con qua đời cũng không thể kiềm chế được.

Dù biết nó chỉ là một NPC do điện tử hợp thành, hai người cũng sẽ cảm thấy đau buồn khi nó mất đi.

Thay vì khiến bản thân xao động giữa hai dòng cảm xúc "có nên nhập tâm dành tình cảm thật sự cho nó không" và "đã nhập tâm nhưng không nhận ra", chẳng bằng trực tiếp thành thật thừa nhận mình có tình cảm với nó, thẳng thắn chăm sóc nó như con đẻ của mình, cho nó tất cả những gì mình có thể.

Nếu có một ngày nó lại không thể chiến thắng bệnh tật, Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt cũng sẽ không cần day dứt.

"Đặt tên gì mới hay." Thời Duyệt cầm vịt đồ chơi chơi với em bé, "Hứa Ấu Diên, chị có ý tưởng gì không?"

Hứa Ấu Diên: "Từ khi sinh ra đến lúc mất đi vẫn luôn sống cùng bệnh tật, chữa mãi không khỏi, tất cả đều là lỗi của hệ thống. Có lẽ đó là số mệnh của nó, vậy gọi là Tiểu Mệnh đi."

"Được!" Thời Duyệt rất thích cái tên này, nhất thời xúc động bóp con vịt nhỏ một cái, tiếng "chít chít" cũng làm tinh thần của em bé phấn khởi lên.

Thời Duyệt nói: "Cảm giác cái tên này rất cứng, cứng theo kiểu dù quỷ sai đến bắt nó cũng có thể đấu hai chiêu với quỷ sai. Rất hay, vậy gọi là Tiểu Mệnh."

Tiểu Mệnh nhìn con vịt bé, cười khanh khách hiếm thấy.

"Nó cười kìa!" Thời Duyệt và Hứa Ấu Diên đều rất ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên hai cô nhìn thấy em bé cười, có lẽ là tình tiết chỉ xảy ra sau khi đã đặt tên.

Một nhà ba người hòa thuận vui vẻ, thậm chí Thời Duyệt và Hứa Ấu Diên nhất thời quên mất đây là trò chơi.

Giống như trước đây, Thời Duyệt chen chúc trên tàu điện ngầm đi làm ở công ty nhỏ, bị lão sếp hành đủ kiểu, Hứa Ấu Diên vẫn ở nhà trông con, chạy qua chạy lại giữa nhà và bệnh viện. Vẫn gặp phải những chuyện như trước, hai cô cố gắng ném những chuyện không vui ra sau đầu, lên kế hoạch chi tiêu, mỗi tháng dù chỉ còn lại một trăm tệ, cũng phải làm một bữa tôm hùm đất để ăn mừng.

Bệnh của Tiểu Mệnh vẫn không chuyển biến tốt hơn, nhưng Hứa Ấu Diên sẽ đẩy xe đưa con ra ngoài tắm nắng, đến công viên tán gẫu cùng các bạn nhỏ khác vân vân.

Ba lần trước Hứa Ấu Diên chỉ chú ý vào cuộc sống trước mắt, không hề có tâm trạng khám phá thế giới trong trò chơi. Lần này thay đổi tâm trạng đi vào, Hứa Ấu Diên thề sẽ không để thiết lập của trò chơi kéo mình đi, cô phải học cách tận hưởng trò chơi này, tận hưởng toàn bộ bối cảnh.

Tiểu Mệnh có thể đi, nhưng đi mấy bước đã thở hổn hển, bình thường Hứa Ấu Diên đều đi theo nó, chơi cầu trượt và các trò chơi cho trẻ em cùng nó.

Các bạn nhỏ trong công viên cũng rất thân thiện với Tiểu Mệnh, có lẽ vì được bố mẹ dặn dò, khi chơi cùng Tiểu Mệnh đều sẽ vô thức bảo vệ an toàn cho bạn.

Mà Tiểu Mệnh chơi rất hăng, vượt ngoài sự mong đợi của tất cả mọi người, kể cả Hứa Ấu Diên.

Tiểu Mệnh chưa bao giờ được chơi những trò chơi mà những đứa trẻ khác đã chán từ lâu, trước kia Hứa Ấu Diên cảm thấy nó là một em bé thủy tinh, vừa đụng đã vỡ, nên luôn bảo vệ nó cẩn thận từng li từng tí. Không ngờ bên trong Tiểu Mệnh có tính cách tự do, thích chơi cũng thích cười, thích vui đùa thoải mái với những đứa trẻ cùng tuổi khác.

Được rồi.

Hứa Ấu Diên ngồi một bên không quấy rầy nó, cứ vậy để nó trải qua một đời ngắn ngủi nhưng hạnh phúc, tốt hơn so với việc để nó nằm trên giường bệnh chịu khổ, chẳng có nổi một ngày vui.

Tiểu Mệnh nhìn thấy một bầy chim sẻ nhỏ mũm mĩm, lẳng lặng đi theo quan sát. Có một bé trai thấy vậy cũng theo tới, hai đứa ngồi xổm một chỗ nhìn cùng nhau.

Hứa Ấu Diên đẩy xe bằng một tay theo sau, bỗng điện thoại đổ chuông.

Lấy ra nhìn, là một dãy số lạ, Hứa Ấu Diên nghi ngờ nhận máy, người đàn ông bên kia nói mình là Lương Giác.

Lương Giác...à, chính là người gặp hôm tai nạn xe.

Vụ tai nạn lần đó hai cô đều chỉ bị thương ngoài da, không tốn bao nhiêu tiền, xe taxi còn có bảo hiểm, Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt cũng quên về Lương Giác.

"À, anh có chuyện gì không?" Hứa Ấu Diên hỏi.

Lương Giác hỏi thăm về tình hình hai người hiện tại, sau đó chân thành nhận lỗi, kiên quyết xin bồi thường.

Hứa Ấu Diên cảm thấy người này khá thú vị, là một người tốt bụng có lương tâm, nói: "Không cần, lúc đó chúng tôi cũng không bị thương nặng."

"Máu me đầy mặt còn không bị thương nặng?!"

"Đều là chút thương ngoài da, đã hồi phục rồi."

"Vậy à..." Lương Giác còn thấy tiếc?

Hứa Ấu Diên suy nghĩ, sự xuất hiện của Lương Giác này không thể không có ý nghĩa gì, giám đốc kinh doanh của công ty dược phẩm, lẽ nào có liên quan đến bệnh của Tiểu Mệnh?

Hứa Ấu Diên không bỏ lỡ cơ hội này, hỏi công ty của Lương Giác kinh doanh thuốc gì, câu trả lời của Lương Giác làm Hứa Ấu Diên xúc động hết mức.

Quả nhiên là thuốc liên quan đến việc ngăn chặn bệnh của Tiểu Mệnh, hơn nữa là thuốc đặc trị mới được nghiên cứu và phát triển, chưa được đưa ra thị trường.

Hứa Ấu Diên kể về tình hình của Tiểu Mệnh cho Lương Giác, hỏi anh ta có thể bán thuốc sớm cho mình được không.

Lương Giác nói: "Việc này không thành vấn đề, nhưng tôi phải nói trước với cô về rủi ro của thuốc."

Hứa Ấu Diên sẵn sàng chấp nhận rủi ro, vì cô biết Tiểu Mệnh sẽ không thể sống đến mười tuổi, chấp nhận rủi ro đối với nó chính là cơ hội.

Cuối cùng Lương Giác đồng ý sẽ cung cấp thuốc cho Hứa Ấu Diên miễn phí, hy vọng hai cô có thể đưa con đến phối hợp quảng cáo cho loại thuốc mới, để những người có con bị bệnh cũng có thể biết về hiệu quả của loại thuốc này.

Hứa Ấu Diên đồng ý tất cả, Lương Giác còn rất cảm động: "Cô rất can đảm, ông trời sẽ phù hộ cho con cô sớm hồi phục."

Tiểu Mệnh bắt đầu dùng thuốc Lương Giác gửi đến, ban đầu không có khởi sắc gì. Lương Giác cũng nói, đây là một cuộc kháng chiến trường kì, cần thời gian từ từ.

Thời Duyệt vẫn bị cho thôi việc, thời gian giống hệt lần trước.

Nhưng cô đã có chuẩn bị từ trước. Lần trước bị cho nghỉ việc là lão sếp giở thủ đoạn, động tay vào vấn đề hết hạn hợp đồng và tiền lương, cho một số lượng lớn người thôi việc mà không có bất kì bồi thường gì, tìm trọng tài lao động cũng không có cách nào.

Lần này Thời Duyệt đã nhớ kỹ, bắt đầu thu thập chứng cứ từ lúc chuẩn bị giảm biên chế, khi lão sếp vừa giảm biên chế cô liền dẫn các đồng nghiệp bị cho thôi việc đi tìm trọng tài lao động một lần nữa, thành công lấy được n+1 bồi thường.

Trong trò chơi, Thời Duyệt làm ở công ty này từ khi mới tốt nghiệp, đã tròn bảy năm, được bồi thường hơn một trăm nghìn.

Tiền bồi thường về tay, lần này không cần giả vờ cười, Thời Duyệt thật sự vui vẻ từ nội tâm.

Thời Duyệt không động vào một đồng tiền bồi thường, tất cả đều được chuyển vào tài khoản gia đình của cô và Hứa Ấu Diên, để Hứa Ấu Diên lên kế hoạch sử dụng.

Hứa Ấu Diên nhìn thấy nhiều tiền như vậy cũng hơi lóa mắt, nhưng niềm vui chỉ là nhất thời, nghĩa là hiện giờ gia đình các cô chỉ có nguồn thu nhập này. Ngày nào bệnh của Tiểu Mệnh còn chưa khá hơn, ngày đó cô vẫn chưa thể ra ngoài làm việc, mà Thời Duyệt bị hệ thống bóp đến sít sao, lần trước đi tìm việc cũng không thành công.

Lại một trở ngại mới, không thể ngồi chờ chết, Hứa Ấu Diên bàn với Thời Duyệt dùng số tiền kia mở một cửa hàng nhỏ, mỗi tháng kiếm một khoản nho nhỏ ổn định để duy trì sinh hoạt hàng ngày là được.

Thời Duyệt đề nghị mở một quầy bán đồ ăn sáng, làm bánh rán.

"Mở tiệm kiểu khác chắc chắn không đủ tiền, nhưng tạm thời thuê một sạp hàng vẫn được. Làm bánh rán vừa nhanh vừa dễ, chỉ cần xếp các nguyên liệu rồi trải ra là xong, chị cũng làm được."

"Chị cũng làm được là ý gì..."

Thời Duyệt cười ha hả: "Chính là ý hai chúng ta có thể nắm tay nhau gây dựng sự nghiệp. Chúng ta tìm thuê một sạp hàng nhỏ ở gần khu có các tòa nhà văn phòng, nhất định sẽ không cần lo ế, còn không sợ bị trật tự đô thị đuổi. Chưa cần nói đến các tòa nhà văn phòng ở CBD, chỉ ở ngay nơi em làm việc trước kia thôi, sáng nào em đi qua quầy bánh rán cũng thấy người ta xếp thành một hàng dài, hoàn toàn không có lúc nào ngớt."

*CBD: Central Business District - khu kinh doanh và thương mại trung tâm.

"Em tính thử cho chị, hằng ngày tám rưỡi sáng bắt đầu đón khách, cho đến mười rưỡi là thời gian cao điểm. Mỗi người chúng ta mất trung bình 30 giây để làm một cái bánh rán, mỗi phút sẽ làm được bốn cái. Nếu bỏ qua chi phí nguyên liệu, dựa theo giá thành hiện tại, mỗi cái có thể kiếm được 5 tệ, mỗi phút có thể kiếm được 20 tệ. Hai giờ sẽ kiếm được tổng cộng 2400 tệ. Không cần tính chắc như vậy, thỉnh thoảng nghỉ bán hay trời mưa gì gì đó, coi như trung bình mỗi buổi sáng thu được 2000 tệ, một tháng làm việc 22 ngày, vậy là..."

Hai mắt Hứa Ấu Diên sáng lên: "44 nghìn!"

"Không sai, đây là dựa theo giá thấp nhất, bánh rán không nhân không trứng. Bây giờ ai ăn bánh không chứ, tất cả đều phải thêm nhân. Chờ chúng ta kiếm được nhiều tiền hơn, sẽ mua một cửa tiệm bán đồ ăn nhẹ buổi sáng và cơm hộp vào buổi trưa!"

Lời Thời Duyệt nói làm Hứa Ấu Diên sôi trào nhiệt huyết, như thể đã ngửi thấy mùi khói lửa.

Nhưng vừa bị Thời Duyệt khịa, Hứa Ấu Diên thật sự hơi lo lắng: "Nếu chị không làm được bánh rán tử tế thì sao? Không làm được thì thôi, chỉ sợ gây thêm phiền cho em. Đến lúc đó..."

"Đến lúc đó chị cứ ngồi một bên đếm tiền cho vui được không? Giao cho em chắc chắn không có vấn đề. Đừng nói là hai cái bếp, bốn cái bếp em cũng lo được một mình. Nếu thật sự không làm được thì tạo một con AI để giúp." Thời Duyệt nói, "Chỉ cần có tiền vốn, việc gì cũng dễ giải quyết, chủ yếu là Tiểu Mệnh không cần đi bệnh viện mỗi ngày, có thể tiết kiệm không ít tiền, đây là cơ hội cho nhà chúng ta."

Nghe được ba tiếng "nhà chúng ta" từ Thời Duyệt, trong lòng Hứa Ấu Diên có một nỗi xúc động đặc biệt cuộn trào.

"Để em xem khu vực nào tốt..." Thời Duyệt bật bản đồ trên điện thoại. Hứa Ấu Diên ngồi xuống bên cạnh, lại gần em.

Thời Duyệt quay đầu nhìn chị: "Hử? Gì đấy, thấy em có thể cho chị cảm giác an toàn phải không?"

Câu này là để trêu Hứa Ấu Diên, để xem lần này Hứa Ấu Diên phản công thế nào.

Nhưng từ trước đến nay Hứa Ấu Diên không hành động theo lẽ thường, mỗi lần muốn chị phản công chị nhất định sẽ không phản công. Hứa Ấu Diên tựa vào vai Thời Duyệt nói: "Đúng vậy, cảm thấy chuyện gì vào tay em cũng chắc chắn sẽ được giải quyết."

"Đợi đã, cô không phải Hứa Ấu Diên tôi quen, cô là..."

Hứa Ấu Diên kẹp mặt Thời Duyệt bằng hai tay: "Là chị, yêu tinh không biết từ nơi nào đến. Nói hộ em xong rồi, em có thể nghỉ ngơi."

Trong lúc bị sốc, Thời Duyệt lại gần phía trước, hôn Hứa Ấu Diên một cái.

Hứa Ấu Diên: "..."

Hôn xong Thời Duyệt vẫn giữ nguyên vẻ mặt bị sốc, đợi đến khi nhìn thấy Hứa Ấu Diên khinh bỉ mình mới ừa một tiếng, gật đầu: "Đúng là mùi thơm của vợ em."

Hứa Ấu Diên khẽ giật khóe miệng: "Cái quỷ gì."

"Đừng giả vờ ngốc, hai chúng ta là vợ vợ danh chính ngôn thuận được pháp luật bảo hộ, ít nhất là trong mười lăm năm ở trò chơi này, chị không chạy thoát được đâu."

Hứa Ấu Diên còn muốn nói, nhưng bị Thời Duyệt chặn lại: "Ui cha, chị cho em thỏa nguyện trong trò chơi được không? Đến khi ra khỏi trò chơi chúng ta như thế nào thì lại thành thế ấy, em không ép chị nữa. Bây giờ, trong trò chơi, chúng ta cứ làm theo luật chơi, được không?"

Hứa Ấu Diên không sợ gì, chỉ sợ đôi mắt sáng long lanh nhìn mình như muốn móc tim móc phổi của Thời Duyệt.

Hứa Ấu Diên đẩy đầu em, không chối bỏ, xem như chấp nhận.

Thời Duyệt vui vẻ chọn mặt tiền cho quầy hàng, Hứa Ấu Diên vốn định đi cùng, nhưng Tiểu Mệnh bám mẹ, cô đành ở nhà trông con.

"Em chọn đi, chị chắc chắn tin tưởng vào sự lựa chọn của em." Hứa Ấu Diên ôm Tiểu Mệnh tiễn Thời Duyệt xuống nhà, "Mẹ con chị chắc chắn sẽ tin tưởng vào sự lựa chọn của em. Nào Tiểu Mệnh, chào mẹ đi."

Tiểu Mệnh đã khá hơn nhiều từ khi bắt đầu dùng thuốc đặc trị, khuôn mặt nhỏ nhắn mập ra một vòng, còn hồng hào lên, vẫy tay với Thời Duyệt: "Mẹ về sớm nha."

Thời Duyệt nhìn thế nào cũng thấy giống Hứa Ấu Diên hồi bé, chính là chị trong đoạn phim gia đình được xem lúc nghỉ Tết, giống như đúc.

Vốn không thích trẻ con, Thời Duyệt cũng không nhịn được nhéo nhéo mặt Tiểu Mệnh: "Ngoan, ở nhà nghe lời mẹ lớn, mẹ về sẽ mua đồ ăn ngon cho con."

Vốn tưởng rằng Tiểu Mệnh sẽ giống như những bé gái bình thường vui vẻ đáp ứng, nào ngờ Tiểu Mệnh nắm chặt tay Thời Duyệt, nói rất nghiêm túc:

"Con không cần kẹo, chỉ cần mẹ về nhà sớm. Con muốn mẹ."

Câu nói của em bé làm Thời Duyệt và Hứa Ấu Diên đều giật nảy mình, Tiểu Mệnh vẫn luôn không giỏi ăn nói, không ngờ có thể nói ra câu ấm áp như vậy.

Trên tàu điện ngầm, Thời Duyệt hỏi Hứa Ấu Diên:

"Chị nói xem, nếu ngoài đời chúng ta có con, sẽ như thế nào?"

Rất lâu sau Hứa Ấu Diên cũng không trả lời, Thời Duyệt tưởng rằng chị quyết tâm không trả lời, khi định tắt kênh chat riêng lại chợt nhận được tin nhắn.

Nothing: Ông trời phù hộ đừng nhây như em là được.

Thời Duyệt nhìn đăm đăm dòng chữ này.

Nhanh chóng chụp màn hình giữ chứng cứ.

Về sau ở ngoài đời không cho chị đổi ý!

Những gia đình xui xẻo đều có vận rủi riêng, những gia đình hạnh phúc lại có một điểm giống nhau, đó là hai người cùng có trái tim kiên định, cùng cố gắng vì một mục tiêu.

Quan hệ giữa hai người càng tốt, càng ăn ý, càng có thể duy trì tâm trạng tích cực.

Ôm tâm trạng tích cực, làm việc gì cũng dễ dàng.

Thời Duyệt không tìm việc, cô có thể đoán được hệ thống xúi quẩy sẽ làm trò điên rồ gì để tăng độ khó cho mình.

Làm văn phòng không phải phong cách của Thời Duyệt, trong lòng cô luôn trung thành với tinh thần khởi nghiệp.

Ngoài hiện thực sáng lập một công ty game, đã hoàn thành một cuộc đời, trong trò chơi cân nhắc làm ăn uống, đối với Thời Duyệt chính là một cuộc sống hoàn toàn mới mang lại cảm giác chưa từng có.

Bắt đầu từ một quầy bán đồ ăn sáng nhỏ, cô đã nghĩ về những trạm dừng phía trước, nhưng không đặt một trạm cuối cho mình.

Chỉ cần có thể tiến lên phía trước, nếu thật sự không được, dừng lại nghỉ chân một lát cũng không để lỡ việc gì.

Nếu hỏi cô đã học được điều gì trong bối cảnh này, vậy Thời Duyệt đã học được cách để bản thân mình thả lỏng, không cần ép mình quá sức.

Dù là cuộc sống bình dị nhất, tìm niềm vui cũng không phải việc dễ dàng. Chỉ là một khi đã tìm được, dù phải trải qua cuộc sống như thế nào, hạnh phúc vẫn luôn ở đây.

Cho bản thân khả năng hạnh phúc, thì ra còn khó hơn cho bản thân khả năng kiếm tiền.

Việc kinh doanh quầy ăn sáng nằm trong dự kiến của Thời Duyệt, thậm chí còn tốt hơn một phần so với mong đợi.

Cô tìm được một khu vực văn phòng cũ, nơi đây không có hàng bánh rán, thậm chí hàng bán đồ ăn sáng cũng rất ít. Không có quá nhiều nhân viên văn phòng, nhưng cũng không có hàng khác cạnh tranh, những người muốn ăn sáng đều đến chỗ cô.

Một khi tạo được thế độc quyền, chẳng mấy chốc sẽ tạo thành thói quen cho mọi người.

Có người mang bữa sáng cho đồng nghiệp, mua mấy cái một lần. Thời Duyệt không làm được một mình, Hứa Ấu Diên nghiêm túc tập trung giúp, bị bỏng nhiều lần cũng không nói gì, chỉ nhịn đau tiếp tục công việc. Cô không có năng khiếu ở phương diện nấu nướng, nhưng là người thông minh. Cô lại gần Thời Duyệt, nhìn động tác của Thời Duyệt, đếm mỗi bước chỉ cần vài giây, nhìn hồ lô vẽ ra hình cái gáo là được, mùi vị cuối cùng cũng không kém hơn bao nhiêu.

Tháng đầu tiên kiếm được hơn năm mươi nghìn, hai người cực kì vui mừng, sau khi giữ lại một khoản để sửa lại quầy ăn sáng, hai người nhất trí, không keo kiệt giữ số tiền còn lại, dùng toàn bộ để ăn mừng, xem như để thưởng cho bản thân cũng như đối phương.

Hôm nay không thất bại, vẫn vui vẻ như trước.

Lên mạng mua bóng bay sặc sỡ sắc màu trang trí cho căn hộ cũ trở nên ấm áp và đáng yêu, còn mua một hộp thịt bò Wagyu phủ ánh vàng siêu đắt, Thời Duyệt định tự mình vào bếp trổ tài, chiêu đãi Hứa Ấu Diên, cũng để Tiểu Mệnh biết mẹ nhỏ không chỉ có thể cho người nhà ăn no, còn có thể cho người nhà ăn ngon.

Dâu tây và bánh kem xuất hiện làm hai mắt Tiểu Mệnh phát sáng, vừa khó tin vừa hạnh phúc cực độ vì được ôm đồ ăn chỉ có trong mơ, nhưng em bé có vẻ không dám ăn, từ đầu đến cuối đều nhìn sắc mặt của Thời Duyệt.

Thời Duyệt nghĩ về ánh mắt của con, hỏi Hứa Ấu Diên:

"Này Hứa Ấu Diên, chị nói xem sao nhóc con này lại sợ em vậy? Có cảm giác như chỉ cần em ở nhà, nó muốn làm gì cũng phải lén nhìn em trước, muốn em đưa mắt ra hiệu mới làm. Em cũng không quá nghiêm khắc với nó mà đúng không?"

Hứa Ấu Diên đang rửa hoa quả nói: "Có lẽ chính em cũng không biết, lúc em không cười nhìn rất đáng sợ. Không, phải nói là hầu như lúc nào em cũng đáng sợ, con sợ em là chuyện bình thường."

"Ồ, em biết rồi. Hết cách, là thói quen nghề nghiệp. Chị cũng biết nhiều người bằng tuổi em đi làm văn phòng vẫn phải bưng trà dâng nước cho người khác, em không thể hiện chút uy nghiêm mọi người đều sẽ coi em là trẻ con, dần dần sẽ thành thói quen. Nhưng mà..." Thời Duyệt chống một tay bên bồn rửa, tay kia ôm eo Hứa Ấu Diên, áp vào lưng Hứa Ấu Diên: "Trời đất chứng giám, em chưa bao giờ dữ với chị."

Đương nhiên Hứa Ấu Diên biết.

Dù ở trong một thế giới chân thực tàn khốc thế này, dù trải qua trắc trở ra sao, Thời Duyệt vẫn luôn giữ nguyên vẹn lòng kiên nhẫn lớn nhất dành cho Hứa Ấu Diên.

Đôi khi chỉ số nhịp tim sẽ giảm xuống, đôi khi ở trong hoàn cảnh khó khăn khiến người ta phiền muộn, Thời Duyệt đều âm thầm chịu đựng, không nói một câu nặng lời với Hứa Ấu Diên.

Lần thứ tư vào bối cảnh này, cộng với cả ba lần trước, hai người đã sống với nhau gần mươi năm trong trò chơi.

Trong mười năm này, hai người đã từng nản chí thất vọng, thậm chí đã từng không thể sống tiếp cùng nhau, cũng có những ngày chiến tranh lạnh kéo dài vì bất đồng ý kiến. Hứa Ấu Diên biết rất rõ thất vọng và chiến tranh lạnh đều là chuyện bình thường, dù ăn ý đến đâu, suy cho cùng hai người cũng là hai cá nhân khác nhau, không thể luôn luôn suy nghĩ nhất trí.

Cô không phải người theo chủ nghĩa hoàn hảo, cũng không tin trên đời này có người hay việc hoàn hảo tuyệt đối.

Nhưng Thời Duyệt, là người gần như hoàn hảo nhất cô đã từng gặp.

Chính một tẹo không hoàn hảo ấy của Thời Duyệt lại làm em có vẻ càng thật hơn so với hoàn hảo tuyệt đối, cũng càng đáng yêu hơn.

"Ừ, em thật sự chưa bao giờ dữ với chị." Hứa Ấu Diên tò mò, "Theo lý mà nói, dù người tốt tính đến đâu cũng sẽ có lúc nổi nóng, chưa cần nói đến cặp đôi sớm chiều đối lập nhau khi đang chật vật lăn lộn trong cuộc sống nghèo khó, sao em có thể kiềm chế không nổi nóng?"

Thời Duyệt vòng hai tay qua eo Hứa Ấu Diên, vừa tiếp tục dựa vào lưng chị, vừa giúp chị rửa hoa quả: "Nếu chị thích một người rất nhiều năm, cứ ngỡ rằng cả đời này sẽ không có cơ hội ôm về, cuối cùng lại vô cùng may mắn có được, có lẽ chị sẽ hiểu tâm trạng của em. Đối với thứ mình trân trọng nhất và người mình thích nhất, chị luôn có thể tự thuyết phục bản thân, không được làm tổn thương người ấy."

Lời Thời Duyệt nói làm bàn tay đang rửa hoa quả của Hứa Ấu Diên dừng lại một khắc.

Thời Duyệt nhắm mắt cảm nhận hơi ấm và đường nét của Hứa Ấu Diên, cười nói: "Có lẽ chị sẽ không hiểu được, chị là đồ ngốc trong tình yêu, thậm chí chưa tốt nghiệp khóa học bày tỏ bản thân. Xem ra thượng đế rất công bằng, để chị có thể vẽ ra những ngôi sao sáng chói, đắp nặn ra vũ trụ hoàn hảo nhất, lại ngô nghê trong tình yêu như thế. Đây là nguyên nhân Tái Tạo Vũ Trụ mãi không có hệ thống kết hôn sao?"

Hứa Ấu Diên cau mày: "Cái quái gì thế, Tái Tạo Vũ Trụ không có hệ thống kết hôn là vì nó không cần."

Thời Duyệt: "Đương nhiên em biết...khịa chị thôi mà."

Hứa Ấu Diên tắt vòi nước, quay người nhìn Thời Duyệt: "Em thật sự cảm thấy chị là đồ ngốc trong tình yêu sao?"

Thời Duyệt: "Hả? Sao bỗng dưng nghiêm túc vậy?"

Hứa Ấu Diên vẫn nhìn em chăm chú, bày khí thế nếu không nhận được đáp án thì sẽ không bỏ qua.

"Chị xuất sắc ở phương diện khác không phải là được rồi à?" Thời Duyệt nói, "Ông trời rất công bằng, trên đời này làm gì có người hoàn hảo, ngốc nghếch trong tình yêu cũng là đặc điểm rất đáng yêu mà."

"Nhưng rất dễ khiến em bị tổn thương, không phải sao?" Hứa Ấu Diên nói, "Gần như tất cả mọi lần, người mất chỉ số nhịp tim trước là chị. Lần nào cũng là chị hại em, khiến em mất điểm theo chị."

Hứa Ấu Diên thật sự áy náy trong lòng, sau ba lần thất bại cô cũng đã tổng kết kinh nghiệm và các bài học, nhớ rằng mỗi lần đều là sự căng thẳng của cô làm ảnh hưởng đến cân bằng của cả gia đình.

Thời Duyệt lau khô tay, làm ấm một chút mới nâng mặt Hứa Ấu Diên.

Thời Duyệt hỏi: "Chị xót em sao?"

Hai mắt nóng lên, Hứa Ấu Diên không nói.

Hứa Ấu Diên buồn, Thời Duyệt lại cười đắc ý hơn.

Hứa Ấu Diên: "Thái độ gì đấy..."

"Chị nói đi, sao lại đáng yêu thế này, làm em hoàn toàn không thể đắm chìm trong buồn phiền cùng chị." Thời Duyệt nói, "Hơn nữa trước khi chơi chị đã nói với em về khuyết điểm này rồi, dần mất kiên nhẫn với những người thân nhất, chị đã nhắc em, em còn tưởng sẽ mất kiên nhẫn kinh khủng hơn, không phải chỉ là giữ lại cho mình không muốn nói thôi à? Cứ tưởng là khủng long bạo chúa, kết quả chỉ là thỏ con. Mức độ này không là gì đối với em. Hơn nữa em thật sự không sợ chị sẽ không quan tâm đến em, em sợ chị sẽ luôn giữ kiên nhẫn với em."

Hứa Ấu Diên: "Cái quái gì đấy?"

"Nếu chị vẫn kiên nhẫn với em, có nghĩa chị không coi em là người thân nhất."

"...em là M ở đâu ra đấy."

"Được rồi, chị bảo em là gì em chính là đấy, đừng khóc được không? Gì thế này, dù là chị Điểu trước kia em nghe nói hay sau này quen biết đều là người sắt đổ máu không đổ lệ được không. Sao em lại làm chị khóc nhiều thế này."

Hứa Ấu Diên nhắm mắt lắc đầu: "Chị cũng thấy mình bị trúng lời nguyền, không còn giống chị nữa."

Thời Duyệt bất lực, lo lắng nhìn chị: "Vậy..."

Tiểu Mệnh ghé vào cửa phòng bếp chờ ăn hoa quả nhưng mãi không thấy định xem thử có chuyện gì, nghe được toàn bộ cuộc trò chuyện của hai người, bỗng cất tiếng nói đầy non nớt:

"Vì mẹ lớn thích mẹ nhỏ mà."

Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt đều sợ hết hồn: "Nhóc con nói gì đấy?"

"Tiểu Huân bình thường không cho ai chơi áo choàng bay, chỉ cho con chơi, chị ấy nói là vì thích con."

*Áo choàng bay: trong phim hoạt hình Cừu vui vẻ và Sói xám.

"Tiểu Huân là ai?!"

"Chị hàng xóm."

Thời Duyệt chợt lo lắng: "Tiểu Mệnh yêu rồi?"

Hứa Ấu Diên: "Nhóc con xì hơi tí tẹo biết gì mà yêu."

"Em không thích nghe lời này. Chị có ý gì hả Hứa Ấu Diên, là chị hàng xóm đấy! Gọi thế mà chị còn không hiểu sao? Tiểu Mệnh nắm được thông tin của em, từ bé đã thích một đồ đầu gỗ không hiểu lãng mạn. Tiểu Mệnh đỡ hơn em, ít nhất chị của nó còn biết đường cho nó chơi áo choàng bay, chị thì sao?"

Hứa Ấu Diên: "...mắng chị hay đấy."

Thời Duyệt bế Tiểu Mệnh đi ra phòng khách, nhỏ giọng hỏi nó về chuyện với Tiểu Huân.

Còn Hứa Ấu Diên vẫn tiếp tục rửa hoa quả, nhìn bóng lưng của Thời Duyệt, nhớ lại lời em vừa nói, "có lẽ đồ ngốc trong tình yêu như chị sẽ không hiểu được khi thích một người, sẽ không bao giờ nỡ làm tổn thương người ấy".

Trước đây Hứa Ấu Diên không hiểu, nhưng giờ đây, kể từ khoảnh khắc này, cô muốn Thời Duyệt dẫn cô đi, ngắm nhìn tận mắt từng ngôi sao trong vũ trụ tình yêu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK