Khi tháo tinh thể kết nối, xe taxi đã dừng trước cửa nhà Thời Duyệt hai mươi phút.
Vừa nãy điện thoại rung lên, cô dựa vào ghế xe xem, là tin nhắn thoại từ đàn anh mời cô uống rượu.
Vẫn nói về sự kiện kia.
"Ngành này trong nước về cơ bản vẫn là SQUALL đứng đầu, tình hình độc quyền trong ngành, tình hình phát triển của ngành trong tương lai, đều không ổn. Hiện giờ người có thể chia một bát canh cùng SQUALL, cướp thịt từ trong miệng Lưu Phong, ngoài em thì không còn ai khác. Thật sự không ngờ, em còn trẻ như vậy, vừa bước ra khỏi tháp ngà đã có thành tựu này. Là đàn anh, anh rất tự hào..."
Vị đàn anh này gửi tin nhắn thoại dài 59 giây đến, nửa đầu đều là khen Thời Duyệt, 30 giây cuối mới đi vào vấn đề chính, vẫn là sự kiện đã nói sáu bảy lần trong lúc uống rượu tối nay.
"...Anh có một người bạn cũ học cùng cấp ba, cũng là bạn rất thân, anh có thể bảo đảm nhân cách, đều là người có sự nghiệp vững chắc. Thật ra bọn họ muốn tìm một cổng lưu lượng, phân chia thành tích, Tiểu Thời em không cần băn khoăn về phương diện này. Chỉ cần em khẽ động ngón tay là có thể cứu sống một nhóm đông người. Dù là thời kỳ nào, chỉ có trăm hoa đua nở mới là thời kỳ đẹp nhất. Tiểu Thời, hiện giờ em là cứu tinh của cái nghề này..."
Thời Duyệt đeo tai nghe bluetooth, vừa nghe đàn anh lấy hoa làm lời lời khen vừa đi vào thang máy chung cư.
Khu chung cư mới toanh tọa lạc bên công viên Nam Giang này có vị trí vô cùng đắc địa, thang máy trực tiếp lên nhà, nam bắc thông suốt, đứng ở phòng khách có thể ngắm nhìn cảnh sông mênh mông tráng lệ, mở rèm cửa phòng ngủ là có thể thu trọn cảnh đêm thành phố vào trong mắt.
Chung cư chỉ cách cao ốc CRUSH nơi Thời Duyệt làm việc chưa đến 5 kilômét, bình thường cô đều đạp xe đi làm. Tiết kiệm năng lượng giảm xả thải còn có thể rèn luyện sức khỏe, là một nơi ở hết sức lý tưởng.
Hai bên thang máy đều có áp phích quảng cáo, một bên là tour du lịch chuyên sâu lên sao Kim của Deep Space 3X, bên kia là Tái Tạo Vũ Trụ sắp mở khóa ba thiên hà lớn.
Cầm điện thoại trong tay, Thời Duyệt chưa trả lời đàn anh ngay.
Đến tầng 28, cửa thang máy vừa mở, khuôn mặt đen sầm của chị gái Thời Dã đã xuất hiện bên ngoài.
"Chị?"
"Nhìn vẻ mặt của em đi, quên luôn là chị đến đúng không?"
Nghe Thời Dã nói vậy, Thời Duyệt mới nhớ ra, quả thật sáng hôm nay có nhận được Wechat của chị gái nói buổi tối sẽ đến căn hộ cô thuê để thăm.
Kết quả là cô hoàn toàn ném ra sau đầu, tăng ca rồi uống rượu, giờ này mới về.
Thời Duyệt nhanh chóng mở cửa cho chị: "Chờ lâu lắm đúng không? Sao không gọi cho em?"
"Cũng không lâu lắm, chị tăng ca một lát, lúc đến còn tắc đường." Thời Dã đi theo Thời Duyệt vào cửa, đặt hai chiếc túi lớn đựng đồ lên bàn, "Cứ tưởng chị đến muộn, không ngờ em còn về muộn hơn."
"Em cũng tăng ca."
"Tăng ca đến muộn thế này? Còn đầy mùi rượu." Thời Dã lo lắng, "Rốt cuộc em đi làm ở công ty nào? Bị lôi đi xã giao?"
"Ờm, không có cách nào, sếp bảo tất cả thành viên trong nhóm dự án của chúng em đi, ai cũng uống, người mới như em có thể nói được gì, cũng chỉ có thể uống một ít. Yên tâm, không nhiều." Thời Duyệt lấy dép cho chị.
Thời Dã phát hiện, chỗ ở của em gái cưng hơi ngoài dự đoán của mình.
Cửa ra vào là khóa mống mắt, nhìn vào để mở ra, cô từng nghe nói về loại khóa này, hệ số an toàn rất cao, nhưng giá cả đắt đỏ nên vẫn chưa phổ biến. Không ngờ căn hộ Thời Duyệt thuê lại được cài đặt. Cũng đúng, chung cư này ở vị trí đắc địa nhất thành phố, rất gần nhà cũ của Hứa Ấu Diên, không chỉ là trung tâm thành phố, thậm chí có thể nói là trung tâm của thế giới. Tiền thuê mỗi tháng là bao nhiêu, Thời Dã chưa từng hỏi, nhưng trong lòng hiểu rõ.
Vừa vào cửa, đèn đồng loạt sáng lên, Thời Dã đặt những thứ mình mua lên bàn, điểm nhấn của căn hộ chính là cửa sổ sát sàn nằm chính diện với phòng khách.
Trần nhà cao, không gian phía trên có thể xoay tròn, đầy đủ các thiết bị công nghệ tiên tiến, ti vi màn hình vòm tích hợp, còn có chó AI đang yên lặng lau nhà...Thời Dã nắm tay em gái, dẫn em đến sô pha, nói một cách nghiêm túc: "Em nói thật cho chị."
Thời Duyệt cảnh giác nhìn chị.
"Rốt cuộc em đang làm nghề gì?"
"Em nói rồi mà, công ty AI bình thường đó."
"Công ty AI bình thường? Em vừa mới đi làm bao lâu, đã thuê nhà như thế này? Tiền thuê nơi này ít nhất cũng phải sáu, bảy mươi nghìn một tháng chứ?"
"Không nhiều như chị nghĩ đâu."
"Vậy là bao nhiêu? Em nói thật đi."
"...gần thế, năm mươi nghìn."
Thời Dã hít sâu một hơi: "Tiểu Duyệt, bây giờ em mới bắt đầu đi làm, một tháng kiếm được bao nhiêu, lương đều dùng để trả tiền thuê nhà, còn ăn, mặc, ở, đi lại phải làm sao bây giờ? Chúng ta không phải đại gia, không thể theo đuổi lối sống vật chất một cách mù quáng. Tiền luôn phải tiết kiệm một khoản, dùng vào thời điểm cần thiết. Lỡ như có việc gấp gì, em cũng có tiền để ứng phó nhu cầu bức thiết. Đến lúc kêu trời trời không biết gọi đất đất chẳng hay...em xem, chị nói em còn không muốn nghe."
Thời Duyệt thành thật lắc đầu: "Không phải, chị em nói đúng cực kì. Vẫn chưa ăn cơm đúng không, em nấu cơm cho chị trước."
"Em chính là không muốn nghe."
"Em không muốn nghe bao giờ?" Thời Duyệt tỏ ra hết sức oan uổng, vỗ một ống nhỏ màu bạc to chừng ngón cái vào tay chị.
"Cái gì đây?"
"Micro kết nối bluetooth. Chị nói, em đi nấu cơm, bluetooth kết nối với loa trong nhà, đi chỗ nào cũng có thể nghe. Cảm thấy tiếng nhỏ quá cũng chỉnh lớn hơn được, nếu cần còn có thể chọn nhạc nền..."
Thời Dã suýt nữa đánh người, Thời Duyệt mới tươi cười mang súp lơ vào phòng bếp, thật sự bắt đầu rửa rau thái thịt.
Thời Dã cũng đi theo vào phòng bếp, vốn tưởng em gái chỉ cố làm ra vẻ, không ngờ lại có kỹ thuật thái rau hạng nhất, còn có thể vừa xào rau vừa nấu canh cùng một lúc.
Làm xong một đĩa thịt xào súp lơ và một bát canh sườn khoai môn, bưng lên bàn ăn, sắc hương vị đều đủ, Thời Dã thật sự kinh ngạc.
"Được rồi, xem như mấy năm qua em ở ngoài một mình đã rèn luyện được, nếu bố mẹ biết em có thể nấu cơm, hẳn là rất vui mừng."
"Cuối tuần sau em về nhà." Thời Duyệt ngồi xuống bên bàn ăn, nhìn nhật trình trên đồng hồ, xác định cuối tuần có thời gian, "Thể hiện tài năng với bố mẹ, miễn để hai người lo lắng cả ngày, lại phái chị đến điều tra."
"Gì mà điều tra, lo lắng em có ổn không đấy thôi. Cũng không thích ở nhà, hiện giờ trị an không tốt, em ở một mình bên ngoài rất nguy hiểm, lỡ như xảy ra chuyện gì thì phải làm sao bây giờ!"
"Vâng." Không ngờ Thời Duyệt lại biết gật đầu đồng ý với chị gái, "Em cũng không muốn ở một mình."
"Vậy chuyển về nhà hả?"
Thời Duyệt múc canh cho Thời Dã, tiện đà nở một nụ cười sâu xa.
Hứa Ấu Diên lên mạng mua một số điện thoại ảo với giá 20 tệ, đăng ký một tài khoản Tái Tạo Vũ Trụ mới, chế tạo trang phục cách nhiệt cấp hai một lần nữa, lặn xuống nơi đã từng là tọa độ cưỡng chế tử vong, kiểm tra xem có chuyện đáng để tâm như Thời Duyệt nói hay không.
Sự thật chứng minh, Thời Duyệt không lừa cô, sau khi bị cưỡng chế tử vong, cô nhanh chóng lui về, trực tiếp bị thoát khỏi trò chơi. Khi muốn trở lại một lần nữa, cô được thông báo tài khoản không tồn tại.
Xem ra quả thật SQUALL đang đề phòng cô, nhưng Hứa Ấu Diên vẫn còn hy vọng. Chỉ cần ngày nào cầu truyền dẫn vẫn chưa có đột phá mới, thì ngày đó thứ cô muốn nhất định vẫn ở trong Tái Tạo Vũ Trụ.
Song với tốc độ phát triển thay đổi theo từng ngày của khoa học kỹ thuật hiện tại, công nghệ dẫn truyền đã có cải cách tiên tiến hay chưa, thì người sống trong căn hộ nhỏ bé ở ngoại ô phía Tây, cãi nhau qua lại với khách hàng vì mấy nghìn tệ sống qua ngày, Hứa Ấu Diên, không có cơ hội để biết.
Cô không có nhiều thời gian để lãng phí.
Cuối cùng cũng nhận được khoản thanh toán cuối cùng cho bản vẽ, Hứa Ấu Diên gọi một nồi lẩu thịnh soạn cho bản thân, một suất gồm lưỡi vịt, thịt bò, thịt dê cuộn béo ngậy, còn có các loại rau củ tươi mới, khao chính mình một bữa ngon.
Hứa Ấu Diên đã quên lần cuối ăn lẩu là khi nào, từ khi mẹ cô bệnh nặng đến giờ, cô vẫn luôn bận việc này bận việc kia. Ngoài liên hoan cùng bạn bè, thời gian khác cô ở một mình đều gọi đồ ăn bên ngoài.
Phần ăn một người vẫn chưa đủ đến giá tối thiểu, hơn nữa ăn một phần cũng quá đơn giản. Vốn chỉ có một mình, ăn uống quá đơn giản thì thật sự giống một bà già cô độc.
Vì thế mỗi lần cô thường mua nhiều một chút, sau đó làm nóng lại là có thể ăn dần.
Hứa Ấu Diên cũng không rõ lần trước ngất xỉu có phải là do ăn đồ thừa hay không, nhưng điều chắc chắn là cô vẫn sẽ gọi đồ ăn bên ngoài nhiều hơn một chút.
Nồi lẩu này là cô tự đun nước dùng, chia cho A Song cùng ăn, cuối cùng ăn xong một người một chó cùng ngã vào sô pha, vẫn chưa hết.
A Song ngáp một cái, Hứa Ấu Diên tinh mắt, có gì đó mắc trong miệng của nó, cô vạch cái mõm xù lông nhìn vào.
Một thời gian không để ý A Song, không ngờ răng của nó lại kết vôi.
Trước kia khi cuộc sống ổn định, dù bận bịu thế nào, mỗi tháng cô đều đưa A Song đến bệnh viện thú y tắm rửa, làm chăm sóc các thứ, những việc nhỏ như đánh răng cắt móng cô đều cố gắng tự làm, tuyệt đối sẽ không để chuyện như răng kết vôi xảy ra.
A Song không biết những chuyện xảy ra gần đây, chỉ nhếch miệng như đang cười, cái đuôi thong thả ngoe nguẩy, nằm xuống bên cạnh Hứa Ấu Diên, híp mắt dựa sát vào cô, tựa như mười năm yên bình hạnh phúc trước đây.
A Song không biết cuộc sống của chủ nhân đã thay đổi nhiều như thế nào, căn hộ rộng lớn một thời nay biến thành chật hẹp, cuộc sống suиɠ sướиɠ khác hẳn khi trước, thức ăn hữu cơ nhập khẩu cũng được thay thế bằng hàng nội địa để tiết kiệm chi phí, A Song vẫn ăn rất vui vẻ, mỗi ngày đều vây quanh chủ nhân vòng qua vòng lại không biết mệt.
Hứa Ấu Diên cầm điện thoại lên, nhìn số dư tài khoản.
Trước đó nộp tiền thuê nhà cả năm không còn lại bao nhiêu, tiền kiếm được từ vẽ tranh cơ bản chỉ có thể duy trì chi tiêu hàng ngày của cô và A Song, lại thêm một chút dầu, không còn nhiều.
Hiện giờ tiền gửi ngân hàng còn hơn năm mươi nghìn, cũng chính là tiền đặt cọc Thời Duyệt gửi cho cô lần trước.
Mặc dù không phải hoàn lại tiền đặt cọc, nhưng Hứa Ấu Diên nghĩ chuyện này cũng hơi mất tự nhiên, gần giống như lừa đảo.
Tiền lương từ Thương Lộc phải được công ty thông qua, ngày 25 cuối tháng mới phát. Dù được trả, Hứa Ấu Diên cũng ngại nếu nhận.
Ôm A Song một lúc lâu, hai mắt Hứa Ấu Diên ngừng lại.
Phía trước vẫn còn một con đường chật hẹp, thu nhỏ mới có thể chen vào. Nhưng giờ đây đường hẹp quanh co cũng bị phá hủy. Ôm trái tim kiên định chạy trốn hồi lâu, Hứa Ấu Diên rốt cuộc không còn đường để chạy tiếp, dừng lại.
Cô không phải một người tiêu cực, hơn ba mươi năm qua cô là một người lạc quan điển hình, giận nhanh bớt giận cũng nhanh, hầu như không chuyện gì có thể cắm rễ trong lòng. Thời Dã từng dùng một câu nói xưa để mô tả cô, nói cô là Tiểu Cường đánh không chết. Việc đủ để người khác tự vẫn một vạn lần, đến với cô chỉ khẽ nhíu mày cắn môi liền trôi qua.
Trước kia Hứa Ấu Diên cũng cảm thấy mình thuộc hệ lạc quan, giờ đây mới biết, thì ra lạc quan không phải thứ có thể khảm lâu trong lòng, mà là vực sâu dù giạng thẳng chân cũng không thể bước qua.
Trước không lối sau không đường, Hứa Ấu Diên có sức có lực, chỉ là không biết phải đi đâu.
A Song cứ thế nằm cạnh cô ngủ thiếp đi, mùa hè vô tình đi đến điểm cuối từ khi nào không hay.
Thời tiết thay đổi vô cớ, hôm qua vẫn 30 độ, một trận mưa trút xuống nhiệt độ cũng mạnh mẽ giảm, lúc này nửa đêm lại bắt đầu có mưa phùn lất phất, từng cơn gió lạnh thổi vào trong phòng qua cửa sổ không đóng kín, Hứa Ấu Diên vẫn mặc áo ngắn tay không ngừng lạnh run.
Cẩn thận từng li từng tí đứng dậy, cô muốn đến tủ quần áo lấy chăn đắp cho A Song.
Vừa mở tủ quần áo, một mùi nấm mốc ập vào mặt, khiến mũi cô cay xè.
Ngoại ô phía Tây cách sông vạn dặm, sao vẫn ẩm thế này? Cô nhìn kỹ, phắc, trong tủ quần áo lại có thể mọc nấm?!
Chiếc tủ này không thể dùng tiếp. Hứa Ấu Diên nhanh chóng lấy toàn bộ quần áo ra ngoài, lên mạng xem thử giá mua đồ gia dụng cũ giao tận nhà, lại xem giá của tủ quần áo hai cánh, so sánh, sau đó bình tĩnh lại.
Cô tìm găng tay vào một con dao, cắt nấm. Bỏ nấm rồi khử trùng là có thể dùng tiếp nhỉ.
Bột tẩy nấm quá đắt.
Sau một hồi lao động chân tay chăm chỉ, Hứa Ấu Diên thở hổn hển, tháo khẩu trang rồi gục ngã xuống sô pha.
Đói quá...
Vừa ăn một nồi lẩu, sao tiêu hóa nhanh thế này? Càng nghèo càng dễ đói, điều này thật sự đáng buồn.
Cô nhìn chăm chú máy tính rất lâu, bụng ùng ục, tìm kiếm:
Nấm mọc trong tủ quần áo ở nhà có ăn được không?
Danh Sách Chương: