Thiên đường của các chị đẹp.
.
Khi Thời Duyệt bắt đầu thích Hứa Ấu Diên, Hứa Ấu Diên vẫn chỉ là một cô sinh viên bình thường chưa giảm béo thành công, vừa nhận được món tiền đầu tiên sau khi bán trò chơi làm cùng đàn chị, mua máy chơi game cầm tay và loại chip rất phổ biến lúc bấy giờ, sau đó giao tất cả phần còn lại cho bố mẹ, rồi tiếp tục chìm đắm trong trò chơi.
Thời Duyệt vẫn nhớ khi ấy Hứa Ấu Diên đã có khái niệm ban đầu cho "Tái Tạo Vũ Trụ", khi Thời Duyệt làm bài tập học thêm, Hứa Ấu Diên sẽ cầm bút vẽ trên màn hình điện tử.
Thời Duyệt mãi nhớ khi cô hỏi Hứa Ấu Diên đang vẽ gì, Hứa Ấu Diên nói:
"Đây là vũ trụ trong đầu chị."
Thời Duyệt mới vừa lên cấp hai, đúng vào độ tuổi luôn tò mò mãnh liệt về thế giới này, không hiểu cái gì liền hỏi bố mẹ hỏi chị gái, dần dần người trong nhà đã không thể trả lời được câu hỏi của cô.
Đối với hành tinh này và vũ trụ này, trong đầu Thời Duyệt có vô số khoảng trống khó có thể lấp đầy, hơn nữa suy nghĩ của cô hoàn toàn không giống những đứa trẻ bình thường khác. Khi những đứa trẻ khác vẫn đang tìm hiểu bề ngoài, cô đã nghiên cứu về những quy luật.
Bố mẹ Thời cảm thấy con gái út giống như bà ngoại sống lại, bà ngoại Thời Duyệt cũng từng vô cùng thông minh ngay từ khi còn nhỏ, là một trong những người đặt nền móng cho trí tuệ nhân tạo hiện đại.
Bố mẹ đã không thể giải đáp những câu hỏi của cô, cô cũng không tiếp tục làm người nhà khó xử, bắt đầu tự mình khám phá thế giới sâu hơn.
Đứng nhất trong mọi kì thi, cũng là người giữ kỷ lục chạy 100 mét nữ của tỉnh, lấy được nhiều bằng độc quyền, sau khi xem phim Transformer liền về nhà lắp ráp được Transformer của riêng mình.
Thiếu nữ thiên tài, rường cột nước nhà, là những lời ca ngợi cô được nghe nhiều nhất khi nhỏ.
Chỉ cần là thứ Thời Duyệt có thể nghĩ đến, hầu như không có gì mà cô không làm được.
Thế giới thật nhàm chán, Thời Duyệt ở tuổi thiếu niên không cảm nhận được niềm vui sướng khi trưởng thành, mà chỉ cảm thấy nhàm chán khi tất cả mọi sự đều không khợi gợi được tư duy của mình.
Cho đến khi vào cấp hai, tưởng rằng vào lớp thực nghiệm khoa học kỹ thuật là có thể được học những thứ phức tạp hơn, các học sinh xung quanh cũng khác, nhưng sau vài buổi học cô mới ngỡ ngàng phát hiện, mọi bài giảng trên lớp đều là những điều cô đã tự học từ hai năm trước.
Đối mặt với bài kiểm tra kiến thức đầu tiên, sau khi làm xong, Thời Duyệt biết mình có thể đạt điểm tối đa ở bài kiểm tra này.
Điểm tối đa thật sự chán ngắt, cầm bài thi đạt điểm tối đa, lại một lần nữa trở thành "thiếu nữ thiên tài" càng chán ngắt.
Cô muốn trở thành một học sinh kém, muốn tên của mình đứng ở vị trí cuối cùng, muốn nhìn xem đến lúc đó bố mẹ sẽ có phản ứng như thế nào, nhất định sẽ là biểu cảm cô chưa từng thấy.
Thế nhưng đứng cuối trong kì thi đầu tiên có vẻ quá giả trân, qua quan sát các bạn cùng lớp trong thời gian này, Thời Duyệt khống chế điểm số, thăm dò mức độ trung bình trước khi thi. Đến lúc bố mẹ lo lắng, cô có thể nhân cơ hội nói với bố mẹ muốn tìm chị kia để học thêm.
Nghe nói người bạn kia của chị Thời Dã đã vào SQUALL, đang thử việc, nhưng rất giỏi, Thời Duyệt cảm thấy có chút hứng thú với chị đó.
SQUALL tiếng tăm lẫy lừng là công ty game số một trong nước, là niềm mơ ước của tất cả những người làm trong ngành game. Có thể được thử việc ở công ty này, sự nghiệp đã có một khởi đầu rất thuận lợi, khiến người ta hâm mộ cực kì. Bố mẹ cô ở nhà vẫn luôn lải nhải, nói Ấu Diên giỏi thế nào, hy vọng Tiểu Duyệt nhà chúng ta về sau cũng có thể giống như chị ấy.
Chính là chị béo kia à...lúc đó Thời Duyệt đã nghĩ, đánh giá người khác không thể nhìn vào vẻ bề ngoài. Lần trước ở cổng chung cư nhìn thấy chị ấy mua ba phần bánh trứng gà non cho mình, còn là bánh trứng gà non thêm phô mai, còn tưởng kỹ năng giỏi nhất của chị ấy là ăn chứ.
Chờ thành tích rơi xuống, Thời Duyệt sẽ có cớ tìm chị kia học thêm, xem chị là người thế nào.
Dù sao cũng nhàm chán.
Hứa Ấu Diên là một người rất kiên nhẫn, bất kể Thời Duyệt hỏi gì, chị cũng đều kiên nhẫn giải đáp.
Lĩnh vực sở trường của Hứa Ấu Diên là chế tác trò chơi, không biết rõ tình hình trong ngành trí tuệ nhân tạo Thời Duyệt thích và quan tâm, đương nhiên Thời Duyệt biết chuyện này, đôi khi sẽ cố tình hỏi vài vấn đề về chuyên môn trí tuệ nhân tạo để "làm khó dễ" Hứa Ấu Diên, muốn xem người có vẻ rất tốt tính này đến khi nào sẽ mất kiên nhẫn.
Người lớn đều rất giả dối.
Trước kia Thời Duyệt đã từng cảm thấy như vậy. Cậu bạn nọ thả một quả bóng chứa đầy sơn đỏ từ tầng trên xuống đầu cô, còn có thể thẳng thắn thừa nhận là vì ghét cô trước mặt các bạn cùng lớp và giáo viên, ghét cô lần nào thi cũng đứng nhất, khiến cậu ta bị bố mẹ mắng nên mới trả thù. Mà mẹ cậu ta đến trường học nói xin lỗi đủ kiểu, đền cho Thời Duyệt một túi kẹo sữa cô không hề thích ăn, sau đó lúc kéo con trai về còn lén thì thầm: "Lần sau muốn làm như thế cũng đừng để bị bắt."
Thời Duyệt nhìn bóng lưng của hai mẹ con kia, cảm thấy đứa con trai ít nhất cũng thẳng thắn bày tỏ mình chán ghét, đỡ hơn là ghê tởm như mẹ cậu ta.
Những nguyên tắc trung tâm của thế giới này đều do người lớn quy định, người lớn giả dối có thể tạo ra một thế giới tốt đẹp sao?
Có một thời gian Thời Duyệt rất thích xem phim tài liệu, có rất nhiều giống loài trên Trái Đất đang tuyệt chủng một cách nhanh chóng vì con người, con người là tế bào ung thư của Trái Đất, Thời Duyệt rất đồng ý với câu nói này.
Thời Duyệt chán ghét xã hội và nền văn minh của loài người, lại rất si mê trí tuệ nhân tạo.
Cô muốn tạo ra một thế giới hoàn toàn mới, mà khi xem những bộ phim về siêu anh hùng, cô cảm thấy có lẽ mình sẽ trở thành kẻ thù lớn nhất của loài người, là nhân vật phản diện khiến cả thế giới rơi vào nguy hiểm!
Người cắt đứt ước mơ trở thành nhân vật phản diện của cô bé Thời Duyệt, chính là Hứa Ấu Diên.
Thời Duyệt dùng vô số câu hỏi chuyên môn mà mình biết rõ đáp án để làm Hứa Ấu Diên khó xử, chính là muốn chị hiện nguyên hình. Quả thật Hứa Ấu Diên đã hoàn toàn hiện nguyên hình, nhưng bất ngờ là không giống như Thời Duyệt nghĩ.
Đối với những câu hỏi chưa thể giải đáp vào lúc đó, Hứa Ấu Diên cũng không tùy tiện trả lời bạn nhỏ qua loa, mà sẽ bảo Thời Duyệt chờ, đi tìm kiếm đáp án rồi nói với cô. Lần tiếp theo đến nhà họ Hứa, Hứa Ấu Diên trả lời toàn bộ vấn đề còn sót lại với cô. Đôi khi đáp án rất đúng, đôi khi cũng không hoàn toàn chính xác, Thời Duyệt hỏi chị làm sao biết, Hứa Ấu Diên nói là lên mạng tra, hoặc là hỏi đồng nghiệp.
"Nhưng mà không giống như em tra." Thời Duyệt vẫn còn ý định làm khó dễ chị, không vạch trần được tính xấu của chị thì không bỏ qua.
"Thật sao, để chị tra lại." Hứa Ấu Diên vẫn không hề nổi cáu hay mất kiên nhẫn.
"Nếu không thể xác định được câu trả lời chính xác thì cũng đừng nói cho em, chị không sợ nói dối trẻ con sao?" Thời Duyệt rất thích quan sát người lớn, cô biết nên nói gì với người lớn để chọc giận đối phương.
"Ừ..." Hứa Ấu Diên cũng hơi không ngờ là bạn nhỏ sẽ phê bình mình, suy nghĩ một lát nói, "Em nói chỉ đúng một nửa. Trên đời này không có gì là chính xác tuyệt đối, chỉ có điều được công nhận phổ biến ở giai đoạn này, chúng ta thường sẽ tiếp tục thảo luận về những điều được công nhận phổ biến đó. Đương nhiên, duy trì thái độ tiếp tục tìm hiểu chắc chắn là chuyện tốt, không chừng có một ngày em sẽ trở thành người thay đổi quan niệm của tất cả mọi người, thậm chí là cả thế giới."
Thời Duyệt không thu hoạch được niềm vui thú mình mong muốn khi ở cùng Hứa Ấu Diên, lại gặt hái được một nhận thức mới trước đó mình chưa từng biết đến.
Ở bên Hứa Ấu Diên, cô đã tìm thấy dáng vẻ khác của con người, hóa ra trong nhân loại vẫn còn một người như vậy.
Hóa ra trong cuộc đời khiến cô chán ghét này, vẫn có một người làm cô yêu thích.
......
Trong vòng tay của thời Duyệt, oán hận của Thải Anh dần dần hạ xuống dưới "50", Thải Anh từ từ rời khỏi cơ thể của Hứa Ấu Diên.
"Tôi không đáng được người tốt như vậy ôm." Thải Anh trốn đến một bên, hổ thẹn cúi đầu.
Hứa Ấu Diên lấy lại quyền kiểm soát nhân vật, cái ôm của Thời Duyệt vẫn chưa rời đi.
"Được rồi em." Hứa Ấu Diên vất vả thoát khỏi vòng tay của Thời Duyệt, gõ lên trán em, "Hơi bị khỏe đấy, ôm chị đau quá. Hơn nữa vẫn chưa qua ải, đừng quá khinh địch."
Thời Duyệt buông lỏng hai tay, nhìn hình tượng hư cấu của Hứa Ấu Diên đã trở lại, nhưng cũng không thôi ôm chị: "Người kia là ai, nói cho em biết em mới thả chị."
"Người nào là ai."
"Cái người thay đổi cuộc sống của chị ấy."
Hứa Ấu Diên hơi ngẩn người, chợt nở nụ cười: "Là chị em được chưa, chị ruột em đấy."
"Hả? Chị em?" Thời Duyêt sao có thể ngờ Hứa Ấu Diên và Thời Dã bình thường nhìn như bạn xấu lại có sợi dây ràng buộc sâu sắc như vậy. Nhớ lại mức độ quan tâm của Hứa Ấu Diên đối với Thời Dã, Thời Duyệt không hề áy náy về vụ cắt chị gái khỏi ảnh.
"Được rồi, chị đã trả lời câu hỏi của em, em thả lỏng tay ra đi."
Thời Duyệt hết sức không vui buông chị ra.
Hứa Ấu Diên quay đầu nhìn Thải Anh đang mất mát, vẫn còn 50 oán hận, phải làm thế nào để xóa bỏ giá trị oán hận cuối cùng này?
【Hệ thống nhắc nhở: Tìm linh hồn của Tiểu Kiều, gỡ bỏ khúc mắc giữa Tiểu Kiều và Thải Anh, bạn sẽ qua ải】
Nhắc nhở của hệ thống kịp thời bật lên, giúp Hứa Ấu Diên bớt mất thêm tế bào thần kinh.
"Linh hồn của Tiểu Kiều sẽ ở nơi nào?" Hứa Ấu Diên trực tiếp hỏi Thải Anh, "Cô có biết cô ấy ở đâu không?"
Thải Anh lắc đầu: "Sau khi xe buýt số 404 gặp tai nạn, tôi cũng chưa từng thấy cậu ấy."
Thời Duyệt nói: "Không chừng manh mối sẽ ở trên xe buýt số 404, chúng ta lên xe buýt tìm manh mối đi."
Hứa Ấu Diên đồng ý với ý kiến của cô, định rời khỏi đại học Quỷ Sơn.
"Tôi cũng đi!" Thải Anh nói, "Tôi cũng muốn biết sự thật..."
Thời Duyệt: "Bây giờ muốn biết sự thật, vậy cô cũng biết chuyện của Tiểu Kiều có ẩn tình khác. Tại sao lúc trước lại hồ đồ như vậy, muốn gϊếŧ người liền gϊếŧ người?"
Thải Anh cúi đầu không nói.
"Được rồi, bây giờ dạy dỗ cô ấy cũng không có ý nghĩa gì, đi thôi." Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt dẫn theo một con quỷ ra ngoài, lúc này chỉ có hai ngọn đèn còn một vạch điện, hai người gắn lên đầu, đứng ở trạm xe buýt trước cổng trường chờ đợi.
Gió lạnh thấu xương, Hứa Ấu Diên không khỏi run rẩy.
Đợi rất lâu cũng không thấy xe buýt, Thời Duyệt lo lắng xe sẽ không đến, Hứa Ấu Diên tin tưởng:
"Nhất định sẽ đến. Chúng ta đã tới chặng cuối cùng, chỉ cần lộ trình không sai, cốt truyện chắc chắn sẽ được kích hoạt."
Quả nhiên, phơi gió lạnh gần hai mươi phút đồng hồ, khi phương Đông bắt đầu ló rạng, xe buýt số 404 một lần nữa xuất hiện.
Đợi xe buýt vào trạm, hai người một quỷ lên xe, Thải Anh nhìn một vòng, nói Tiểu Kiều cũng không có ở đây.
"Không có ở đây?" Hứa Ấu Diên ngạc nhiên, "Lẽ nào chúng ta nghĩ sai hướng?"
Thời Duyệt khoanh tay ôm ngực, nhìn bông hoa anh đào được Hứa Ấu Diên vẽ trên mu bàn tay mình, nghĩ đến điều gì, hỏi Thải Anh: "Cô và Tiểu Kiều có giao hẹn gì không? Có nơi nào các cô thường xuyên đến và vô cùng quan trọng với cả hai không?"
Thải Anh thốt lên: "Công viên nhỏ sau núi Quỷ...tôi và Tiểu Kiều đã từng hẹn nhau, sẽ cùng đến đó ngắm mặt trời mọc vào ngày sinh nhật cậu ấy!"
"Cô tỏ tình với cô ấy khi nào?"
"Ba ngày trước sinh nhật của cậu ấy, lúc đó cậu ấy nói muốn bình tĩnh lại, nên đi mất. Sau đó tôi vẫn muốn gặp cậu ấy nhưng không gặp được. Một ngày trước sinh nhật cậu ấy, tôi đã lấy hết tiền tiết kiệm mua quà cho cậu ấy, lại nhìn thấy cậu ấy lên xe buýt số 404 cùng những kẻ luôn bắt nạt tôi, muốn vào thị trấn. Một người trong đó nói với tôi không được tiếp tục quấn quýt Tiểu Kiều, Tiểu Kiều cảm thấy tôi ghê tởm."
Hứa Ấu Diên: "Vì thế cô liền tin lời của người đó, ôm hận thù tự sát, biến thành ác quỷ, gϊếŧ Tiểu Kiều và tất cả hành khách trên chuyến xe 404 trở về?"
Thải Anh im lặng thừa nhận.
"Tiểu Kiều đang ở công viên sau núi." Thời Duyệt rất chắc chắn.
Các cô đến công viên sau núi khi trời đã sắp sáng, Thải Anh vội vã tìm kiếm hình bóng của Tiểu Kiều, rốt cuộc phát hiện linh hồn Tiểu Kiều đang ngồi một mình trên băng ghế, nhìn về phía phương Đông hừng sáng.
Thải Anh không dám bước đến chào cô ấy.
"Tiểu Kiều!" Thời Duyệt gọi thay Thải Anh.
Tiểu Kiều từ từ quay đầu lại, gương mặt xinh đẹp trong trẻo vốn rối bời và ngỡ ngàng, lập tức bừng sáng nay khi nhìn thấy Thải Anh.
"Tốt quá ---" Tiểu Kiều chạy về phía Thải Anh, "Tốt quá, cuối cùng cậu cũng đến rồi! Lúc về mình bị lạc đường, còn tưởng sẽ không kịp ngắm mặt trời mọc cùng cậu. Cậu xem kìa!" Tiểu Kiều chỉ về phía bình minh, "Có phải rất đẹp đúng không!"
Ánh mặt trời mới mọc chiếu vào gương mặt đẫm lệ của Thải Anh, vừa lộng lẫy vừa dịu dàng.
"Xin lỗi cậu, hai hôm nay vẫn không thể kịp đáp lại cậu, vì mình thật sự cũng rất bối rối." Tiểu Kiều nắm tay Thải Anh nói, "Mình đã suy nghĩ rất nhiều sau khi cậu tỏ tình, thật ra trước đây mình chưa bao giờ nghĩ cẩn thận, tình cảm với cậu rốt cuộc là tình bạn, hay là đã vượt qua tình bạn. Mình chỉ biết ở cạnh cậu rất vui. Chúng ta có sở thích giống nhau, cách nhìn về mọi thứ cũng giống nhau, chúng ta không thể không giả vờ trước mặt người khác, nhưng cậu biết con người thật nhất của mình. Lúc ở bên cậu, mình không cần giả vờ gì hết."
Hứa Ấu Diên ghé vào tai Thời Duyệt thì thầm: "Xem ra Tiểu Kiều kia cũng không nhận ra mình đã chết."
Tiểu Kiều tiếp tục nói: "Thải Anh, mấy ngày qua mình đã suy nghĩ rất kĩ. Cậu bao dung mình như vậy, đối xử tốt với mình như vậy, là người hiểu mình nhất trên đời. Mình chưa từng thật sự yêu ai, không biết phải làm thế nào để trở thành một người yêu tốt, nhưng bắt đầu từ bây giờ, mình muốn thử."
Thải Anh không thể tin vào tai mình: "Ý của cậu là...cậu chấp nhận mình? Cậu sẽ làm người yêu của mình?"
Tiểu Kiều dùng ngón tay gãi lên gò má đã ửng đỏ, thẹn thùng "ừ" một tiếng.
Thải Anh vội lên tiếng: "Nhưng mình xấu xí thế này! Sao cậu có thể thích được! Cậu nhìn mình đi! Mình khủng khiếp thế này!"
Tiểu Kiều khẽ cau mày: "Tại sao lại nói bản thân như vậy. Thải Anh, mình hoàn toàn không để ý đến vẻ bề ngoài."
Thải Anh không thể tin được, vậy mà Tiểu Kiều không để ý đến vẻ bề ngoài.
Hứa Ấu Diên hỏi Thời Duyệt: "Em nghĩ liệu có chuyện đó không? Không quan tâm đến vẻ bề ngoài."
"Có thể." Thời Duyệt nói, "Đối với người đã quen nhìn cái đẹp, có khi đã nhìn chán ngoại hình xinh đẹp rồi, soi gương là thấy, sẽ không quan tâm đến việc nửa kia của mình có đẹp như tiên nữ không. Chỉ cần tính cách tốt, tất cả đều tốt."
Hứa Ấu Diên: "Xem ra người đã quen với cái đẹp như em rất hiểu Tiểu Kiều nha."
Thời Duyệt đắc ý cau mày.
Để tỏ lòng chân thành, Tiểu Kiều lấy một hộp nhẫn từ trong túi, đưa đến trước mặt Thải Anh:
"Sau khi nghĩ kĩ, mình đã lén vào thị trấn chọn một cặp nhẫn, không nói với cậu, là muốn cho cậu một bất ngờ. Cậu mở ra nhìn xem, có thích không."
Khoảnh khắc nhìn thấy chiếc nhẫn, oán hận của Thải Anh hoàn toàn giảm xuống "0".
Hóa ra cô bị lừa, hoàn toàn hiểu lầm Tiểu Kiều.
Cô lại có thể làm chuyện quá đáng như vậy với Tiểu Kiều...
Thải Anh ôm Tiểu Kiều òa khóc, Tiểu Kiều không biết chuyện gì xảy ra, vẫn dịu dàng vuốt tóc và lưng cô ấy, an ủi cô ấy.
"Gì thế này." Dù là con người cứng rắn, Thời Duyệt xem đến cảnh này không nhịn được hít mũi một cái, "Thải Anh kia cũng tìm được tình yêu đích thực."
Khi ân oán giữa Thải Anh và Tiểu Kiều hoàn toàn được gỡ bỏ, núi Quỷ nghênh đón bình minh rực rỡ, hệ thống nhắc nhở hai cô đã qua ải, cổng truyền xuất hiện trước mắt.
"Tốt quá! Đi!" Hứa Ấu Diên hào hứng chạy đến cổng truyền, hai người qua cổng trở về phòng, Thời Duyệt nói:
"Em đói."
Hứa Ấu Diên sờ bụng: "Chị cũng đói, vượt ải này tốn sức quá."
"Đói, muốn ăn ngỗng quay không?" Thời Duyệt tỏ ra bí ẩn hỏi.
Hứa Ấu Diên nhận ra bầu không khí không ổn, nhìn dáng vẻ gian xảo của em, cô đoán: "Em sẽ không...lại gọi giao hàng đến nhà chị đấy chứ?"
Thời Duyệt lắc đầu.
"Vậy thì tốt, lần trước em đưa một đống thịt đến chị còn chưa ăn hết đây."
Hứa Ấu Diên còn chưa thở phào, Thời Duyệt đã nói: "Em không gọi giao hàng, em tự mang đến. Hứa Ấu Diên, em đến cổng Cư Hợp Uyển rồi."
"Cái gì!"
Thời Duyệt thật sự đã đến, vừa rồi khi chơi cô đã ở trong xe, đến cổng từ mười lăm phút trước.
Hứa Ấu Diên tạm thoát khỏi trò chơi, gọi điện cho Thời Duyệt: "Đêm lạnh thế này em chạy lung tung làm gì? Còn chạy đến tận ngoại ô phía Tây."
"Đến team-building ấy." Thời Duyệt thản nhiên nói, "Đêm hôm khuya khoắt chơi chủ đề kinh dị kíƈɦ ŧɦíƈɦ như thế, nhất định sẽ đói. Đói sẽ làm ảnh hưởng đến phong độ. Lấp đầy cái bụng mới có sức bắt nạt ma quỷ, chưa kể chị còn muốn vượt hai giai đoạn luôn không phải sao?"
"Đúng vậy...chỉ là..."
Hứa Ấu Diên nhìn căn hộ chật chội vẫn chưa dọn dẹp, không bẩn nhưng rất bừa, quần áo không có chỗ cất liền bị vắt lên sô pha, A Song nằm trên áo phao của cô ngủ từ khi nào không biết. Khi Hứa Ấu Diên ném ánh mắt thù hận qua, nó mới đứng dậy mở miệng to ngáp một cái, không có chuyện gì xảy ra, lại nằm xuống ngủ tiếp.
Trước đây Hứa Ấu Diên đã thấy hoàn cảnh sống của mình rất không tốt, không muốn để Thời Duyệt thấy. Nhưng, chẳng lẽ phải giấu giếm mãi sao? Dù sa sút, thì đây cũng là hoàn cảnh thật của cô hiện giờ.
"Ha, em không lên đâu." Thời Duyệt hết sức tri kỷ quan tâm đến lòng tự trọng của Hứa Ấu Diên, "Em mang đồ ăn khuya cho chị đến dưới nhà, chị xuống lấy em sẽ đi."
Thật ra lúc nói Thời Duyệt đã ra khỏi thang máy, đứng trên hành lang tầng nhà Hứa Ấu Diên, chỉ cần rẽ là đến.
Cô dừng bước, đợi câu trả lời của Hứa Ấu Diên.
Bên kia, Hứa Ấu Diên im lặng một hồi, rồi nhanh chóng trả lời: "Nhà chị hơi bừa, em cho chị ít thời gian dọn dẹp. Đi xa đến đây phải vào ngồi một lát, bây giờ vẫn còn sớm, chúng ta ăn xong, rồi hoàn thành giai đoạn kinh dị cuối cùng. Ở cùng nhau vượt ải em cũng không bị sợ, rất tốt."
Thời Duyệt cất giọng rất bình tĩnh: "A được, mười lăm phút nữa em lên, đủ thời gian không?"
"Đủ. Chị cúp máy đi dọn dẹp trước nhớ."
"Ừa, lát nữa gặp lại."
Sau khi hết sức người lớn kết thúc cuộc nói chuyện, Hứa Ấu Diên cúp máy, Thời Duyệt hớn hở nhảy tưng tưng ngay tại chỗ, suýt nữa ném bay hai túi đồ ăn trên tay.
Chín rưỡi tối, Dịch Như Song cuối cùng cũng bấm gửi bức email vừa viết xong.
Làm xong toàn bộ công việc vào tối thứ sáu, hai ngày tới đều được nghỉ, nghĩa là cô có thể thoải mái xõa.
Vừa mới qua thử việc, ký hợp đồng ba năm với công ty, đồng nghĩa với việc cô đã chính thức bước vào công ty có rất nhiều triển vọng khiến bao người hâm mộ này.
Cũng có nghĩa là trong ít nhất ba năm tới, cô có thể nhìn thấy sếp Thời Duyệt mỗi ngày.
Dịch Như Song định nghỉ ngơi một lát trước khi đi tắm, cô nóng lòng mở một diễn đàn màu cam, ấn mở "Thiên đường của các chị đẹp", muốn xem bài viết của người khác, kết quả là vừa nhìn liền thấy bài viết của mình bị đẩy lên đầu.
Ấn vào bài đăng của mình: "Tôi là người lần trước đăng bài được sếp nhờ làm hộ thẻ phòng gym ở ngoại ô phía Tây, có tiến triển mới bất ngờ."
Tiêu đề rất dài, đây là bài thứ hai của Dịch Như Song, số lượt nhấp đã hơn ba trăm nghìn, lượt phản hồi gần hai nghìn, sau tiêu đề còn có một ô biểu tượng "HOT" lớn, được coi là bài đăng hot nhất gần đây trong "Thiên đường của các chị đẹp".
Xem các câu trả lời của cộng đồng mạng, mọi người đang hết mình đoán tâm tư của vị sếp nữ trẻ tuổi này, đồng thời cũng bị cô ấy thu hút.
Hôm Nay Ăn Lẩu Bò: "Chủ thớt nói mình năm nay 26 tuổi, sếp còn trẻ hơn chủ thớt, còn trẻ như vậy chỉ sợ chưa tốt nghiệp đại học được bao lâu, vậy mà lại là người sáng lập công ty ai cũng biết? Không thể nào là Bill Gates, Zuckerberg cũng thành quá khứ rồi, bây giờ còn ai có thể có vận đỏ thế này?"
Mắt Hai Mí: "Trong nước có những công ty nào mà ai cũng biết? Hệ Ali hay hệ cánh cụt? Tiêu chí sếp nữ hơn hai mươi đã hẹp lắm rồi, liệt kê ra liền biết là ai."
Tiểu Kiến Trúc Cổ: "Nhảm nhí, dù sao tôi cũng không tin có người nào sau 10 mà giỏi như vậy. Còn chưa học được cách làm người, sao có thể tự thành lập một công ty lớn được?"
Ốc Biển: "Chủ thớt nói không giải đáp, cũng làm nhiễu sóng, mấy người đào cái gì mà đào? Nếu rảnh rỗi thì không thể tỏ ra dễ thương được sao?"
Mắt Hai Mí: "Xanh quá rồi, chắc là chủ thớt nên bay đi viết tiểu thuyết thôi."
Bài đăng này vừa lên, rất nhiều người theo dõi từ bài trước cũng có mặt, xếp hàng khen cute, sau ba phút thì bắt đầu đòi bóc mẽ, tất cả đều đoán nhân vật chính rốt cuộc là ai.
Dịch Như Song sợ thân phận của Thời Duyệt thật sự bị lộ, lúc này mới thêm nội dung gây nhiễu, tránh bị giải mã, vẫn có một đống người không giải mã được thì không bỏ qua.
Ban đầu cô chỉ muốn lên diễn đàn ẩn danh tìm người xin ý kiến, thật sự không xác định rốt cuộc Thời Duyệt nghĩ như thế nào. Bình thường đã bận thì hai tuần cũng không thấy được bóng dáng cô ấy, Dịch Như Song cũng bận tối mắt tối mũi với việc của mình, chỉ có thể gửi gắm hy vọng được gặp người kia lúc họp.
Cô phát hiện mình càng ngày càng mê mẩn, càng ngày càng tương tư Thời Duyệt, sợ rằng trước khi Thời Duyệt có bất kì một biểu hiện quan trọng nào, chính mình đã không nhịn được.
Ý định ban đầu của cô khi đăng bài lên diễn đàn là để số đông cư dân mạng ác ý chửi mình tỉnh lại, để cô thấy rõ rằng những gì mình nghĩ sẽ không thể xảy ra.
Không ngờ là sau khi đăng bài, chẳng có mấy người mang ác ý xuất hiện, mà thay vào đó là một đống người hò hét muốn cô và sếp nhanh chóng yêu nhau. Dịch Như Song cảm thấy hiện giờ mình có quá nhiều ý nghĩ viển vông với Thời Duyệt thế này, các cư dân mạng phải gánh một phần trách nhiệm rất lớn.
Sau khi lướt qua các câu trả lời, cảm thấy những gì mọi người nói chỉ vòng đi vòng lại một vấn đề, không có gì mới mẻ.
Cô rõ hơn ai hết, mình và Thời Duyệt không có khả năng.
Thời Duyệt là người như thế nào chứ, sao có thể thật sự thích mình? Nhất định là ảo tưởng.
Dịch Như Song biết mình chính là loại người cư dân mạng hay nói, mới chuyển từ phố thị nhỏ lên thành phố lớn cố gắng làm việc, gặp gỡ đủ người muôn màu muôn vẻ, cuộc sống cũng bắt đầu xuất hiện vô số ảo tưởng. Mà ảo tưởng trí mạng nhất, cũng xuất hiện nhiều nhất chính là ---
Người xuất sắc như vậy lại có thể yêu mình.
Quên đi. Dịch Như Song tự an ủi bản thân, không nên suy nghĩ nhiều, KPI tháng này và thưởng cuối năm mới là những việc mình cần quan tâm.
Phân loại rác sinh hoạt, mai là ngày tập trung thu gom rác, nhất định không thể lỡ.
Dịch Như Song thu dọn rác, định mang xuống dưới nhà, vừa mở cửa, đã đứng hình ngay tại chỗ.
Là tăng ca nên gặp ảo giác sao?
Tại sao cô lại nhìn thấy Thời Duyệt đứng trước cửa nhà mình?
Thời Duyệt?!
Thật sự là Thời Duyệt, Thời Duyệt mặc một chiếc áo khoác màu ghi mới tinh, đôi bốt siêu cao cổ cũng không thấp gót, càng tôn lên khí chất của Thời Duyệt vốn đã rất cao.
Một tay cầm điện thoại, tay kia xách hai cái túi, dường như Thời Duyệt đã đứng trên hành lang một lúc lâu, không biết đang đợi gì.
"Tổng...tổng giám đốc Thời..." Dịch Như Song cẩn thận gọi một tiếng, hoàn toàn không dám nói to, sợ âm thanh quá lớn sẽ phá nát ảo giác này.
Thời Duyệt quay đầu, nhìn Dịch Như Song.
"Muộn thế này vẫn chưa ngủ à." Thời Duyệt đã sớm nghĩ kỹ lời thoại, nhìn thấy Dịch Như Song cũng không hề ngạc nhiên, mà rất tự nhiên mở một cái túi trong tay, lấy một hộp đồ ăn nóng hổi, đưa cho cô ấy, "Mời chị ăn đêm."
"Cảm ơn tổng giám đốc Thời..."
Sau đó hai túi rác kia đã đi đến nơi nào, Dịch Như Song hoàn toàn quên mất.
Cô chỉ nhớ khi mình ra ngoài, nhìn thấy Thời Duyệt xuất hiện trước mặt mình như một thiên thần, trong bầu không khí kỳ quặc lại lãng mạn tột độ, cô đã nhận gà rán người kia đặc biệt đưa tới.
"Tôi là người đăng bài được sếp đến nhà tổ chức tiệc sinh nhật, sự tình lại tiến triển thêm, hơn nửa đêm cô ấy đứng trước cửa nhà tôi đợi không biết bao lâu, chỉ để đưa gà rán cho tôi..."
Dịch Như Song không kiềm chế nổi đôi tay của mình, lại một lần nữa đăng nhập vào "Thiên đường của các chị đẹp", tạo một bài đăng hot mới toanh.
Danh Sách Chương: