Dọc theo đường đi, vừa đánh tang thi đào tinh hạch, chậm rãi thong thả đi trên con đường hướng về nhà máy lọc dầu.
Gần phụ cận nhà máy lọc dầu, mọi người trước tiên tới một thị trấn nhỏ, thật vất vả mới tìm được cục cảnh sát trong thôn, bới hết mấy tấc đất mới tìm thấy mấy cây súng cầm tay loại nhỏ.
“Vật này căn bản không đủ xài, còn không bằng để tôi trực tiếp tung nắm đấm.” Mấy dị năng giả hệ thể chất đối với cái này rất không lọt nổi mắt xanh.
“Lấy hết đi, trở về đưa cho mẹ tiểu Hứa với vợ Uông Đông phòng thân. Phụ nữ dùng vật này là thích hợp nhất.” Quách Binh nhìn xung quanh một chút, kêu người để vào cốp sau.
Hạ Tử Trọng nhìn ven đường, nơi này gần mỏ ngọc thạch, thị trấn này tuy nhỏ nhưng cũng có vài nơi có ngọc thạch, hoặc cửa hàng đổ thạch bán sỉ. Hắn nhớ không gian cũng hấp thu năng lượng từ những thứ này, suy nghĩ phải làm sao lén lút hốt hết.
Thấy tầm mắt Hạ Tử Trọng bay qua một cửa hàng ngọc khí, Phương Hách hiểu ý, gật đầu với hắn, mượn cớ đi vệ sinh thuận tiện lặng lẽ dùng dị năng tốc độ.
Trong một huyện nhỏ, số lượng tang thi có hạn, mọi người quét sạch một vòng, một con tang thi cấp hai cũng không phát hiện, đang chuẩn bị nghỉ ngơi một chút tìm vật tư rồi chạy tới nhà máy lọc dầu, bỗng nhiên ‘ầm ầm’ một tiếng vang động trời, mặt đất lung lay muốn nứt toạc ra!
“Làm sao vậy?!” – “Thứ gì nổ?” – “Ở đâu?” – “Bên kia!”
Vừa xoay qua hướng Tây Nam tức thì thấy ánh lửa ngút trời, rõ ràng còn cách một khoảng rất xa, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng!
Mọi người kinh ngạc, vẫn từ hướng đó truyền đến mấy tiếng nổ vang còn khoa trương hơn sét đánh.
Ầm ầm ầm
“… Nhà máy lọc dầu?”
Không biết là ai thấp giọng nói một câu, mọi người lúc này như mới vừa tỉnh giấc chiêm bao, vẻ mặt tràn đầy khiếp sợ nhìn cái hướng kia.
Đúng, cũng chỉ có nhà máy lọc dầu nổ tung mới có động tĩnh lớn như vậy.
Chấn động làm cho mấy tòa nhà không kiên cố trong trấn sụp xuống. Mọi người đứng trên mặt đất, chỉ cảm thấy mỗi lần bên kia có tiếng vang là bên này mặt đất xung quanh họ rung chuyển.
May là, bọn họ lúc này đang đứng giữa đường, Phương Hách đi lấy ngọc thạch không biết từ lúc nào cũng về tới bên cạnh Hạ Tử Trọng, kéo tay hắn, vẻ mặt khiếp sợ nhìn về phía mảnh đất lửa cháy ngút trời kia.
Qua một hồi lâu, chấn động mới dần dần bình ổn lại, mọi người ở đây thở phào nhẹ nhõm định mở miệng nói chuyện, lại một tiếng nổ còn to hơn từ bên kia vang lên, làn hơi nóng thổi ào tới chỗ bọn họ.
Nửa ngày sau, Quách Binh mới thấp giọng lẩm bẩm một câu: “May là chúng ta không vội vã lên đường…”
Đúng đấy, bọn họ vốn dĩ còn định qua bên kia lấy thêm ít dầu, nếu như lúc ấy nổ. Cho dù bọn họ có bản lĩnh lớn bằng trời cũng tuyệt đối không sống sót được!
“Nhà máy lọc dầu rốt cuộc làm sao lại nổ?” Trần Ninh cau mày bắt đầu suy tư.
“Nói không chừng là người làm.” Hạ Tử Trọng trước tiên nghĩ thông suốt gút mắt trong đó: “Đừng quên, tang thi đi theo chúng ta chỉ là một phần nhỏ, nếu có người gặp một lượng lớn tang thi cấp hai, cấp ba thì lợi dụng nhà máy lọc dầu nổ đẩy lùi tang thi cũng là chiến thuật có lực sát thương lớn.”
“Nhưng nổ lớn như vậy, không biết người châm lửa còn sống hay không?!”
“Nếu như là xe bọc thép vô cùng rắn chắc hoặc là xe giống chúng ta thì có cách để đoàn xe chạy một khoảng thời gian mới phát nổ, hẳn là có thể thoát được đi…” Nếu như là xe bình thường mà gần nguồn dẫn, thì lúc này không chừng đã nổ tan xác rồi?
“Tiếc thật.”
“Là xăng đó…”
“Đừng tiếc, cái trấn nhỏ này đã bị chúng ta quét sạch rồi, mấy chiếc xe kia rút hết xăng ra đi, trên đường về cứ như vậy mà làm.” Quách Binh quyết định thật nhanh, nói.
“Dạ!”
Bọn họ trước đó bởi vì chuẩn bị đi nhà máy lọc dầu, cho nên cũng không tận lực tìm xăng, nhưng bây giờ ngay cả nhà máy lọc dầu cũng nổ. Vẫn là thành thật kiếm cháo đi, không nên suy nghĩ viền vông nữa.
Tiếng nổ mạnh vang lên, mấy đội ngũ phân tán không hẹn mà cùng nhìn về phía nhà máy lọc dầu, trong lòng khiếp sợ không thôi. Không ít người đều có chủ ý giống tiểu đội Luân Hồi, định trên đường về vòng qua đó lấy chút xăng – bây giờ cả đội đều tách ra, nên đồ ai lấy được là của người đó.
Tiếc thật, nơi ấy hiện giờ cũng không còn, cho dù có chạy tới cũng vô bổ.
Đội ngũ cách xa một chút thì còn tốt chỉ cảm nhận được động đất một ít. Còn mấy đội ngũ gần nhà máy thì xui xẻo hơn nhiều.
Vốn dĩ phát hiện có không ít tang thi đều tụ tập tới nhà máy lọc dầu, một ít phân tán xung quanh, mấy đội ngũ gần nhà máy đang xem xét tình huống, nhưng không nghĩ nơi ấy sắp sửa nổ tung.
Bên trong nhà máy lọc dầu không chỉ có một thùng dầu lớn, xe nào dừng gần đó chắc chắn phải chịu ảnh hưởng cường liệt.
Đoàn xe Ellen cũng chạy tới đây, bọn họ thu hoạch được một đống súng đạn, cũng đã cất chúng vào một chỗ an toàn, đang chuẩn bị lấy chút xăng rồi mang thắng lợi trở về căn cứ, ai mà biết – còn chưa mò tới nơi, đã bị luồng khí nóng ập thẳng tới hất tất cả xe đều lật ngửa!
Thật vất vả chịu đựng một lần nổ tung qua đi, mới vừa lật xe lại – lại một dòng khí lưu lớn kéo tới! Xe lật ngửa lần nữa!
“AAAA!!” Mấy người đứng bên cạnh đang muốn lên xe thì xe đột nhiên bị lật, phát ra tiếng kêu thảm thiết.
“Đẩy mau! Bỏ đi!” Ai biết chỗ này có tiếp tục nổ nữa hay không?! Bọn họ phải mau chóng rời khỏi đây!
Thật vất vả đẩy xe, đem người bị thương kéo vào, một dị năng giả thị giác nhạy bén bỗng nhiên chỉ về hướng nhà máy lọc dầu kêu to lên: “Có tang thi tới!”
Một ít tang thi cao cấp cường hãn vẫn chưa hoàn toàn tiến vào nhà máy lọc dầu liền bị nổ tung cản lại, phàm là sinh vật đều có bản năng tránh hại tìm lợi, cho dù là tang thi cũng giống như vậy. Chúng nó tản ra bốn hướng, chạy ngang qua đây liền ngửi được mùi ‘thịt tươi’, vì vậy lập tức đổi hướng, đại giá quang lâm!
“Là tang thi cao cấp! Mau chạy đi!” Cho dù trên xe có nhiều vũ khí nhưng tang thi cao cấp cực kỳ khó đối phó, hơn nữa không biết nhà máy lọc dầu có nổ nữa hay không. Ellen quyết định thật nhanh, lập tức mang theo các đội viên bỏ chạy.
………
Tiểu đội Luân Hồi phát huy độ cường hãn của mình, xới ba tấc đất, tuyệt không buông tha các loại biện pháp lột da, đem cái trấn nhỏ này lật ngửa lên, lộn từ trong ra ngoài, tìm hết tất cả vật tư, thu thập hết thảy xăng trong xe, tàn sát biết bao tang thi, lúc này mới hài lòng rời khỏi.
“Thịt kìa, thịt kìa! Đây chính là thịt!” Quách Binh ôm một khối thịt khô cứng như đá, suýt nữa đã rớt vài giọt nước mắt cá sấu.
Những người khác trong đội cũng có bộ dáng như vậy, bọn họ từ trong một cửa hàng đồ khô ôm ra biết bao nhiêu là thịt khô, cá khô không biết sản xuất từ năm nào, nhưng thái độ có chết cũng không buông ra. Trước kia hai người Hạ Tử Trọng có cho bọn họ không ít thịt khô, rau khô, mà những thứ đó số lượng cũng không nhiều, e rằng lần này trở về cũng không còn thứ gì, hiện tại đống này là thu hoạch ngoài ý muốn.
Hạ Tử Trọng dùng dị năng cắt một miếng thịt bò khô, xác nhận bên trong không bị biến chất, mới cùng Phương Hách mang lên xe, ném vô một góc trong không gian – thường thôi, bọn họ ăn xài xa xỉ như thế làm sao vừa mắt một miếng thịt khô còn cứng hơn cả đá?
Trấn nhỏ này nằm ở phía Tây Bắc, trước tận thế vô cùng mát mẻ, khô ráo, những thứ này được phơi nắng trước nhà, lúc này cứng không khác gì hóa thạch, đương nhiên sẽ không dễ dàng biến chất. Hơn nữa trong trấn nhỏ này không có nhiều tang thi, cũng do đó mới tránh khỏi vấn đề nhiễm virus.
Hai người Hạ Tử Trọng thừa dịp này tới mấy khu phố có cửa hàng chuyên kinh doanh ngọc thạch châu báu, kể cả đổ thạch cũng ném vào không gian. Quả nhiên, đa số ngọc thạch khi vào không gian đều biến thành một luồng sáng, dung nhập với không gian – ngọc thạch chất lượng tốt hóa thành điểm sáng lớn, đa số còn lại là mấy luồng sáng mờ mờ. Ngọc bình thường thì chỉ có một cái chấm nhỏ.
Đồ trang sức không có phản ứng gì thì bị hai người vứt vào góc, ngược lại là Phương Hách bởi vì hay cùng Yên Nhạc nói chuyện, đưa cho hắn mấy khối ngọc bội và vòng tay sáng chói.
“Khi nào về tôi nhất định đem mấy thứ này đi cua gái!” Yên Nhạc nói tới đường hoàng trịnh trọng, trong mắt đều là ngôi sao nhỏ lập lòe mong đợi.
Đầu tiên, cậu phải gặp được người con gái cậu thích cái đã – Phương Hách ở trong lòng yên lặng giúp hắn bổ sung, bây giờ trong căn cứ số lượng đàn bà con gái giảm xuống thẳng tắp, trong mạt thế người người đều đầu rối gầy nhom, bẩn bần, cậu có thể gặp được người khiến cậu liếc mắt một cái liền nhất kiến chung tình chính là một nan đề.
Càng không cần phải nói, Phương Hách nghiêm trọng hoài nghi vấn đề ngọc thạch không thể bị không gian hấp thu đều là giả. Nếu như bị cô nương người ta nhìn ra. Đứa nhỏ, xin hãy nén bi thương. Thời đại này tìm đàn ông đáng tin hơn!
Nghĩ rồi, tầm mắt Phương Hách không tự chủ trôi về phía người đàn ông của mình, lớn lên đẹp trai, có thể đánh tang thi, còn có không gian riêng để hưởng tuần trăng mật, quan trọng nhất là – anh ấy rất yêu mình. Thật là một ông chồng hoàn mỹ…
“Cậu nghĩ cái gì vậy?” Theo tầm mắt Phương Hách nhìn sang, Yên Nhạc vung tay mấy cái trước mặt cậu: “Bên kia có thứ gì hả?” Đứa nhỏ này không nhìn ra Phương Hách đang thất thần nhìn Hạ Tử Trọng, còn tưởng rằng bên kia có gì vui.
Phương Hách vội vã lắc đầu một cái: “Không có gì, nhanh đưa mấy thứ này lên xe đi.”
“Được rồi, chúng ta nhanh chóng di chuyển đi.” Một bên khác, Hạ Tử Trọng vỗ vỗ Quách Binh còn đang ôm thịt khô cọ cọ giúp anh ta hồi hồn.
“Đúng vậy! Chúng ta mau chóng đi qua trấn kế tiếp, nếu như trong đó đều có mấy thứ này – chúng ta lúc này đã có thể phát tài rồi!” Trong Căn cứ trước mắt tốt xấu còn có lương thực ăn được, mà thịt tuyệt đối là bảo bối! Nếu như mang về, tùy tiện đổi cũng được một đống lương thực đó.
“Ô!!” Não bộ đội viên Luân Hồi cũng giống đội trưởng bọn họ, mặt mũi hưng phấn đến đỏ lên, vừa nghĩ tới sau này, mỗi ngày đều có thể ăn được thịt, dù cho chỉ là thịt thái hạt lựu, thịt bằm, thịt cặn bã cũng tốt!