Sau khi bạch cầu đưa hai phụ huynh vô trách nhiệm ra ngoài thì nhanh chóng bay về hướng ngược lại, chờ tiếng nổ vang lên mới trốn vào nơi an toàn. Đương nhiên, xung kích ập tới cũng khiến nó ngã lộn nhào, một ít vật linh tinh văng trúng người nó. Nhưng tất cả đều không thể làm gia hỏa da dày thịt béo này xước lấy một miếng thịt nhỏ.
Cũng bởi vậy, hai người ném đồ chơi xong liền nhanh chóng trở lại không gian, ‘xem’ hiện trường bom đạn khói lửa được phát sóng trực tiếp.
Phu phu hai người ngồi xuống, nhắm mắt lại liền phát hiện bạch cầu còn đang trong dòng khí lưu xoay xoay chuyển chuyển, làm tầm nhìn của hai người quay như cái chong chóng đến váng đầu chóng mặt, suýt tý đã buồn nôn mới vội vã mở mắt ra.
Chờ một lát sau hai người mới nhắm mắt đổi góc nhìn lần nữa, vì vậy liền thấy bạch cầu đang bay tới một khối đá lớn trước mặt, đập cái bẹp lên mặt đá rồi từ từ tuột xuống.
Sức phòng ngự cỡ này, tuyệt đối vô địch rồi.
Bạch cầu giữa khung cảnh tiếng nổ rầm trời cứ như cá gặp nước, hai mắt lập lòe tia sáng hưng phấn bay tới bay lui giữa dòng khí lưu trong không trung. Còn không đợi ánh lửa trên mặt đất tan hết, con này hoàn toàn không biết sợ là gì, bổ nhào về phía một cái hố trên mặt đất.
Hai người còn chưa định hình được chuyện gì thì đã thấy nó nhào tới đầu một con tang thi cấp ba đã mở hoa, giữa một đống máu thịt be bét hút ra một viên tinh hạch.
Đây là đồ ăn vặt của nó. Kể cũng lạ, hai người họ quên khẩu vị đứa này rất không thể nào sẽ chịu an tĩnh tìm một chỗ ngắm cảnh, chỉ lo nhoi nhoi lượn đi tìm đồ ăn của mình thôi.
Nhịn xuống cảm giác buồn nôn, hai người Hạ Tử Trọng và Phương Hách đã triệt để mất khống chế đối với bạch cầu – tinh thần bất khuất của kẻ phàm ăn vừa trỗi dậy, mặc cho bọn họ nói cái gì bạch cầu cũng không thèm đếm xỉa. Làm bộ như không thấy nhìn nó ăn mấy thứ trong đống be bét đó, trước khi nó vào không gian tiêu hóa mới kêu nó bay lên cao để họ quan sát tình huống xung quanh một chút.
Tiếng nổ vẫn liên tục kéo dài, lúc trước mấy viên đạn pháo kia bị mấy con tang thi ôm chặt bảo hộ, hẳn là không lâu nữa cũng sẽ có tiếng nổ truyền tới đi?
Lần nổ này, ngoại trừ cái hố to hai người chôn thuốc nổ thì khắp nơi chỉ có vết lửa cháy mà thôi, không có gì nghiêm trọng – nói không nghiêm trọng lắm là so với nhà máy lọc dầu lúc trước mà thôi.
Nội thành đã sớm bị cắt điện cắt nước, tàn dư của các tòa cao ốc còn lại cũng bị mưa dầm ngày đêm sinh ra ẩm thấp, cho dù là lửa lớn hơn nữa cũng rất khó cháy, cùng lắm là bốc khói mà thôi. Bởi vậy trận nổ này tuy rằng lan ra phạm vi rất rộng, nhưng lại không ảnh hưởng tới những khu vực khác.
Xung quanh vẫn còn nhiều tang thi tuy bị cháy nhưng vẫn có thể hoạt động, chỉ cần một hồi nữa, họ ra ngoài bình tĩnh xử lý là được.
Bạch cầu tuy rằng một lần có thể hút được không ít tinh hạch vào bụng nó, nhưng cái bụng trong suốt kia cũng có hạn, một viên tinh hạch cấp ba to hơn cấp hai không ít, mỗi một viên to chừng bằng ngón tay cái một người trưởng thành, nó một hơi hút hai mươi, ba mươi mấy viên thì cũng không chứa nổi – đấy là khi nó đã chọn lọc tinh hạch cấp ba và thực vật hấp thu rồi đó.
Hai người xem xong tình huống bên ngoài, mới đồng ý cho bạch cầu vào không gian tiêu hóa, bạch cầu ‘vèo’ một cái biến mất tại chỗ, bay thẳng đến giữa không trung, híp mắt bắt đầu run run thân thể.
“Chúng ta chờ chút rồi hãy đi ra, bên ngoài chắc phải còn nổ một hồi nữa.” Lỡ đâu ở ngoài có một trái đạn lép nổ chậm thì sao? Cho dù không có thì hơi nóng cũng làm cho nhiệt độ mặt đất tăng cao, tốt nhất là bọn họ nên chờ cho hết rồi đi ra thanh lý cũng không muộn.
Phương Hách thở phào nhẹ nhõm, hai ngày nay hai người bọn họ vì bố trí hiệu ứng nổ liên hoàn mà lúc nào đầu óc cũng căng thẳng, tối hôm nay có thể nghỉ ngơi thật tốt, chỉ là – “Bên ngoài có thể xảy ra biến cố gì không? Tỷ như thực vật biến dị cướp tinh hạch chẳng hạn?”
Hạ Tử Trọng cười cười: “Chốc lát sẽ không có vấn đề, hơn nữa cho dù chúng ta không vội thì chắc chắn nó cũng không chờ kịp.”
“Đúng rồi ha! Khi nào nó hấp thu xong hết chắc chắn sẽ ra ngoài tìm đám tinh hạch còn lại!” Phương Hách hai mắt sáng ngời nghĩ nghĩ.
Có bạch cầu tham ăn này ở đây, nó chắc chắn sẽ không dâng đồ ăn đã nằm bên mép mình cho lũ thực vật kia, chỉ cần hấp thụ xong đám tinh hạch này, nó sẽ lập tức đi ra ngoài tiếp tục bận việc.
“Hơn nữa nó có thể kén chọn hơn so với chúng ta nhiều, chuyên tìm tinh hạch cấp cao mà ăn thôi.” Hạ Tử Trọng cười xoa xoa tóc Phương Hách, để cậu dựa đầu lên vai mình: “Chúng ta tắm suối nước nóng nghỉ ngơi cho tốt, sáng mai rồi ra ngoài.”
Lấy cái mác nghỉ ngơi nhưng kì thực hành vi của Hạ mỗ không thể nói ra lời, hai người vô cùng dụng công nghiên cứu và luyện tập bí kíp công pháp song tu, hết sức chuyên cần, so với học sinh cấp ba thi đại học còn chuyên cần hơn.
Hai người ngủ thẳng tới nửa đêm liền phát một tia tinh thần qua chỗ bạch cầu, phát hiện lão nhân gia tham ăn này quả nhiên không có trong không gian, ngay cả phúc lợi ngủ chung cũng không thèm, hì hục đào tinh hạch ở bên ngoài.
Hai người đoán bạch cầu hẳn là đã sàng lọc tinh hạch cấp ba xong hết rồi, giờ chỉ ở ngoài giành giựt với thực vật biến dị mà thôi. Trời đêm bên ngoài không thấy trăng, đêm đen so với trước tận thế ảm đạm hơn, chỉ có những tia sáng nhàn nhạt xuyên qua đám mây soi lên mấy bóng đen lờ mờ trên mặt đất. Hai người không có cách nào đoán được những thực vật ấy có còn sống hay không, không thể làm gì khác hơn là tạm thời đắp chăn ngủ tiếp.
Mãi đến tận sáng ngày hôm sau, nhờ ánh sáng mới nhìn thấy bên ngoài từ tầm mắt của bạch cầu.
Bận rộn cả tối bạch cầu không có một chút buồn ngủ nào, còn có xu thế càng ngày càng hưng phấn hơn, lúc này nó đã sớm bay ra khỏi trung tâm trận nổ hôm qua, đang vây quanh tòa cao ốc thực vật kia chiếm lĩnh bận rộn. Sau khi nhận mệnh lệnh của lão đại mới không tình nguyện bay lên cao cao, giúp bọn họ quan sát tình huống xung quanh.
Hố to, hố nhỏ lít nha lít nhít, vô số phòng ốc sụp xuống. Bất quá mấy bông hoa rậm rịt dày đặc đã biến mất, đây đều là chiến tích mà hai người họ mạo hiểm đặt từng trái bom cạnh từng bông.
Tối hôm qua cũng không thiếu tang thi cuồn cuộn không ngừng đi đến nơi này, nhưng lúc này xem ra, phần lớn tang thi đã bị trực tiếp nổ chết, mấy con còn lại thấy tình thế không ổn đều chạy mất dép.
Mà mảnh thực vật kia cũng không còn động tĩnh, chắc là bị nổ phanh thây rồi, cũng không phát hiện gốc thực vật biến dị nào điếc không sợ súng chạy đến hôi của, đào tinh hạch.
“Chúng ta lời rồi!” Phương Hách vẻ mặt hưng phấn bừng bừng, dùng sức kéo tay Hạ Tử Trọng.
Hạ Tử Trọng nở nụ cười, khóe miệng cong lên: “Ừ, em đi tìm tinh hạch mình muốn trước đi.” Nói xong vỗ vai Phương Hách: “Chúng ta đi ăn sáng trước đã rồi ra ngoài xem sao.”
Hai người ăn sáng xong, bạch cầu lần thứ hai hút ra một đống tinh hạch chạy đến, bay giữa không trung run rẩy.
Hai người phát hiện, bởi vì số lượng tinh hạch bên ngoài có thể ăn quá nhiều, trình độ kén chọn của bạch cầu lại lần nữa tăng vọt. Lúc trước nó không phải không ăn tinh hạch cấp cao, bây giờ tinh hạch cấp ba trở xuống không thèm liếc mắt một cái, mà tinh hạch thực vật vô luận to nhỏ gì chỉ cần lụm được là sẽ không chê.
Nhưng bây giờ, bởi vì số thực vật bị nổ quá nhiều dẫn đến bung ra không ít các khối tinh hạch lớn, kết quả nó nhìn không lọt mắt mấy viên nhỏ nữa rồi, chỉ chọn lấy viên to mà hút thôi!
Hạ Tử Trọng bất đắc dĩ híp mắt nhìn bạch cầu đang ‘tiêu hóa’ giữa không trung dặn dò: “Ba mẹ một hồi phụ trách tang thi còn sống, mày phụ trách đem hết thảy tinh hạch thực vật về.”
Trong lòng truyền đến tiếng bạch cầu cực kỳ vui sướng, Hạ Tử Trọng đang định mang Phương Hách ra khỏi không gian thì bỗng nhiên ý thức được cái gì, nhíu mày hỏi: “Mày chắc là có thể kiếm được tinh hạch cấp ba ha.”
Phản ứng sung sướng đến từ chỗ bạch cầu bỗng dưng im bặt, Hạ Tử Trọng nheo mắt: “Khi nào mày tiêu hóa xong hết đống đó rồi thì tới đó gom hết tinh hạch cấp thấp lại đây cho ba, không cần mang về không gian, chỉ cần đem tới địa điểm ba chỉ định là được.” Nói xong mới mang Phương Hách rời khỏi không gian, chỉ để lại bạch cầu đang cụp mắt xuống, một bộ hối hận khi bị người ta bóc trần tâm tư bé nhỏ – xui quá! Lại bị đem làm cu li rồi! Nếu không phải mình ăn hăng quá thì làm sao ba ba nhìn ra chân tướng được? Thực quá gian trá mà!
Hai người lúc vào là đang ở giữa không trung nên ra ngoài cũng là ở chỗ đó. Trọng lượng của hai người cho dù có Hạ Tử Trọng hỗ trợ cũng có xu thế rơi xuống rất rõ ràng. Cũng may thân thủ hai người đã sớm luyện thành, loại bí kíp ‘nội công’ kia rõ ràng có thể ứng phó tình huống này, không bao lâu bọn họ liền thuận lợi hạ cánh xuống đất.
“Ý của anh là bạch cầu có thể thu tất cả tinh hạch?” Phương Hách còn chìm trong câu nói mà thân ái mình vạch trần tâm tư bé nhỏ của bạch cầu, không nhịn được hỏi.
“Chắc vậy, anh cũng mới nghĩ ra thôi, xưa nay đều chỉ nghe nói lớn ăn nhỏ, ngay cả dị năng giả hấp thu tinh hạch cũng giống vậy, nhưng bạch cầu lại có liên hệ với sự thăng cấp của không gian thì làm sao có khả năng không thể hấp thu tinh hạch cấp thấp? Chỉ là do nó quá lười, sau khi thăng cấp lười phí sức thu tinh hạch cấp thấp.” Hạ Tử Trọng cảm thấy mình đã đoán đúng, trên thực tế hắn quả thật cũng nhìn ra chân tướng. Bạch cầu một khi ăn được thứ tốt hơn liền kiên quyết không thèm rớ tới đám cấp thấp nữa – cho dù cái vật cấp thấp ấy là thứ trước kia nó yêu nhất thì cũng vậy thôi.
Phương Hách không nhịn được cười mà lắc đầu: “Cái đứa này, nếu không phải vừa nãy anh nghĩ ra, chắc đã bị nó lừa rồi.”
“Nó mỗi ngày trừ ăn rồi ra ngoài, lúc chúng ta cần mới đi làm thám tử, cho nên mới tìm thêm việc cho nó vận động cái thân thịt mỡ núc na núc mích của mình.” Hạ Tử Trọng nhìn bốn phía, nơi này là trung tâm vụ nổ, cũng là nơi sạch sẽ nhất.
Xung quanh đây tinh hạch cấp ba đã bị bạch cầu chọn xong, mục tiêu của bọn họ là nhóm tang thi còn đang kéo dài hơi tàn.