Đoàn xe mới vừa tiến về khu vực đã nổ xong, không chờ đoàn xe bọn họ dừng xong, một ít người lính bỗng kêu lớn – “Có thứ gì đó?”
“A…”
“Cứu, cứu mạng!”
“Đội trưởng, đội trưởng!”
Tiếng súng nhất thời vang lên, làm chỉ huy trong xe tổng chỉ huy sửng sốt, vội vàng đứng lên hỏi: “Làm sao…” Lời còn chưa dứt, xe chỉ huy bỗng nhiên bị đụng nghiêng.
“Đây là thứ gì?”
“Quái vật, quái vật!”
Màu đỏ, màu nâu, màu đen, đủ loại rễ cây quỷ dị từ trong bùn duỗi ra, quấn hết thảy những gì có thể chạm đến như xe cộ, người, vũ khí.
“Tang thi, tang thi không chết!” Một người bỗng nhiên kêu lớn, mọi người nhìn khắp mọi nơi, tuyệt vọng phát hiện ngoại trừ những sợi dây leo quỷ dị này, còn có không ít tang thi toàn thân bốc cháy hoặc đã cháy khô đang loạng chạng đứng lên.
Có không ít tang thi cấp một bị lửa trực tiếp thiêu chết, nhưng điều kiện tiên quyết chính là đốt cháy đầu của nó. Nhưng hôm nay oanh tạc trên diện tích lớn như vậy, ngoại trừ mấy con tang thi bên ngoài bị nổ chết thì đa số đều chỉ bị đốt ngoài da, vẫn hoạt động bình thường.
Còn những con cấp hai, sau khi thăng cấp, khả năng chịu đòn của chúng càng tăng cao, trừ phi đạn trực tiếp nổ thẳng vào người nó, không thì rất khó chết triệt để!
Cành lá của đám thực vật biến dị đều bị đốt sạch nhưng bộ rễ của nó vẫn nằm dưới lòng đất!” Rễ chưa chết, cây sẽ không chết. Đám thực vật bị thương bây giờ cần bổ sung dinh dưỡng gấp. Có cái gì tốt hơn so với tinh hạch tang thi và máu thịt nhân loại chứ?
Đám tang thi biến dị trải qua một trận lửa đạn oanh tạc, càng khơi dậy bản năng săn bắt…
Đoàn xe dừng sát ở bãi đất trống gần đường cái L thị, cấp tốc kiểm tra xe.
Hạ Tử Trọng và Phương Hách cũng kiểm tra xong, thừa dịp ăn một chút bổ sung năng lượng.
Nhìn về hướng L thị vẫn bốc khói ngùn ngụt, trong lòng mọi người đều có chút trầm trọng, im lặng ăn ít thứ bổ sung năng lượng, Quách Binh vung tay lên: “Lên xe, trở về căn cứ.” Không quản nơi này cuối cùng sẽ biến thành bộ dạng gì, đây không phải việc họ cần quan tâm.
Mấy người Hạ Tử Trọng còn nhớ, dọc đường tới M thị gặp được vài chiếc xe, những người này cũng đi ra ngoài thu thập vật tư, có trao đổi với nhau một ít thông tin, mới biết bọn họ đang ở một trụ sở gần L thị. Không biết lần oanh tạc này có lan đến gần bọn họ hay không? Dù thế nào, việc này hắn cũng không can thiệp được, không lẽ đi gây trở ngại cho quân đội hành động? Chỉ sợ xe của cả bọn còn chưa kịp đi qua đã phải đối mặt với mưa bom lửa đạn.
Trở lại trên xe, khởi động ô tô theo sát xe trước, lúc này người lái là Phương Hách, để Hạ Tử Trọng nghỉ ngơi một chút, bỗng nhiên giật mình – “Bạch cầu?”
Một thứ trắng xóa, không khác gì so với lúc trước chui ra ngoài không gian.
Ưỡn ẹo thân thể, bạch cầu nằm trong ngực Phương Hách chà chà, cọ cọ.
Bạch cầu xuất hiện làm tâm tình hai người đang nặng nề khá hơn đôi chút, chọt chọt cái cục mềm mại kia: “Không gian thăng cấp tốt không?”
Chuyện khiến hai người kinh ngạc xuất hiện, bạch cầu vậy mà – gật đầu!
Đương nhiên, trước đó bạch cầu cũng có thể cùng hai người giao lưu, chỉ là phản ứng giống như chó con nghe mệnh lệnh mà làm, lúc bạch cầu biểu thị ‘đồng ý’ thì cả người đều lay động, động tác như gật đầu nhưng không giống lắm. Mà bây giờ bạch cầu lại có thể sử dụng nguyên cái thân thịt của nó làm động tác đó.
Hạ Tử Trọng một phát túm lấy đầu nó nâng lên đối diện tầm nhìn của hai người, híp mắt nhìn hồi lâu: “Bề ngoài cũng không có gì khác nhau?”
Phương Hách nở nụ cười, vừa lái xe vừa nhìn bạch cầu, nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Anh không cảm thấy da trên mặt nó đỏ ửng sao?”
Vốn dĩ viên cầu này chỉ có độc nhất một màu trắng, nhưng bây giờ trên cái ‘mặt’ trắng của nó còn đính thêm hai cục màu hồng, giống như đánh phấn…” – “Cái này có ích lợi gì?”
Chọt chọt ‘hai má’ thịt của nó, Hạ Tử Trọng không rõ, nếu như không gian tiến hóa thì bạch cầu cũng tiến hóa, nhưng sao không có gì khác với lúc trước? Tỷ như mọc ra mấy ngón chân? Hoặc là mọc ra cái miệng, vân vân, mặt đỏ lên thì làm được gì?
“Ừm. Hình như nhìn đáng yêu hơn?” Phương Hách lời còn chưa dứt, bạch cầu liền uốn người một cái trong tay Hạ Tử Trọng, trượt xuống dưới lao thẳng tới chỗ Phương Hách
Vẫn là mẹ nó hiểu nó nhất!
Gò má đỏ này còn đỏ hơn, màu đỏ hồng diễm lệ làm Hạ Tử Trọng cảm thấy bất lực.
Không để ý tới bạch cầu đang làm nũng nữa, vốn đang muốn đưa tinh thần lực vào không gian thăm dò xem sau khi thăng cấp xong thì như thế nào, Hạ Tử Trọng đột nhiên cảm giác có gì đó không đúng, quay đầu về phía sau một cái, Hạ Tử Trọng bỗng nhiên túm lấy bạch cầu ra khỏi lòng Phương Hách: “Nhìn thấy chỗ kia không, nơi đang bốc khói đó? Mày từ từ đi qua đó, nếu có chuyện gì thì vào không gian, không có thì tìm chỗ nào đổ nát hoặc không người rồi vào không gian chờ tao, tối mang tao qua đó.”
Bạch cầu vừa mới chui ra đoàn tụ với mẹ, liền ưu thương sầu não, ngược đãi! Tuyệt đối là ngược đãi trẻ nhỏ!
Hạ Tử Trọng cảm giác như có một luồng oan ức xông thẳng vào não, nhìn xuống liền thấy đôi mắt to to ngập nước ủy khuất nhìn hắn.
Mình có bắt nạt nó quá không ta?
Một người một cầu giằng co, Phương Hách bỗng nhiên đưa tay qua sờ sờ bạch cầu: “Bé ngoan nghe lời ba nói, buổi tối chúng ta ôm nhau ngủ có được không?”
Yeah! Đương nhiên là được!
Mỗi lần bất kể là ở trên giường, hay là ngủ ngoài xe, túi ngủ đều sẽ bị ba ba bất lương chiếm lấy ném nó qua một bên, bạch cầu lập tức như được uống nước tăng lực, ‘phốc’ một tiếng, nhảy ra ngoài cửa sổ, đương nhiên, trước khi nhảy ra ngoài – nó ẩn thân.
“Kỹ năng ẩn thân của nó hình như tốt hơn trước đây nhỉ?” Hạ Tử Trọng nghi hoặc nhìn chằm chằm ‘con trai’ đang nhảy tưng tưng đi xa, cái bóng nhỏ bé lần này càng khiến người ta không thể thấy được, cho dù nhìn kỹ cũng chỉ thấy một đường viền nhàn nhạt mờ ảo, ẩn thân so với lúc trước càng tốt hơn.
“Nó cũng có thể tiến hóa cùng không gian?” Phương Hách suy nghĩ một chút, hai người lúc này mới nhớ tới – bọn họ còn chưa biết không gian bây giờ ra sao!
Phương Hách đang lái xe, lúc này Hạ Tử Trọng đem tinh thần lực thăm dò trước.
Không gian quả nhiên lần thứ hai lớn gấp đôi!
Lần thăng cấp không gian trước, bên dòng suối nhỏ nhiều thêm hai mẫu ruộng, bây giờ khu vực này cũng thay đổi không nhiều, nhưng chỗ bọn họ ở, kể cả rừng trúc hay sườn núi, cái vịnh phía Nam đều rộng ra không ít!
Đồng ruộng thêm mười sáu mẫu, ngoài ra còn xuất hiện sườn núi, bờ vịnh. Không gian dưới nền đất cũng lớn gấp mấy lần. Căn nhà trúc cũng hơi thay đổi, chỉ lớn hơn một chút xíu, không có thay đổi nhiều.
Lần này cơ hồ có thể nhìn thấy toàn bộ diện mạo của không gian. Nơi này tựa hồ như một thung lũng được các mạch núi vây quanh thành hình trăng lưỡi liềm, giống như một cái vịnh nông nghiệp.
Nơi cao nhất của dãy núi hình ‘trăng lưỡi liềm’ là ở phía Bắc rừng trúc. Còn thác nước, bây giờ đã có thể nhìn thấy vách núi cheo leo bên cạnh thác nước. Dãy núi bao quanh khu này kéo dài tới tận trong biển, đứng bên bờ còn có thể mơ hồ nhìn thấy trong vịnh có mấy dãy đá ngầm, nhìn xuống từ phía trên thì phát hiện – những dãy đá ngầm kia nối liền với dãy núi, có thể hình thành một ‘Vòng tròn’ hoàn chỉnh.
Hạ Tử Trọng còn thấy bên bờ biển có một con thuyền độc mộc, có thể ngồi ít nhất hai người, thoạt nhìn cũng là vật có sẵn trong không gian.
Những thứ khác hiện giờ không thể nhìn rõ, Hạ Tử Trọng rút tinh thần lực ra nhìn Phương Hách cười nói: “Không gian lại lớn ít nhất gấp đôi, vịnh với núi không có liên quan gì tới đất bằng mà cũng lớn hơn không ít, hiện tại anh không thể ước lượng lớn hơn bao nhiêu.”
Phương Hách trong mắt lóe ra hưng phấn, cười nói: “Khi nào chúng ta trở về thì nhìn kỹ đi, còn không gian phía dưới có lớn hơn không?”
“Lớn hơn, hiện ở phía dưới diện tích ít nhất gần bằng mười sáu mẫu đất, so với lúc trước hơn gấp đôi, lại có thêm chỗ để đồ rồi.”
“Vậy tốt quá, em còn đang lo đồ càng ngày càng nhiều không biết nên để chỗ nào.” Hai người bọn họ cho dù không tận lực đi thu thập vật tư, mà mỗi lần làm nhiệm vụ vẫn sẽ tồn trữ vài thứ, hiện tại cũng không phải thời cơ tốt nhất để bán ra những thứ này, bọn họ còn đang phát sầu không biết phải làm sao.
Đoàn người lái xe đi cả ngày lẫn đêm về tới căn cứ, mặt khác, lúc bạch cầu tìm được nơi thích hợp, Hạ Tử Trọng cùng Phương Hách kinh ngạc phát hiện sau lần bạch cầu thăng cấp xong đã có được một cái bàn tay vàng lợi hại rồi!
Trước khi bạch cầu đi, Hạ Tử Trọng rõ ràng cảm nhận được sóng tinh thần của nó, mà lúc đó hắn không có nhiều thời gian ngẫm nghĩ, chỉ cho rằng là năng lực mới xuất hiện do hắn với nó giao lưu nhiều mà thôi, nhưng bây giờ, khi bạch cầu tìm được chỗ, sóng tinh thần truyền tới cho hắn báo nó tìm được chỗ rồi, trong lòng mới sinh ra ý niệm – không nhìn thấy, không biết vị trí của nó hiện tại có thích hợp hay không – lập tức có một hình ảnh xuất hiện trong đầu Hạ Tử Trọng!!
Tinh thần nối tiếp, thị giác cộng hưởng tinh thần bất ngờ tiến nhập trạng thái, tay Phương Hách rút một cái, suýt nữa lái xe nhào thẳng xuống mương, lúc này mới luống cuống tay chân tìm được phương pháp cộng hưởng thị giác – trợn tròn mắt nhìn hình ảnh trong tâm trí, nhắm mắt lại là có thể thấy được những gì bạch cầu nhìn tới.