Mục lục
Chính phi không bằng tiểu thiếp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giọng nói vô cùng quen thuộc lại làm cho nàng có loại cảm giác rất lạ, khiến Mộ Dung Thư vừa định lên tiếng đã nhẹ nhàng khép đôi môi lại, thân hình cũng theo đó run rẩy.

Người trong phòng cũng không biết lúc này là tình huống gì, người thình lình xuất hiện này là ai? Hắn gọi Thư nhi là ai?

Thế nhưng, người trải qua biết bao mưa gió thăng trầm như Đại phu nhân đã trước tiên dừng ánh mắt trên người Mộ Dung Thư, ánh mắt vô cùng sắc bén.

Đại thiếu phu nhân sững sờ một lát, căn bản cũng không rõ tình huống trước mắt là thế nào? Tại sao lại có một kẻ xa lạ đột nhiên xuất hiện? Vả lại khi hắn nhìn Mộ Dung Thư, vẻ bình tĩnh làm cho người ta chán ghét của nàng ta tựa hồ bị phá vỡ!

Thu Diệp tiến lên một bước, đẩy nhẹ Mộ Dung Thư một cái:

– Dung nhi, đừng sợ, ta sẽ cầu xin giúp ngươi.

Dứt lời, nàng cũng nhìn về phía Vũ Văn Mặc, kẻ bỗng nhiên xuất hiện kia.

Cái chạm nhẹ của nàng đúng lúc giúp Mộ Dung Thư hoàn hồn.

– Thư nhi.

Người nọ lại kêu một tiếng, vô cùng thâm tình. Hắn bước về phía Mộ Dung Thư.

Mục tiêu rõ ràng như vậy, khắp phòng nếu vẫn chưa phát hiện hắn đang gọi ai thì thật đúng là quá ngốc rồi! Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía Mộ Dung Thư, đây rõ ràng là Dung nhi, khi nào thì trở thành Thư nhi?

– Vương gia.

Phía sau Vũ Văn Mặc chính là Triệu Sơ và Triệu Thần đang cùng bước vào.

Triệu Sơ đương nhiên biết người Vũ Văn Mặc gọi là ai, sau khi nhìn thấy phản ứng của Mộ Dung Thư, vẻ mặt hắn tối sầm lại.

Lúc Triệu Thần nhìn thấy Vũ Văn Mặc bước về phía Mộ Dung Thư, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc rất rõ ràng. Nam Dương Vương quen biết Dung nhi sao? Hơn nữa phản ứng của Dung nhi có vẻ hơi lạ. Trước kia, gặp bất cứ chuyện gì Mộ Dung Thư đều rất bình tĩnh, hiếm khi thất thần như thế. Hoặc là Dung nhi không biết Vũ Văn Mặc nên mới không quay lại. Nhưng, hai tiếng “Thư nhi”mà Nam Dương Vương gọi là chuyện gì đây?

Người trong phòng nghe nói thân phận Vũ Văn Mặc, đồng loạt nhìn về phía hắn, người này là Nam Dương Vương? Bỗng nhiên, bọn họ lập tức quỳ xuống, ngoại trừ Đại phu nhân chỉ xoay người thi lễ, còn có Mộ Dung Thư.

– Dung nhi, mau quỳ xuống. Đó là Nam Dương Vương, đừng mạo phạm Nam Dương Vương.

Khi Thu Diệp quỳ xuống cũng đồng thời kéo kéo ống tay áo Mộ Dung Thư, lo lắng nói. Ngày hôm nay Dung nhi sao thế? Hoàn toàn không nhạy bén như trước.

– Quỳ xuống, ngươi tiện nha đầu này!

Đại thiếu phu nhân lập tức giận quát Mộ Dung Thư một tiếng. Tiện nha đầu này dám không có quy củ, không cần cái mệnh tiện của nàng sao!

Gần như lúc Đại thiếu phu nhân vừa dứt lời, Triệu Sơ liền cao giọng quát một tiếng:

– Câm miệng!

Thân hình Đại thiếu phu nhân run lên dữ dội, Ngũ thúc vốn ôn nhuận từ trước tới nay sao lại rống nàng lớn như vậy? Chẳng lẽ hắn không biết nàng là đại tẩu của hắn? Đừng nói Đại thiếu phu nhân kinh ngạc, Đại phu nhân và Triệu Thần cũng không thể tin, Triệu Sơ đây là thế nào?

Cùng lúc đó, trong mắt Vũ Văn Mặc lóe lên một tia đau xót cùng tự trách. Nàng sống ở Triệu phủ không tốt sao? Nếu không phải bất đắc dĩ, hắn sẽ không để cho nàng đến Triệu phủ, cũng thành tiện nha đầu trong miệng người khác! Bỗng nhiên, hắn xoay người, con ngươi u ám nhìn về phía Đại thiếu phu nhân.

Vũ Văn Mặc là kẻ sống trong âm mưu tranh đấu gay gắt không thua gì chiến trường một thời gian dài, ánh mắt sắc bén của hắn khiến không ai có thể chống chọi. Đại thiếu phu nhân bị nhìn chằm chằm run rẩy cả người, si ngốc, trên trán mồ hôi lạnh không ngừng túa ra. Sao Nam Dương Vương lại nhìn nàng bằng loại ánh mắt khủng bố này? Hệt như muốn giết nàng!

Mộ Dung Thư chầm chậm xoay người. Vũ Văn Mặc nhìn bóng dáng ngày đêm xuất hiện trong tâm trí, hiện thời đang chân thật trước mắt, con ngươi u ám lạnh lẽo như mùa đông không dám chớp một cái.

Nàng gợi lên khóe môi, nhàn nhạt cười, nhìn Vũ Văn Mặc, thật lâu sau, mới mở miệng kêu:

– Vương gia.

Hắn thật sự đến đây. Sau hơn một tháng xa cách, cuối cùng hai người đã gặp lại nhau. Nàng cảm giác rất rõ ràng, đúng, là cảm giác, trong tâm hồn luôn bình tĩnh có từng vòng từng vòng gợn sóng lan tỏa.

Trước mắt, mọi người nhìn Mộ Dung Thư, đều có thể cảm giác được, Dung nhi có quen biết Nam Dương Vương! Hơn nữa nhìn vẻ mặt Nam Dương Vương, quan hệ giữa hai người không đơn giản!

Đại phu nhân nhíu nhíu mày. Quả nhiên, nha đầu này không đơn giản, nhưng mà, kết quả là có quan hệ gì với Nam Dương Vương? Nhìn thái độ Sơ Nhi, có vẻ như hắn biết chuyện.

Vũ Văn Mặc bá đạo, hầu như dùng hết sức lực toàn thân kéo tay Mộ Dung Thư ôm nàng vào lòng. Mọi người ồ lên.

Triệu Thần trợn tròn hai mắt, đáy lòng kinh ngạc thầm nghĩ: “Dung nhi là người của vương gia? Nhưng vì sao vương gia lại gọi nàng là Thư nhi?”

Đại phu nhân, Đại thiếu phu nhân không phải không kinh ngạc, trách không được thái độ của Sơ Nhi và Nam Dương Vương với Đại thiếu phu nhân lại lạnh lùng nghiêm khắc như vậy. Thì ra, nha đầu kia là nữ nhân của Nam Dương Vương!

Quỳ gối bên cạnh Mộ Dung Thư, đầu óc Thu Diệp bỗng nhiên trống rỗng. Dung nhi quen biết Nam Dương Vương! Trách không được khi tất cả mọi người hành lễ, chỉ có nàng không kinh hoảng cũng không quỳ xuống!

Đôi mắt Triệu Sơ lóe lên, khôn mặt tuyệt sắc hoa lệ tối sầm lại. Từ đầu tới cuối, Vũ Văn Mặc đều sớn hơn hắn một bước. Mà trong lòng Mộ Dung Thư, e là đã có Vũ Văn Mặc.

– Ta đến đây, Thư nhi. Ta nói rồi, sẽ mau chóng đón nàng về.

Vũ Văn Mặc thấp giọng nói bên tai Mộ Dung Thư. Hai tay ôm nàng của hắn run nhè nhẹ. Nàng vốn đã gầy, hiện thời mới một tháng ngắn ngủi, nàng lại càng gầy!

Mộ Dung Thư tùy tâm mỉm cười:

– Vâng.

Dung nhi lại không phải là Dung nhi? Nàng gọi Thư nhi ư?

Người khắp phòng cả kinh. Ai cũng không ngờ mọi việc lại diễn ra như một tuồng kịch như thế. Người không biết nên gọi Dung nhi hay Thư nhi vừa rồi vẫn còn là cô nương bị người khác nắm vận mệnh trong tay, tùy ý chỉ hôn, mà lúc này, Nam Dương Vương xuất hiện khiến tình huống bỗng nhiên đảo lộn.

Đại phu nhân cũng không phải hoàn toàn không biết chuyện xảy ra trong kinh thành, tên tuổi Nam Dương vương phi bà từng nghe nói qua một lần đã nhớ, dường như gọi là Mộ Dung Thư. Chẳng lẽ … Bà kinh nghi nhìn về phía Mộ Dung Thư, Nam Dương Vương gọi Thư nhi là nàng ta sao? Nhưng không phải Nam Dương vương phi đã chết sao?

Triệu Thần kinh ngạc nhìn Mộ Dung Thư, ý nghĩ của Đại phu nhân cũng chính là ý nghĩ trong đầu hắn. Nếu nàng là Mộ Dung Thư, như vậy cũng khó trách trên người nàng không hề có hương vị của dân chúng bình thường, ngược lại có sự cao quý bẩm sinh. Nghĩ đến lời thề son sắt hôm qua của mình, nói nếu gả cho hắn sẽ tài trí hơn người, hiện thời xảy ra chuyện như vậy khiến hắn tự thấy hổ thẹn. Thế nhưng, nếu nàng thật sự là Nam Dương vương phi, sao lại xuất hiện ở Triệu phủ?

Triệu Sơ bỗng nhiên ôm quyền hướng về phía Vũ Văn Mặc, nói:

– Nếu người nhà Triệu Sơ có chỗ nào mạo phạm vương gia, kính xin thứ lỗi.

Nếu người trong phủ biết thân phận Mộ Dung Thư, vậy thì đã không xảy ra chuyện như vừa rồi.

Khuôn mặt tươi cười của Mộ Dung Thư ửng đỏ đẩy Vũ Văn Mặc ra, nàng xoay người nhìn về phía Đại phu nhân và Đại thiếu phu nhân, vẫn nhẹ nhàng bâng quơ,vân đạm phong khinh như vậy:

– Đại phu nhân và Đại thiếu phu nhân có bất kỳ nghi vấn nào cứ hỏi Ngũ thiếu gia đi. Còn nếu vẫn muốn ép ta đưa lên kiệu để gả đi, vậy ta tuyệt đối sẽ không phản kháng.

Lời này vừa nói ra, Đại phu nhân và Đại thiếu phu nhân đều cả kinh. Tình huống lúc này ai không nhìn ra? Nàng lại là người của Nam Dương Vương, nếu đã là người của vương gia, ai dám đụng vào? Đại thiếu phu nhân cúi đầu sát vào trước ngực, thân thể không kiềm nổi run lên, dung nhan đoan trang tú lệ trắng bệch không thôi. Hiện tại nàng rất hối hận, đồng thời cũng vô cùng sợ hãi. Vừa rồi Mộ Dung Thư yên bình không chút gợn sóng nói lời uy hiếp, giờ phút này vang lên bên tai nàng một cách rõ ràng, càng làm cho trong lòng nàng sợ hãi.

– Là hiểu lầm, hiểu lầm, xin Dung nhi cô nương đừng trách. Trước mặt mọi người ta xin lỗi người.

Đại thiếu phu nhân cắn chặt răng, đứng dậy chắp tay xin lỗi Mộ Dung Thư.

Sắc mặt Đại phu nhân nặng nề. Ở Triệu phủ thân phận bà tôn quý, được người người kính trọng. Nhưng ở trước mặt Nam Dương Vương, bà chỉ là bình dân. Huống hồ, việc này thật sự do bà suy nghĩ chưa chu đáo. Vì Triệu phủ, vì hành động hấp tấp của mình, bà cúi người, thái độ thành khẩn nói:

– Nếu biết thân phận Dung nhi cô nương, lão thân tuyệt đối sẽ không làm việc lỗ mãng như thế. Nếu mạo phạm Dung nhi cô nương, xin thứ lỗi.

Nếu nàng ta thật sự là Nam Dương vương phi, như vậy, lời nói trước kia của nàng tuyệt đối không phải giả! Thân phận nàng tôn quý, hơn nữa vẫn là Nam Dương vương phi, một cái thân phận di nương hoặc là chủ mẫu, nàng ta đâu có để trong mắt? E là còn khinh thường đi?

Lúc này, Đại phu nhân âm thầm hối hận, không nên làm việc như thế, dù sao trước đó thái độ Sơ Nhi đối với Dung nhi khá đặc biệt, có thể là bởi vì thân phận của nàng.

– Bổn vương chưa bao giờ biết, Triệu phủ có cái quyền tùy ý định đoạt hôn sự của một người? Hơn nữa sau khi biết được khế ước bán thân của người này không phải ở trong phủ, còn nói ra lời nhục mạ không biết thương tiếc? Xem ra, trời cao hoàng đế xa, quy củ của ai đó ở dưới chân thiên tử là đang xúc phạm hình pháp, mà ở trong Triệu phủ, hình như là tập mãi thành thói quen? Hoặc là chỉ nhằm vào Thư nhi?

Cho tới bây giờ Vũ Văn Mặc cũng không phải người chánh trực, biết rõ người Triệu phủ không biết thân phận Mộ Dung Thư mới như thế. Thế nhưng, nếu như hắn đến chậm một bước, cũng không biết Thư nhi sẽ thế nào? Thư nhi của hắn khi nào trở nên hèn mọn như thế, lại để cho nữ nhân không vừa mắt kia xúc phạm? Có điều Đại phu nhân là mẫu thân của Triệu Sơ, cho dù đã gây ra việc không đúng với Thư nhi, nhưng nhìn dáng vẻ thành khẩn giải thích của Đại phu nhân, hắn cũng không tiện truy cứu. Nhưng mà, vị Đại thiếu phu nhân kia ba lần bốn lượt nhục mạ Thư nhi, bất kể có biết thân phận Thư nhi hay không, đều phải nhận được hình phạt!

Mọi người đồng loạt nhìn về phía Đại thiếu phu nhân, dù sao mới vừa rồi là do Đại thiếu phu nhân cương quyết ép buộc.

Tươi cười bên môi Mộ Dung Thư sâu thêm vài phần, ung dung đứng một bên nhìn mọi người ứng đối. Trước kia đã nói, nàng không phải người xấu, nhưng cũng không phải kẻ tốt lành gì. Không nghi ngờ gì, mấy lời vừa rồi của Đại thiếu phu nhân đã khiến nàng vô cùng khó chịu.

Đang lúc Triệu Thần thất thần nhìn Mộ Dung Thư đã thấy Vũ Văn Mặc bỗng nhiên đi về phía Đại thiếu phu nhân.

Đại thiếu phu nhân nghe vậy, cũng biết hoàn toàn không có cơ may nào, nhưng cho tới nay nàng đều là cao cao tại thượng, việc mặt dày mày dạn hạ mình xin tha thứ, cho dù chết nàng cũng không làm được. Có điều nàng vô cùng hối hận, ngàn không nên vạn không nên thiếu kiên nhẫn như vậy!

Một tiếng “Bốp!” giòn tan vang lên.

Mọi người nhìn về hướng phát ra tiếng động.

Đại thiếu phu nhân đau đớn hét lên một tiếng, ôm gò má đỏ bừng sưng húp, mắt rưng rưng nhìn Triệu Thần. Đây là lần đầu tiên hắn ra tay đánh nàng, hơn nữa còn dùng sức như thế. Khóe miệng tràn ra máu.

– Thật to gan, là ai cho phép trong mắt ngươi không có vương pháp? Cút! Quay về Liên Đạm Uyển cho ta, nếu không có sự cho phép của ta, không được bước chân ra ngoài, miễn làm mất mặt!

Triệu Thần tức giận quát. Vì tức giận mà thân hình run lên, nha hoàn bên cạnh lập tức tiến lên đỡ hắn.

Thu Diệp nghẹn họng nhìn trân trối tình huống đột ngột trước mắt. Vốn cho là Dung nhi sẽ bị trách phạt, thật không nghĩ đến sẽ là Đại thiếu phu nhân! Không đúng, Dung nhi cũng không là Dung nhi, hình như gọi Thư nhi? Nàng vốn muốn hỏi Dung nhi một chút xem chuyện gì đang xảy ra, nhưng tình huống trước mắt khá đặc thù, ngay cả ngẩng đầu nàng cũng không dám, dù sao Dung nhi cũng đang đứng cạnh Nam Dương Vương, hơn nữa, quanh người vị Nam Dương Vương này tràn ngập hơi thở lạnh như băng, khiến kẻ khác không dám nhìn thẳng.

Đại phu nhân vẫn giữ được thái độ tự nhiên điềm tĩnh, nhưng cũng không dám nhiều lời nữa, âm thầm tự trách, tuổi lớn nên cũng có lúc thiếu sáng suốt, quyết định sai lầm. Là già nên hồ đồ rồi sao?

Đại thiếu phu nhân bị Triệu Thần cho một bạt tai, nước mắt tí tách rơi như mưa. Có lẽ do được dạy dỗ từ nhỏ nên không dám khóc lớn, cứ vậy lướt qua Triệu Thần, xấu hổ và giận dữ không chịu nổi nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài.

Đại thiếu phu nhân rời đi, làm cho mọi chuyện lắng xuống. Thế nhưng, khiến mọi người tò mò nhất chính là thân phận Mộ Dung Thư! Kết quả nàng là ai?

Mộ Dung Thư đứng ở một bên nhìn tình huống trước mắt, hơi hơi kinh ngạc, không ngờ Triệu Thần lại tự ra tay. Nguyên nhân hắn làm vậy có lẽ là sợ Vũ Văn Mặc thật sự không chịu bỏ qua, sẽ nguy hiểm đến tính mạng Đại thiếu phu nhân ư? Thế nhưng, để tránh mang lại phiền phức cho Triệu Sơ, vẫn không nên quá tuyệt tình, dù sao trong thời gian ở Triệu phủ, tuy chẳng phải hoàn toàn bình yên nhưng lại bảo vệ tánh mạng không phải sao? Nàng nghiêng đầu cười nói với Vũ Văn Mặc:

– Ta hơi mệt.

Hiển nhiên Vũ Văn Mặc không muốn tiếp tục ở lại cho mọi người nhòm ngó. Hắn còn có rất nhiều, rất nhiều lời muốn nói với Mộ Dung Thư. Nếu đây không phải Triệu gia thì một cái tát của Triệu Thần vừa rồi kia còn lâu mới đủ dẹp tan cơn tức giận trong lòng. Nhưng, trước mắt còn có chuyện quan trọng hơn, lập tức nhìn về phía Triệu Sơ đang đứng ngẩn người.

Tuy ngày thường Đại thiếu phu nhân xử sự khá kiêu ngạo nhưng cũng chưa bao giờ làm ra chuyện gì quá đáng, vậy mà hôm nay thật sự đã đi quá giới hạn. Triệu Sơ ở một bên vẫn chưa lên tiếng nói giúp nàng. Hơn nữa Triệu Sơ biết tính tình Vũ Văn Mặc. Hắn bất quá là tức giận có người khi dễ Mộ Dung Thư mà thôi. Nghĩ đến đây, Triệu Sơ cười khổ trong lòng. Ồn ào đến bây giờ cũng coi như trò khôi hài đã xong. Hắn bèn tự mình đưa Vũ Văn Mặc đến nơi nghỉ ngơi tạm thời, Tân Trúc viên. Đương nhiên, Mộ Dung Thư cũng cùng đi.

Vừa ra khỏi cửa, nhóm hộ vệ và nha hoàn đi theo Vũ Văn Mặc lập tức hướng về phía Mộ Dung Thư hành đại lễ:

– Nô tài (nô tì) tham kiến vương phi!

– Không cần đa lễ, đoạn đường này đều thật vất vả, đứng lên đi.

Mới đầu Mộ Dung Thư khá sửng sốt, xưng hô này vương phi thật sự có hơi xa lạ. Có điều khuôn mặt và thân phận này của nàng chưa thay đổi, nàng vẫn là Mộ Dung Thư. Nhìn những người đang hành lễ với mình, nàng nhẹ giọng đáp.

Nhưng tất cả hành động này làm cho những người vừa rồi trong phòng đang đoán già đoán non thân phận của Mộ Dung Thư đều khiếp sợ!

Nàng ta lại là Nam Dương vương phi!

Tuy rằng Triệu Thần đã sớm đoán ra, nhưng khi chính tai nghe được, thân hình khó tránh khỏi run lên một chút. Nàng quả thật là Nam Dương vương phi.

Trên đường, tuy rằng Mộ Dung Thư sóng vai đi trước cùng Vũ Văn Mặc, nhưng từ đầu tới cuối hai người cũng không nói một câu. Lúc này lòng của nàng rất loạn, đây là tình huống chưa bao giờ xảy ra. Trước kia, nàng làm gì, muốn gì, đều vô cùng rõ ràng. Nhưng hôm nay, Vũ Văn Mặc đến, chân thực xuất hiện trước mặt nàng, lòng của nàng rối loạn, khiến nàng cảm thấy hoang mang.

Vũ Văn Mặc là người nhạy cảm cỡ nào, tất nhiên cảm nhận được tâm tình của nàng. Khi vừa nhìn thấy nàng, hắn mừng như điên. Nhưng giờ này khắc này, hắn mơ hồ bất an.

Hai người đã có ăn ý, trầm mặc không lên tiếng.

Tân Trúc viên là một trong các viện Triệu phủ dùng để chiêu đãi khách quý, trong ngoài viện bố trí vô cùng tinh xảo, ngay cả sàn cũng đều dùng nước lau chùi sạch sẽ, bóng loáng, mơ hồ soi cả bóng.

Trongg khi Mộ Dung Thư và Vũ Văn Mặc đang bước vào viện, thân phận Mộ Dung Thư ở Triệu phủ hoàn toàn sáng rõ.

Không ngờ một giây trước vận mệnh vẫn là một nha hoàn mặc người chém giết, lúc này lại trở thành Nam Dương vương phi! Tuy rằng người trong phủ cũng không biết vì sao vị Nam Dương vương phi đã chết nay lại sống lại, nhưng cũng đều bị tin tức khủng bố này oanh tạc chấn kinh rồi!

Khi Thu Diệp đem hết những gì biết kể lại cho Xuân Mai, quả thực Xuân Mai không thể tin:

– Dung nhi lại là Nam Dương vương phi? Sao lại như thế được?

Thu Diệp cười nói:

– Chẳng trách tối qua Dung nhi … không, là Nam Dương vương phi đã nói với chúng ta, nếu nàng có chuyện gì đó giấu diếm chúng ta, hi vọng chúng ta đừng tức giận. Có lẽ chính là chuyện này. Ngươi không biết vừa rồi khi nhìn thấy Đại phu nhân và Đại thiếu phu nhân ta sợ tới mức nào, may mắn Nam Dương Vương đến đây. Nếu không e là Triệu phủ sẽ gặp phải tai ương. Bất kể Nam Dương vương phi là ai, chỉ cần nàng không có việc gì là tốt rồi.

Tuy rằng nàng hết sức kinh ngạc đối với của thân phận Mộ Dung Thư, nhưng sau khi kinh ngạc, cẩn thận nghĩ lại, Mộ Dung Thư thay tên đổi họ đến Triệu phủ nhất định có nguyên nhân, về phần là nguyên nhân gì, các nàng cũng không nên hỏi nhiều, chỉ cần Mộ Dung Thư sống tốt là được.

– Ta vẫn không thể tin được, nói như vậy, sau này sao chúng ta có thể cùng ngủ một chỗ tán gẫu với nàng được. Có điều, nếu nàng không phải Nam Dương vương phi, chắc chắn Đại thiếu phu nhân sẽ không dễ dàng buông tha. Ai nha, thật là đau đầu. Ngay bây giờ ta rất muốn gặp nàng một chút, có rất nhiều thứ muốn hỏi nàng đây. Về sau chúng ta cũng không dễ mà gặp được.

Xuân Mai mới đầu là kinh ngạc, sau lại vừa sợ hãi vừa vui vẻ, lúc lại phiền muộn, vô cùng rối rắm.

Thấy thế, Thu Diệp chỉ chỉ vào trán nàng:

– Nam Dương Vương và Nam Dương vương phi đã lâu chưa gặp nhau. Hiện giờ khó khăn lắm mới trùng phùng, đương nhiên có rất nhiều lời muốn nói. Làm gì có thời gian gặp chúng ta chứ?

– Cũng đúng.

Xuân Mai gật đầu, vậy cũng chỉ có thể nén những điều muốn hỏi lại trong lòng, chờ nàng ấy có thời gian hỏi lại.

······

Vừa rời khỏi Trúc viên, Triệu Sơ liền đến viện của Đại phu nhân. Quả nhiên, phụ thân, mẫu thân, đại ca đều ở đây. Lúc nhìn thấy hắn, Đại lão gia là người lên tiếng trước:

– Kết quả là chuyện gì xảy ra? Dung nhi cô nương kia sao lại trở thành Nam Dương vương phi?

Họ đều không biết chuyện, nhưng ngay khi biết được thân phận Mộ Dung Thư đều hít sâu một hơi, may mà sai lầm phát sinh ngay chính hôm nay, nếu không hậu quả thiết nghĩ thật đúng là không chịu nổi.

– Hơn một tháng trước, phế đế lén sai người mưu hại vương phi, vì bảo vệ vương phi, vương gia mới tuyên bố với bên ngoài là vương phi táng thân trong biển lửa, sau đó nhờ ta bảo vệ vương phi. Vì tránh không cho người khác điều tra được tin tức về vương phi, chỉ có thể thay tên đổi họ cho vương phi. Chuyện sau đó, phụ thân mẫu thân, đại ca cũng biết.

Triệu Sơ trầm giọng giải thích.

Đại lão gia và Đại phu nhân nhìn nhau, sắc mặt nặng nề. Dù sao chuyện hôm nay coi như đã mạo phạm đến Nam Dương vương phi.

Nhìn ra lo lắng của họ, Triệu Sơ nói tiếp:

– Xin phụ thân mẫu thân yên tâm, Triệu phủ chúng ta có công bảo vệ vương phi, ngay cả trong tình huống không biết nên mạo phạm vương phi, chắc chắn vương gia sẽ không trách tội.

Nghe vậy, Đại lão gia và Đại phu nhân đều thở dài nhẹ nhõm. Vậy thì tốt rồi. Kỳ thực Triệu gia có mấy trăm năm căn cơ, nếu không phải vì sự phát triển lớn mạnh lâu dài của gia tộc, họ cũng sẽ không rút lui khỏi triều đình. Dù sao lúc ấy Triệu gia cũng là trụ cột trong triều đình. Nhưng cây to đón gió, rất dễ đưa tới họa sát sinh, cho nên trong vài năm đã thối lui khỏi triều đình, hiện thời tuy là gia tộc đệ nhất Đại Hoa quốc nhưng không có uy hiếp gì đến hoàng gia.

Hiện thời, an toàn vẫn là trên hết, không nên đẩy Triệu gia lên đầu sóng ngọn gió, nếu không sẽ gặp phải tai hoạ diệt tộc.

Triệu Thần khẽ nhíu mày, thất thần một lát, thì ra nàng đã trải qua chuyện như vậy, trách không được sẽ đặc biệt như thế.

Đuôi mắt Triệu Sơ quét qua Triệu Thần đang ngẩn người, âm thầm lo lắng. Triệu Thần tính tình mạnh mẽ, chưa từng thấy qua hắn để ý đến nữ tử nào như với Mộ Dung Thư. Thế nhưng, cho dù không muốn vẫn phải buông tay.

······

– Ngươi biết tin gì chưa? Dung nhi chính là Nam Dương vương phi đó! Nghe nói là vì trốn tránh sự truy sát của phế đế mới đến Triệu phủ chúng ta. Ta trước kia đã cảm thấy trên người nàng có khí chất tôn quý mà ta và ngươi đều không có. Không ngờ thân phận nàng lại tôn quý như thế. Ta cảm thấy nàng thật tốt, nếu không phải nàng thì những đốm mụn trên mặt ta cũng không thể ít đi được thế này.

Giọng Triệu Thiến tràn đầy kinh ngạc nói. Dứt lời, nàng đưa tay vuốt ve da thịt đang dần dần thay đổi trở nên láng mịn hơn.

Kể từ khi biết thân phận Mộ Dung Thư, sắc mặt Tiền Duyệt rất tệ. Đến cả Đại thiếu phu nhân đều rơi vào nông nỗi như vậy, lúc trước nàng làm thế với Mộ Dung Thư, nếu nàng ta để bụng, sau này nàng cũng không thể sống yên ổn. Nghĩ vậy, Tiền Duyệt tức giận nói:

– Có gì mà vui vẻ chứ?

Triệu Thiến vểnh môi, lơ đễnh không thèm cãi lại. Nàng cũng biết một ít về mâu thuẫn giữa Tiền Duyệt và Mộ Dung Thư. Thế nhưng, nàng không cho rằng vương phi là người hẹp hòi như vậy.

······

Tân Trúc viên

Trong phòng, mùi nhang nhàn nhạt thoảng qua chóp mũi. Mộ Dung Thư đứng trước cửa sổ, Vũ Văn Mặc đứng phía sau nàng.

Nàng trầm mặc, hắn chờ đợi.

– Thư nhi, ta sẽ không hứa hẹn thề thốt bằng lời ngon tiếng ngọt, nhưng ta có thể dùng hành động chứng minh, về sau ta sẽ không để cho nàng một mình đối mặt, cũng sẽ che chở nàng chu toàn.

Vũ Văn Mặc thấy nàng luôn luôn không nói, trong một tháng này trong lòng hắn đột nhiên nảy sinh cảm giác chua xót. Hắn sợ mất nàng. Từ lúc hắn nhận được tin nàng bỏ mình trong đám cháy, đáy lòng hắn tan nát, ngập tràn sợ hãi. Đôi mày rậm khí phách trên khuôn mặt tuấn tú chăm chú nhìn nàng chằm chằm.

Ánh mắt Mộ Dung Thư dời khỏi phong cảnh ngoài cửa sổ, chậm rãi xoay người về phía Vũ Văn Mặc, thật lâu sau mới trầm giọng nói:

– Gia biết không, khi người xuất hiện trước mặt thần thiếp, thần thiếp lại vô cùng mừng rỡ. Cái loại cảm giác này thật sự ngoài dự đoán của thần thiếp.

Nàng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ đặt hắn trong lòng, nàng tự dặn mình nhất định phải tỉnh táo. Có thể xem như nàng không muốn thừa nhận, trước mặt nam nhân này, quả thật lúc nàng không chú ý đã đi sâu vào lòng nàng.

Nghe Mộ Dung Thư nói, Vũ Văn Mặc như nghe thấy được tiếng tim mình đập. Đôi mắt nóng rực của hắn nhìn nàng.

– Nhưng thứ thần thiếp muốn, gia không cho nổi.

Nàng chua xót nói tiếp. Tuy nàng không muốn thừa nhận, nhưng không thể không thừa nhận, trong cuộc sống hơn một năm kia, có lẽ nàng đã yêu hắn, nhưng nàng có suy nghĩ và nguyên tắc của riêng mình, nàng không thể chìm đắm trong tình yêu mà đánh mất bản thân.

Tim Vũ Văn Mặc vang như trống đánh, nhưng nghe xong những lời này của nàng, đôi mày kiếm đen như mực nhăn lại:

– Ta có thể.

– Thần thiếp muốn gia cả đời không cưới hai vợ.

Khóe môi Mộ Dung Thư khẽ cong lên, cười tươi rạng rỡ như hoa nở vô cùng chói mắt. Trước mắt dường như thấp thoáng dáng vẻ không thể tin của hắn khi nghe được những lời của nàng. Nam nhân thời đại này đều không thể chấp nhận chuyện này không phải ư?

Vũ Văn Mặc nhíu chặt mày, thật sâu ngắm nhìn nàng

– Thư nhi, vì sao nàng kiên trì như vậy? Nói cho ta nguyên nhân.

Theo ý hắn, chuyện này không thể xảy ra, cảm giác vô cùng bất ngờ. Đây cũng là điều hắn không thể hiểu về nàng.

Mộ Dung Thư vẫn tươi cười rạng rỡ như cũ:

– Ta ghen tị, điên cuồng ghen tị. Nam nhân của ta không thể có nữ nhân khác, đừng nói là thiếp, ngay cả phong lưu nơi kỹ viện mà người đời vẫn luôn tôn sùng, ta cũng không cho phép. Đây chính là nguyên nhân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK