– Ngươi cho rằng dựa vào thân phận của ngươi cũng xứng chất vấn bổn vương phi?
Vũ Văn Mặc đi về phía nàng.
– Ngươi!
Cô gái kia nghẹn lời, không ngờ những lời đó căn bản chẳng thể chọc giận Mộ Dung Thư! Ở phương hướng này của thiếu nữ vốn không thấy Vũ Văn Mặc.
Mà Vũ Văn Mặc nghe thấy lời nói của thiếu nữ từ nhã gian truyền tới, nhất thời trên vầng trán băng sương lộ ra lãnh ý. Lưu Nam đại nhân đi phía sau hắn đương nhiên nghe được giọng nói kia là của nữ nhi nhà mình, lập tức nơm nớp lo sợ nhìn về phía Mộ Dung Thư và Vũ Văn Mặc. Vừa rồi ăn cơm họ cũng đã biết thân phận Mộ Dung Thư!
Không ngờ Nam Dương vương phi căn bản không chết!
Trước mắt chính là Nam Dương vương phi, mà nữ nhi nhà mình lại bất kính với vương phi như thế! Lưu Nam đại nhân tránh không được toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Mà nữ nhi của Lưu Nam vừa nhìn thấy Vũ Văn Mặc, bỗng chốc ngơ ngẩn. Bình thường nàng đều ở trong khuê phòng, tuy rằng ngẫu nhiên có đến chùa miếu dâng hương, cũng đã gặp qua vài nam tử khác, nhưng lại chưa từng thấy ai xuất sắc như thế! Nếu có thể gả cho người như vậy, cho dù bị giảm thọ nàng cũng cam nguyện! Không chỉ là nàng, những cô thiếu nữ còn lại cũng nhìn đến ngây ngốc, nhưng vì thẹn thùng đều cúi đầu, chỉ ngẫu nhiên ngẩng lên nhìn lướt qua Vũ Văn Mặc.
Nhưng toàn thân Vũ Văn Mặc bao phủ hơi thở lạnh băng, dường như có thể khiến người khác đông cứng, nhìn một chút, trong lòng các thiếu nữ cũng có phần e ngại.
– Khởi bẩm vương gia, con gái của Lưu Tri phủ đại nhân xúc phạm vương phi, trong lúc dùng bữa đã nói chuyện vô phép, ỷ vào thân phận mình tôn quý buộc vương phi đáp lời của nàng. Nô tì thật sự nhìn không được mới lên tiếng thay chủ tử nói hai câu, con gái Lưu tri phủ thế nhưng lại nhục mạ nô tì và vương phi, còn có tiểu thiếu gia. Xin vương gia làm chủ cho vương phi!
Hồng Lăng đang ăn cơm ở phòng bên nghe được động tĩnh, lập tức đẩy cửa phòng ra, chạy tới trước mặt Vũ Văn Mặc và Mộ Dung Thư, trong mắt rưng rưng, cực kì ủy khuất nói.
Hiện thời vương gia coi trọng nhất là vương phi, thiếu nữ ngu xuẩn kia sẽ vì hành vi mạo phạm, coi thường vương phi mà trả giá đắt! Hơn nữa, lá gan nàng ta thật rất lớn, còn dám có ý đồ châm ngòi ly gián quan hệ của vương phi và vương gia! Hòa thân? Đây cũng không phải là việc nhỏ, nếu như là công chúa Nam Cương đến hòa thân, như vậy thì để vương phi ở vị trí nào?
Con gái của Lưu Nam nghe vậy, nhất thời sắc mặt trắng bệch, nha đầu này thật là lớn gan, cũng dám tố cáo nàng! Quá mức đáng giận! Có điều nàng cũng không cần sợ, dù sao từ trước tới nay phụ thân rất yêu thương nàng, tuyệt đối sẽ không để nàng bị người khác khi dễ.
Sắc mặt Mộ Dung Thư chẳng chút gợn sóng, nhìn không ra nàng đang nghĩ gì. Vũ Văn Mặc thu hồi con ngươi sâu thẳm, quay đầu nhìn chăm chú Lưu Nam đại nhân.
– Được, được lắm!
Thân hình Lưu Nam lảo đảo, phịch một tiếng quỳ trên mặt đất, dập đầu lia lịa, nơm nớp lo sợ nói:
– Là hạ quan không biết cách dạy con, là hạ quan không biết cách dạy con, hạ quan nhất định có câu trả lời cho Nam Dương Vương, Nam Dương vương phi!
Hiện thời Nam Dương Vương là người tâm phúc trước mắt của đương kim thánh thượng, đám quan viên thấp cổ bé họng bọn họ nào dám đắc tội?
Nhìn thấy Lưu Nam quỳ xuống, không chỉ mấy quan viên trong nhã gian kia mà ngay cả con gái của hắn và bốn thiếu nữ còn lại đều sửng sốt. Lưu Nam đại nhân ở Nghiệp Thành muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, chưa từng thấy hắn sợ hãi bất kì ai! Hơn nữa, lại dưới tình huống Nam Dương Vương có vẻ như cũng không thật sự tức giận, Lưu Nam đại nhân đã sợ tới mức này!
– Phụ thân! Nữ nhi cũng không làm gì hết, chỉ là hỏi ra nghi hoặc trong lòng mà thôi. Nam Dương Vương, xin người tin tưởng ta, cùng lắm ta chỉ là hỏi hai câu mà thôi, tuyệt đối không có bất kính với Nam Dương vương phi. Trước đó phố lớn ngõ nhỏ đều nói rằng Nam Dương vương phi đã bỏ mình trong biển lửa, vì vậy ta mới nổi lên nghi vấn, dù sao chúng ta cũng không hề nghe được tin tức ngài cưới tân thê.
Thiếu nữ chạy ra nhã gian đến đỡ Lưu Nam dậy, nhưng nâng hai lượt cũng không nâng lên nổi, nàng liền dùng tư thái quyến rũ nhất phúc thân thi lễ với Vũ Văn Mặc, trong mắt thấp thoáng lệ châu.
– Đồ hỗn trướng! Câm miệng!
Lưu Nam giận quát một tiếng.
Thiếu nữ sững sờ, nước mắt trong suốt không kiềm được trượt khỏi rèm mi rơi xuống, phụ thân chưa bao giờ hung dữ với nàng như thế!
Mộ Dung Thư lạnh lùng nhìn Lưu Nam làm bộ làm tịch, giọng nói như hàn băng:
– Không cần giả vờ trước mặt bổn vương phi. Cha con cùng diễn trò!
Cho là nàng không nhìn ra được à? Lưu Nam dạy dỗ con gái mà lại chờ khi nàng ta nói hết những lời lên án nàng, còn không phải là tranh thủ sự đồng tình của Vũ Văn Mặc sao?
Lưu Nam ngẩng đầu dè dặt cẩn trọng đánh giá Mộ Dung Thư, không có dự liệu tới nàng quan sát tỉ mỉ như thế. Đúng là hắn cố ý để nữ nhi lộ diện trước mặt Vũ Văn Mặc, một khi được Vũ Văn Mặc ghé mắt, như vậy con đường làm quan ngày sau của hắn chắc chắn một bước lên mây.
Đôi mày kiếm sắc bén đen như mực của Vũ Văn Mặc chau lại, lời nói ra lại bén nhọn như đao kiếm.
– Lưu Nam Lưu đại nhân, ngươi cứ ở Nghiệp Thành chờ bị tháo mũ ô sa đi!
Dứt lời, hắn ôm lấy Mộ Dung Thư lướt qua bên người vị Lưu Nam đại nhân đang còn sững sờ chưa kịp phản ứng mà đi.
Mấy gã quan viên phía sau thổn thức không thôi! Trong lúc lơ đãng sảy chân lại bị một kích trí mạng như thế!
– Phụ thân!
Thiếu nữ kinh hô, tại sao có thể như vậy? Nàng lớn lên xinh đẹp như thế, người cầu hôn đạp phá muốn nát cửa phủ, nhưng Nam Dương Vương thậm chí ngay cả liếc nàng một cái cũng không thèm! Còn khiến cái ghế của phụ thân cũng không giữ được!
Tuy rằng Vũ Văn Mặc chỉ là một vương gia, nhưng đối phó với một quan viên nhỏ bé như Lưu Nam này thì đơn giản chẳng khác gì muốn bóp chết một con kiến! Huống hồ, Vũ Văn Mặc cũng không phải vô cớ định tội, Lưu Nam hối lộ quan viên, đây chính là tội danh nặng nhất, Lưu Nam đừng nghĩ thoát được!
Trên xe ngựa, Mộ Dung Thư cau mày trầm mặc. Những gì nha đầu kia nói nàng vẫn để trong lòng, nàng ta tuyệt đối không phải tuỳ tiện đoán bừa. Công chúa Nam Cương hoà thân? Nếu đã hoà thân, vậy khi trở lại vương phủ, nàng tuyệt đối không phải là Nam Dương vương phi. Có vẻ như tin tức này đã sớm truyền ra.
Nếu nàng đoán không sai, Triệu Sơ cũng biết. Trách không được hắn lại dùng vẻ mặt đó nói với nàng những lời khó hiểu kia!
Công chúa Nam Cương …
Mâu quang Vũ Văn Mặc thâm trầm nhìn Mộ Dung Thư ngồi đối diện. Nàng bảo Hồng Lăng dẫn theo Hiên nhi đã ăn cơm trưa mệt nhọc ngồi trên một chiếc xe ngựa khác, còn nàng từ lúc bước lên xe ngựa thì luôn luôn trầm mặc. Khi hắn đi ra nhã gian cũng đã nghe thấy lời của nha đầu kia.
Hắn đang muốn chờ trở lại phủ Nam Dương Vương rồi mới báo cho nàng biết. Thật không ngờ, kết quả lại nghe được từ miệng người khác.
– Nam Cương là một nước ra sao?
Mộ Dung Thư mở mắt ra, đôi mắt sáng như sao, mở miệng hỏi ra một câu khiến Vũ Văn Mặc rất ngoài ý muốn! Thế nhưng, chỉ trong nháy mắt, tiếng lòng buộc chặt của hắn như được buông xuống.
– Chỉ là một nước man di nhỏ, với vài vạn chúng dân. Có điều nam tử rất thiện chiến, thường xuyên quấy rầy dân chúng ở biên quan, khiến dân chúng lầm than. Triều đình mấy lần phái binh định tiêu diệt nhưng nam tử man di có công phu trên lưng ngựa rất tốt, lại quen thuộc thảo nguyên, binh lính triều đình đánh vào thảo nguyên thì trúng mai phục, song phương đều không chiếm được lợi thế.
Vũ Văn Mặc chậm rãi nói. Từ lời nói có thể thấy được mức độ phẫn hận của hắn đối với tộc man di này.
Mộ Dung Thư cau mày, việc này hơi khó giải quyết. Nam Cương khó chơi như thế, trách không được sau khi đưa ra đề nghị hòa thân, công chúa Nam Cương có thể lựa chọn đối tượng hòa thân! Nàng từng nghe Hồng Lăng nói, nữ tử Nam Cương đối với chuyện tình dục rất cởi mở, loạn luân hay thông dâm ở Nam Cương cũng không hiếm có gì, huống chi thủ lĩnh của bọn họ còn gian díu cùng con dâu mình.
Thế nhưng, nàng còn nghe nói qua, vị thủ lĩnh này chỉ có một vị công chúa, cực kì sủng ái. Mà cô công chúa này thích văn hóa Đại Hoa quốc, tinh thông mọi thứ cầm kỳ thư họa, ngay cả công phu trên lưng ngựa cũng không kém gì nam tử.
Một nữ nhân như vậy lại lựa chọn người chưa từng gặp mặt như Vũ Văn Mặc, mà không chọn kẻ thân là thái tử như Vũ Văn Hạo, đến tột cùng là vì sao? Dù sao Vũ Văn Hạo cũng chưa cưới vợ, dáng vẻ tuấn mỹ còn vượt trội hơn Vũ Văn Mặc, thân phận cũng tôn quý hơn. Điều này khiến nàng khá khó hiểu. Hoặc là, vị công chúa này đã từng gặp qua Vũ Văn Mặc? Nghĩ đến đây, Mộ Dung Thư tự giác buồn cười, Vũ Văn Mặc chưa bao giờ đến chiến trường nơi biên cảnh, sao có thể gặp gỡ công chúa Nam Cương?
– Việc này khi ta đến Bình Thành mới biết, Hoàng Thượng phái người ra roi thúc ngựa đưa tin tức tới. Ta đã hồi âm cho Hoàng Thượng, tuyệt đối không cưới công chúa Nam Cương! Yên tâm, việc này ta tuyệt đối nắm chắc. Thư nhi không cần vì chuyện này mà phí sức hao tổn tinh thần.
Vũ Văn Mặc thấy Mộ Dung Thư trầm tư, lập tức cầm tay nàng, giọng điệu kiên định lạ thường.
Nghe vậy, Mộ Dung Thư thu hồi suy nghĩ, giương mắt nhìn hắn cười.
– Có chuyện gì chúng ta sẽ cùng nhau gánh vác. Chỉ là một Nam Cương nho nhỏ, đừng nói chàng, ngay cả ta cũng không để trong mắt. Đối với ta mà nói, muốn thu phục Nam Cương là dễ như trở bàn tay.
Mặc dù nàng không có võ công, cũng không có kinh nghiệm thực chiến, nhưng nàng học được rất nhiều thứ từ sử sách. Chỉ cần động não, nàng tin tưởng không có chuyện gì làm khó được nàng.
Nghe thấy lời nói hùng hồn của nàng, Vũ Văn Mặc nhịn không được cười nói:
– Có thê tử thế này, còn cầu gì hơn?
Biết được chuyện hòa thân, nàng không hề chất vấn hắn mà hoàn toàn tin tưởng, cũng cùng tiến cùng lùi với hắn, tin rằng nàng tuyệt đối không giống những nữ nhân tầm thường trên thế gian này!
– Hồi kinh cùng nhau đối mặt đi.
Mộ Dung Thư gợi lên khóe môi, ôn nhu nói. Nếu hắn đã tin tưởng như vậy, thế thì, đến lúc đó nàng chỉ cần ở bên giúp đỡ một chút là được. Công chúa Nam Cương này e là một kẻ địch mạnh mẽ. Có điều, giờ vẫn đang trên đường đi, vậy hãy cứ hưởng thụ đi, hoàn thành kế hoạc thưởng thức phong cảnh xinh đẹp ven đường mà họ đã nói trước đây.
Liên tục chạy mấy ngày, trên đường, Vũ Văn Mặc cố ý dặn xa phu chậm một chút. Xe ngựa xóc nảy, không chỉ ngắm nhìn phong cảnh, hơn nữa ngồi bên trong cũng không phải quá khó chịu như trước. Từ trước tới nay Mộ Dung Thư vốn chẳng có hảo cảm gì với mấy cái xe ngựa cổ đại này, nếu không phải Hồng Lăng có tâm, làm cho nàng một cái đệm lông thật dày, sợ là khi về tới kinh thành, mông của nàng đã không còn nguyên vẹn!
Về phần công chúa Nam Cương muốn hoà thân, Mộ Dung Thư và Vũ Văn Mặc cũng không nhắc lại. Dù sao tình huống kinh thành là thế nào, bọn họ còn chưa nắm rõ, chỉ có thể đợi trở lại, biết rõ chân tướng mọi chuyện mới có thể cân nhắc chuẩn bị kĩ lưỡng.
Thời gian này hai người cũng từng nghe dân chúng bàn tán xôn xao về việc này, nhưng những tin tức mà họ biết được cũng rất ít, lại thêm mắm dặm muối thành ra không còn như lúc đầu, có đủ loại đồn đãi.
Có người nói: “Công chúa Nam Cương không phải hòa thân với Nam Dương Vương mà là đương kim thánh thượng.”
Lại có người nói: “Lối sống của người Nam Cương dâm mị, e là công chúa Nam Cương muốn gả cho đương kim thánh thượng, sau đó lại gian díu với thái tử và Nam Dương Vương!”
Bởi lối sống của dân Nam Cương như thế nên dân chúng Đại Hoa quốc sinh ra đủ loại suy đoán, càng gần kinh thành, hàng loạt đồn đãi ùn ùn kéo tới, sau khi Vũ Văn Mặc và Mộ Dung Thư nghe được, chỉ biết cười khổ không thôi.
Một ngày, họ ngẫu nhiên gặp được Tạ Nguyên trong một tửu lâu ở trấn nhỏ nọ.
Tạ Nguyên vẫn trước sau như một cà lơ phất phơ, đôi mắt tự nhận là phong lưu phóng khoáng, tà mị đào hoa phóng điện bốn phía với các cô nương, nếu không phải Mộ Dung Thư quen biết với hắn, chắc chắn lần đầu tiên gặp mặt sẽ cho rằng đây là đồ lãng tử lăng nhăng hoặc là hái hoa tặc! Thế nhưng, Mộ Dung Thư lại cực kì thích tính cách Tạ Nguyên, như một kẻ phóng túng không bị trói buộc, đều có thế lực, hoặc là có quyền, bản thân Tạ Nguyên như thế, gia tộc hiển hách, mẹ hắn và đương kim thánh thượng là chị em cùng một mẹ sinh ra, càng hiển hách vạn phần! Hơn nữa hiện thời còn được phong Trấn Nam Hầu. Như vậy, hắn càng không để những quy củ kia trong mắt.
– Ta đợi ở đây đã mấy ngày, mỗi ngày trông ngóng vẫn không thấy xe ngựa các ngươi đâu. Ta ngày đêm lo lắng, sợ hai người gặp cướp, thiếu chút nữa cho rằng các ngươi gặp bất hạnh mà lấy nước mắt rửa mặt.
Trên gương mặt tuấn mỹ của Tạ Nguyên rõ ràng hiện ra nụ cười khuynh quốc khuynh thành mê hoặc lòng người, lời nói ra lại hoàn toàn chẳng ăn nhập gì với nét mặt.
Nghe xong cảm thấy hắn thật đáng đánh đòn.
– Xem ra ta và vương gia đã đắc tội, lại dám khiến Hầu gia lo lắng hoa lê đẫm lệ, mĩ nhân thương tâm. Sau này ta và vương gia sẽ cố hết sức tránh. Có điều Hầu gia không nên quá lo lắng, nếu không thật sự sẽ phụ lòng không ít thiếu nữ mến mộ ngài đấy!
Hoa lê đẫm lệ? Tiểu mĩ nhân thương tâm? Nụ cười tao nhã trên mặt vị Hầu gia tự nhận là phong lưu phóng khoáng, tiêu sái mê người, tà mị mê hoặc lòng người nào đó chợt trở nên cứng ngắc. Thứ trong trẻo vốn không phải lệ châu vương ở đáy mắt kia bỗng chốc biến mất, Tạ Nguyên ho nhẹ hai tiếng, cười hết sức khó xử.
– Bản hầu gia nói hơi quá. Có điều cũng không kém là bao.
Mỗi lần gặp nàng, hình tượng của hắn bị tổn hao không ít, nhưng cũng không nhớ lâu. Dù sao trong mắt hắn nữ nhân đều không khác gì nhau, tắt đèn, lột sạch quần áo thì mập hay ốm, ngực lớn mông nhỏ cũng chẳng quan trọng, hắn không có cảm giác gì chứ đừng nói chi những nữ nhân khô khan kia, làm sao có được sự can đảm của nàng, phản ứng nhanh như vậy!
Không có việc gì thì thỉnh thoảng cãi cọ vài câu, rất thú vị!
Nghĩ đến đây, khoé môi đỏ sẫm như máu của Tạ Nguyên giơ lên, cười rất vui vẻ.
Khóe miệng Mộ Dung Thư co giật, da mặt người này cũng quá dầy đi!
Vũ Văn Mặc tập mãi thành thói quen, chỉ là đáy mắt hiện lên một tia không kiên nhẫn, hơi tức giận nói:
– Nói đi, sao lại đợi ở đây?
Tuy rằng Tạ Nguyên nhìn qua có vẻ cà lơ phất phơ không chịu trói bược nhưng chưa bao giờ làm những chuyện khiến người khác phiền chán, tuy sắc mặt hắn không có gì bất thường nhưng Vũ Văn Mặc quen biết hắn đã lâu, biết kẻ vốn nên ở kinh thành như hắn lại xuất hiện trên trấn nhỏ chỉ để chờ mình, nhất định là có chuyện quan trọng.
Thấy hai người họ có việc cần trao đổi, Mộ Dung Thư liền đứng dậy nói với Vũ Văn Mặc:
– Thần thiếp hơi mệt, đi nghỉ ngơi trước.
Dứt lời, nàng nhìn về phía Hiên nhi bên cạnh đang chơi vui vẻ nói:
– Hiên nhi, chúng ta trở về phòng nghỉ ngơi.
– Ừ, nàng đi nghỉ trước đi.
Vũ Văn Mặc gật đầu.
Hiên nhi từ trên ghế nhảy xuống, vươn cánh tay nhỏ bé mập mạp ra chỗ Mộ Dung Thư, ngọt ngào ngây thơ nói:
– Mẫu thân, Hiên nhi buồn ngủ quá.
– Vậy trước tiên đi ngủ một lát, chờ cơm chiều, mẫu thân sẽ bảo Hồng Lăng đánh thức con.
Giọng Mộ Dung Thư cực kì ôn nhu nói.
– Dạ.
Ánh mắt Vũ Văn Mặc luôn luôn nhìn theo Mộ Dung Thư và Hiên nhi, cho đến khi hai người lên lầu không còn thấy bóng dáng hắn mới thu hồi ánh mắt.
– Ngươi đến đó cùng lắm chỉ một tháng, nhưng không ngờ trong lòng thật sự coi trọng vương phi.
Khi Tạ Nguyên nói lời này, cau chặt mày, trước kia Vũ Văn Mặc chưa để ý yêu thương ai, hắn xem đây như nói đùa, hi vọng có một nữ nhân có thể trở thành tri kỉ của Vũ Văn Mặc, nhưng hôm nay, tình huống trong triều như vậy, hắn thật sự thấy lo lắng.
– Tình huống trong triều thế nào? Công chúa Nam Cương vẫn khăng khăng muốn hòa thân cùng bổn vương?
Trong mắt Vũ Văn Mặc không chứa một tia dịu dàng, giọng nói bỗng chốc trầm thấp, thần sắc lạnh lẽo.
Vào đến trong phòng, Hiên nhi chơi đùa nên khá mệt, Mộ Dung Thư liền bảo Hồng Lăng dẫn cu cậu về phòng nghỉ một lát.
Sau khi Hiên nhi ngủ, Hồng Lăng quay lại, thấy Mộ Dung Thư đang đọc sách, nàng liền đi qua.
– Vương phi không lo lắng sao?
Hồng Lăng vốn không muốn quấy rầy Mộ Dung Thư đọc sách, nhưng trong lòng lại có vài lời không thể không hỏi, dù sao trên đường đi, nàng đã nhận ra tình cảm giữa vương phi và vương gia càng ngày càng tốt, vương gia càng ngày càng quan tâm để ý đến vương phi, đây chính là chuyện tốt, chờ sau này trở lại vương phủ, cho dù tương lai vương gia có nạp thiếp, có trắc phi, nhưng chắc chắn vương gia sẽ không để cho vương phi bị thiệt thòi. Dù sao vương phi vẫn là chủ mẫu của phủ Nam Dương Vương.
Nhưng …
Nghe vậy, Mộ Dung Thư khẽ chớp mắt, bỏ sách xuống, ngẩng đầu nhìn Hồng Lăng, biết lời này của nàng là ý gì, cười nói:
– Lo lắng cái gì?
Lúc này có lo lắng cũng vô dụng, còn không bằng ung dung thoải mái chờ đợi, cũng dần dần biến tình cảnh bị động của bọn họ thành chủ động.
– Trên đường đi, nghe được nhiều đồn đãi như vậy, chuyện nào cũng đều nói về công chúa Nam Cương và vương gia. Tuy cũng có người nói công chúa Nam Cương là cùng đương kim thánh thượng hòa thân nhưng ngay lúc đầu, từ miệng của con gái Lưu Nam đại nhân chúng ta đã biết công chúa Nam Cương muốn hòa thân với vương gia. Nếu nàng ta thật sự hòa thân với vương gia, vậy sau này vương phi phải làm sao bây giờ?
Trong mắt Hồng Lăng tràn ngập lo lắng, nàng biết Mộ Dung Thư tin tưởng mình nên không hề che giấu ý nghĩ trong lòng.
Mộ Dung Thư khép hờ mắt, trên khóe môi vẫn là nụ cười thanh nhã.
– Đồn đãi dù sao cũng chỉ là đồn đãi. Hồng Lăng, ngươi ở bên cạnh ta lâu như vậy, hiểu cách làm việc của ta, hiện tại mọi chuyện chưa rõ ràng, sao có thể tự loạn trận cước? Huống hồ cho dù việc này có là thật, như vậy, lúc chưa biết rõ chân tướng, lo lắng cũng không giải quyết được gì. Lúc này, càng bình tĩnh giữ yên lặng càng tốt.
– Vương phi nói rất đúng.
Hai mắt Hồng Lăng tỏa sáng. Đúng vậy, cho dù hiện tại lo lắng thì có ích gì? Còn không phải tự mình rối loạn sao? Vương phi chính là vương phi, nhìn mọi việc một cách thấu đáo. Lập tức, Hồng Lăng vui vẻ nở nụ cười.
Mộ Dung Thư thấy Hồng Lăng yên tâm thì tiếp tục cúi đầu đọc sách, cùng lúc đó, nụ cười ung dung thanh nhã trên môi nàng cũng biến mất. Việc này sẽ không dễ dàng giải quyết như vậy, nếu không Tạ Nguyên cũng sẽ không xuất hiện lúc này!
Dưới lầu.
Vũ Văn Mặc sắc mặt âm trầm.
– Xem ra Hoàng Thượng có vẻ như cố tình đồng ý cho công chúa Nam Cương cùng bổn vương hòa thân.
– Đúng vậy, tuy Hoàng Thượng không nói rõ. Đã nhiều ngày thái độ của đặc phái viên Nam Cương rất kiêu căng, thừa dịp tân đế Đại Hoa quốc mới đăng cơ triều cục bất ổn mà ép Hoàng Thượng. Hoàng Thượng rất bất mãn với việc này, đồng thời người vẫn khá để ý suy nghĩ của ngươi. Chuyện này hơi khó giải quyết.
Tạ Nguyên khẽ chau mày, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng cẩn thận. Ai cũng không ngờ, ngay lúc tân hoàng đăng cơ lại đột nhiên phát sinh chuyện này.
– Bổn vương tuyệt đối sẽ không đồng ý hòa thân!