Gã sai vặt phía sau Triệu Sơ nghe vậy lập tức đáp:
– Vâng, Ngũ thiếu gia.
Hồng Lăng đang ngồi trong phòng thấy một màn này, có chút ngoài ý muốn nhìn về phía Triệu Sơ, trong lòng bỗng nhiên có một suy nghĩ to gan. Ngũ thiếu gia bảo vệ vương phi như thế, có phải có ý với vương phi không? Nghĩ tới khả năng này, sắc mặt Hồng Lăng biến đổi, thân hình lảo đảo một cái. Chuyện này làm sao có thể! Vương phi là người của vương gia, cho dù vương phi có nhất thời tức giận mà rời khỏi phủ Nam Dương Vương thì chuyện vương phi là người của vương gia cũng không thể thay đổi. Ngũ thiếu gia sao lại thích vương phi chứ? Nếu chuyện này bị kẻ hữu tâm biết, chắc chắn lại có sóng to gió lớn.
Hồng Lăng vội vàng thu hồi tầm mắt, trong lòng phức tạp không thôi, kế tiếp nên làm cái gì bây giờ? Sao Vương gia còn chưa tới tìm vương phi? Nhưng Hồng Lăng nào biết đâu rằng, Vũ Văn Mặc cũng đã sớm đến rồi!
Chỉ là…
Trước cửa, Mộ Dung Thư nghe Lưu Kiện nói, bỗng nhiên cảm thấy vô cùng chói tai. Nàng nhẹ nhàng khoát tay, nói với Trương Anh và Trương Tuyền:
– Ta hơi mệt, không muốn ở chỗ này nghe chó sủa nữa, các ngươi mau chóng xử lý xong việc này đi.
Nghe vậy, Lưu Kiện giận dữ. Ở trấn Thượng Chí chưa từng có một nữ nhân nào dám nói chuyện với hắn như vậy. Còn hình dung hắn thành chó! Điều này quả thực khiến Lưu Kiện không thể chịu đựng được.
Ngay lúc hắn muốn vung quyền đánh qua thì sắc mặt Lưu lão gia hoảng sợ ngăn cản, cũng quát lên bảo hắn ngưng lại:
– Kiện Nhi, đừng gây ra sai lầm nữa!
Lưu lão gia đứng ngoài quan sát từ đầu đến cuối, lại nhìn thái độ của Trương Anh, cuối cùng là vẻ mặt của người đàn bà mặt rỗ nọ, nàng ta bình thản ung dung như thể nắm hết mọi chuyện trong tay, hiện thời e rằng họ đã không có quyền lựa chọn!
– Được, tám lần thì tám lần.
Lưu lão gia nhìn về phía Trương Anh, ánh mắt âm trầm trả lời. Lúc này, Lưu lão gia có chút hối hận, nếu như lúc ấy hắn nhẫn tâm thêm chút nữa, để Kiện Nhi nhổ cỏ tận gốc thì làm gì có tình cảnh hôm nay, Trương Anh cũng sẽ không có cơ hội leo lên đầu lên cổ họ làm mưa làm gió như thế, còn tùy ý ra điều kiện!
Lưu lão gia đồng ý không chút do dự như thế nhưng Lưu Kiện và Nhã di nương làm không được. Hai người trăm miệng một lời nói:
– Phụ thân, tuyệt đối không được!
Lưu Kiện nói:
– Biết rõ là mấy kẻ này cố tình, chúng ta vì sao còn phải theo đúng ý họ? Số tơ tằm này cùng lắm chỉ có giá hơn mười vạn lượng, nhưng hôm nay họ lại bán cho chúng ta với cái giá cắt cổ là hai triệu bốn trăm ngàn lượng. Tại sao chúng ta phải chịu lỗ như thế? Hiện thời số tơ tằm này không có cũng được, cùng lắm thì thương lượng với khách hàng một chút rồi đợi mấy tháng sau giao hàng cũng không phải không được.
Nhã di nương không đồng ý là vì số tiền hai triệu bốn trăm ngàn lượng này không phải là con số nhỏ. Lưu gia sở dĩ trở nên giàu có như hôm nay thật ra là nhờ số gia sản của Trương gia, giờ nếu tiêu tán hết phân nửa không phải là bị tổn thất nặng sao? Tương lai sao nàng có thể khoe khoang khoác lác với người ta được?
Lưu phu nhân cũng rất đau lòng, bà do dự khuyên nhủ Lưu lão gia:
– Lão gia, ta thấy Kiện Nhi nói có lý. Chỉ cần chúng ta giải thích rõ ràng với khách hàng thì cũng không đáng tổn thất nhiều ngân lượng như vậy.
– Ý kiến đàn bà! Các ngươi thì biết cái gì. Lúc trước hộ khách quyết định mua hàng ở Lưu gia cũng đã quy ước đàng hoàng, phải giao hàng đúng thời gian, nếu không thể giao hàng thì sẽ phải bồi thường ngân lượng gấp mười lần. Bồi thường mười vạn lượng bạc là chuyện nhỏ, nhưng nếu tin tức chúng ta không có tơ tằm bị lan truyền, còn có ai sẽ làm ăn với Lưu gia nữa?
Lưu lão gia trách móc. Trước mắt biết rõ là mắc bẫy nhưng hắn vẫn phải nhảy xuống, bằng không hậu quả thiết nghĩ không chịu nổi.
Mộ Dung Thư mím môi nhàn nhạt cười. Lưu lão gia cơ trí như vậy thật đúng là ngoài dự liệu của nàng, còn biết vài phần nguyên tắc buôn bán. Nếu không phải nàng đã sớm có chuẩn bị thì cửa ải khó khăn này Lưu gia sẽ dễ dàng vượt qua.
– Gấp mười ngân lượng cũng còn lời hơn phân nửa so với giá bây giờ. Phụ thân, người nghĩ lại đi.
Trong đầu óc Lưu Kiện toàn là bạc. Chỉ trong chốc lát phải bỏ ra đến hơn hai trăm vạn, hắn thật đau lòng. Dù sao hai triệu lượng này Lưu gia cũng cần hơn mười năm mới có thể tích góp được, hiện thời lại bị Trương Anh, người hắn hưu lấy đi mất!
Lưu lão gia chủ ý đã quyết, ông ta đẩy Lưu Kiện ra đi về phía Trương Anh, trầm giọng nói:
– Con dâu, bây giờ ngươi quyết định đi. Nếu hiện tại ngươi làm như thế, sau này có muốn quay về Lưu gia, Lưu gia cũng tuyệt đối không thể tha cho ngươi. Một khi bước lên con đường này thì tương lai không thể hối hận.
Không hổ là gừng càng già càng cay! Lưu lão gia đến cuối cùng vẫn không quên mục đích của ông ta.
Đáng tiếc, Trương Anh luôn luôn đứng ở bên cạnh, nhìn rất kĩ sắc mặt Lưu Kiện, Lưu phu nhân, thấy rõ ràng rành mạch. Nàng hoàn toàn không hề do dự mà gật đầu:
– Ta hiểu rõ. Nếu Lưu lão gia đã quyết định, thế thì mau ký khế ước, ngày mai mang ngân phiếu tới, chúng ta một tay giao bạc, một tay giao tơ tằm.
Trương Anh trả lời không chút ngập ngừng khiến mọi người thêm vài phần kính trọng nàng. Mà mấy người Lưu lão gia cũng hiểu, Trương Anh tuyệt đối sẽ không thay đổi quyết định!
Trên môi Mộ Dung Thư khẽ nhếch lên một nụ cười nhẹ nhàng ưu nhã. Phản ứng và cách xử lí hôm nay của Trương Anh khiến nàng hết sức hài lòng. Là phụ nữ cần phải độc lập tự chủ, nếu không, một khi phụ thuộc vào người khác, như vậy chỉ có thể rơi vào kết cục trở thành đồ chơi hoặc bị chồng ruồng bỏ.
Nhã di nương oán hận nhìn Trương Anh, sau đó lại tức giận nhìn về phía Mộ Dung Thư. Nhất định là nữ nhân này ở sau lưng giúp Trương Anh, bằng không người đàn bà đó sao có thể dễ dàng lật ngược thế cờ như vậy?
Lúc này, trong ngõ hẻm đã có rất nhiều người tụ tập ngoài cửa. Vừa rồi người của Lưu gia gây ra động tĩnh thật không nhỏ nên đám đông cũng bắt đầu vây quanh chỉ trỏ.
Mộ Dung Thư đứng hơi khuất bên trong một ít, thành ra toàn bộ lực chú ý của mọi người đều dồn vào đám người Lưu gia, Trương Anh và Trương Tuyền.
Mà Hồng Lăng từ trong nhà lấy giấy mực ra, giao cho Lưu lão gia:
– Mời Lưu lão gia lập chứng từ.
Lưu lão gia thấy thế, nhíu nhíu mày. Chuyện cho tới bây giờ, ông ta cũng không còn cách nào, đành tạm thời đáp ứng, nhưng vẫn nhìn thoáng qua Trương Anh, muốn từ trên mặt nàng nhìn ra sự chần chừ. Nhưng đáng tiếc là vẻ mặt Trương Anh cực kì chắc chắn, ông ta chỉ có thể đặt giấy bút ở một bên trên bàn đá, hạ bút viết khế ước, cuối cùng ký tên, đóng dấu.
Hồng Lăng cầm chứng từ lên cẩn thận đọc từ đầu tới cuối hai lần, xác nhận không có sai sót gì mới gật gật đầu với Mộ Dung Thư, sau đó hướng về phía Trương Tuyền cũng gật gật đầu.
– Được, rất tốt! Hôm nay cuối cùng ta cũng được chứng kiến đức hạnh của ả dâm phụ ngươi! Trương Anh, từ nay về sau ngươi và ta chính là người lạ, ngươi đừng mong lại bước vào cửa Lưu gia.
Lưu Kiện thấy ván đã đóng thuyền, hiện thời nói gì cũng không thể thay đổi việc bọn họ bán tơ tằm cho Lưu gia. Nhưng cục tức này trăm triệu lần hắn cũng nuốt không trôi!
– Tỷ tỷ, ta cũng chưa từng nghĩ tới, ngươi lại nhẫn tâm như thế.
Vì mọi người đang vây xem, Nhã di nương giả vờ giả vịt cầm khăn thêu chấm chấm khóe mắt, tiếp đó còn nói thêm:
– Dù sao chúng ta cũng một hồi tỷ muội, ta vốn nghĩ rằng ngươi sẽ nể tình ngày xưa không làm khó dễ Lưu gia, nhưng hôm nay, thật không ngờ ngươi lại máu lạnh vô tình, đối xử với Lưu gia như vậy.
– Con dâu, ngươi khiến mẫu thân thật thất vọng.
Trong mắt Lưu phu nhân cũng ẩn chứa nước mắt, chỉ không biết lệ này là vì mất đi nàng dâu tốt như Trương Anh mà rơi, hay là bởi vì mất đi một đống bạc trắng loá mắt mà chảy.
Lưu lão gia cũng không nói nữa, mà luôn quan sát Mộ Dung Thư.
Hồng Lăng thật sự hết nhìn nổi những người này diễn trò, lập tức hừ lạnh nói:
– Các ngươi không đùa chứ? Chúng ta cũng không dư tiền mà mời con hát đến diễn kịch! Ai phải ai trái, bà con cô bác xóm giềng ở đây đều vô cùng rõ ràng, các ngươi tội gì tiếp tục ở đây giả vờ giả vịt? Sẽ không sợ hoàn toàn phản tác dụng?
– Ngươi một ả tỳ nữ cũng dám châm biếm chúng ta!
Nhã di nương nghe Hồng Lăng châm chọc, nhất thời nổi giận mắng.
Trong mắt Mộ Dung Thư mây đen cuồn cuộn. Nàng xem Hồng Lăng như tỷ muội, ai dám nhục mạ Hồng Lăng cũng chính là nhục mạ nàng.
Mộ Dung Thư quay đầu nhìn về phía Trương Tuyền, dùng ánh mắt ý bảo Trương Tuyền nên hành động.
Nhận được tín hiệu của Mộ Dung Thư, Trương Tuyền lập tức từ trong lòng lấy ra vài thứ ném cho Nhã di nương.
Nhã di nương ngây ra, không hiểu Trương Tuyền đang làm gì.
– Ngươi làm gì thế?
Lưu Kiện giận giơ mày trừng mắt với Trương Tuyền.
Trương Tuyền cười nói:
– Dù sao Lưu thiếu gia cũng từng là anh rể của ta, cũng là cha của Vân nhi. Lưu gia các ngươi tuy rằng không việc ác nào không làm, nhưng Trương Tuyền ta cũng là người quang minh lỗi lạc, đương nhiên không thể chịu nổi những thứ dơ dáy lắc lư trước mặt mình. Trước kia lừa gạt tỷ tỷ không quan trọng, nhưng ta không muốn sau này Vân nhi học theo, làm mất mặt Lưu gia, đồng thời cũng làm mất thể diện tỷ tỷ.
– Ngươi có ý gì?
Nhã di nương cau mày, hoàn toàn không biết Trương Tuyền là ý gì. Bất quá nàng vừa mới dứt lời, liền cúi đầu nhìn lại mấy thứ quăng trên đất.
Đó là một cái khăn màu trắng thêu ít hoa mai, còn có một vết máu, thứ này nhìn rất quen mắt! Sắc mặt nàng nhất thời tái nhợt.
Mộ Dung Thư lạnh lùng nhìn Nhã di nương đột nhiên thay đổi sắc mặt. Trong lòng cười lạnh, sớm biết có hôm nay thì lúc trước đừng làm! Nhân nào quả nấy, Nhã di nương nhất định phải vì sai lầm mình phạm phải mà trả giá thật nhiều.
Lưu lão gia, Lưu phu nhân, Lưu Kiện hoàn toàn bối rối, không biết Trương Tuyền đang làm gì, chẳng qua nhìn sắc mặt Nhã di nương bỗng nhiên trắng bệch thì biết đây không phải là chuyện gì tốt.Trong phòng, người đang ung dung như xem kịch, Triệu Sơ, khóe miệng gợi lên tươi cười tuyệt mỹ câu hồn đoạt phách. Mộ Dung Thư vẫn như thế, tiến hành phản kích từng bước một. Chỉ cần nàng ra tay, không thể không nói, vô cùng hả giận! Chẳng qua, còn có thêm vài phần hương vị đuổi tận giết tuyệt. Đây chính là Mộ Dung Thư, tính kế mọi người đặc biệt như thế.
Hiện thời, ngoài cửa vây quanh rất nhiều người. Những chuyện ngày hôm nay nhất định sẽ truyền đi, bọn họ không thể lại mất thể diện nữa!
Lưu lão gia lên tiếng quát bảo Trương Tuyền ngưng lại, không để hắn tiếp tục nói hết.
– Chuyện trong nhà của Lưu gia chúng ta không cần một ngoại nhân như ngươi nhúng tay! Hôm nay chuyện buôn bán đã xong, không cần nói nữa. Kiện Nhi, mang theo con dâu, chúng ta đi.
Đám người Lưu Kiện nghe nói, không dám cãi lại, tức thì bỏ đi. Mà Nhã di nương càng hận không thể trốn ngay lập tức.
Trương Tuyền là người hàng năm tập võ, thân mình cường tráng, động tác vô cùng nhanh nhẹn, sao Lưu lão gia có thể so được, lập tức bị Trương Tuyền ngăn ở cửa.
Mà lúc này, những người ngoài cửa cũng nhao nhao lên:
– Kết quả là chuyện gì thế? Trương Tuyền, ngươi nhanh nói đi, làm cho những người chờ nãy giờ như chúng ta đây nghe một chút. Dù sao đều là người cùng một thị trấn, đừng keo kiệt thế chứ!
– Đúng đó. Đứng lâu như vậy, chân cũng phát đau, tằm trong nhà còn đang chờ ăn đây. Lúc này nếu không biết là chuyện gì, thật khiến lòng người căm giận bất bình!
Người bên ngoài kêu la om sòm, sắc mặt mấy người Lưu gia đều cực kì khó coi.
Nhã di nương cắn răng, sắc mặt trắng bệch nhìn về phía Trương Tuyền, giọng nói có chút cầu khẩn:
– Ta chưa từng đắc tội ngươi đúng không? Tại sao ngươi lại cố tình nhằm vào ta chứ?
Trương Anh cũng khó hiểu nhìn về phía Trương Tuyền, kết quả đệ đệ có chuyện gì gạt nàng? Sao sắc mặt Nhã di nương khó coi như thế?
Trương Tuyền cười lạnh nói:
– Ngươi và Lưu Kiện chiếm đoạt sản nghiệp Trương gia ta. Đây không phải là đắc tội với ta sao? Nếu trong lòng ngươi không có quỷ, hà cớ gì phải sợ? Thế nhưng, ngược lại ta thật sự là không ngờ, Lưu Kiện tự cho mình là thông minh lại cũng bị ngươi lừa!
Nhã di nương nghe vậy, thân hình lảo đảo, lui về phía sau một bước dài.
//////Mộ Dung Thư đã đứng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm phản ứng người một nhà Lưu gia, nàng không muốn bỏ qua cảnh này. Nàng không biết tại sao lại chán ghét Lưu gia đến như vậy, có lẽ là do Liễu Ngọc Nhi đã từng rơi vào hoàn cảnh này, hoặc có lẽ là vì những điều Lý thị gặp phải, mà cũng có lẽ là do giọng nói non nớt kia của Hiên nhi, nàng mới có thể tính kế đối phó Lưu gia như thế.
Chính vào lúc nàng đang suy nghĩ, bỗng nhiên cảm giác được một ánh mắt nóng rực quen thuộc đến tận xương tủy. Nàng ngẩng phắt lên lần theo cảm giác kia nhìn lại. Nhưng đập vào mắt cũng chỉ là đám người xa lạ và vách tường lạnh như băng.
Nhưng, nàng cảm giác ánh mắt quen thuộc ấy vẫn quanh quẩn đâu đây.
Khi nàng chậm rãi thu hồi ánh mắt, khoé mắt bất ngờ nhìn thấy một vạt áo đỏ tía viền hoa văn vàng, nhưng lúc ngẩng đầu lên, lại vẫn là những người xa lạ và vách tường lạnh như băng.
Nàng tự giễu cười lạnh, không ngờ nàng cũng sẽ có lúc không khống chế nổi bản thân mình như thế. Bất kể là kiếp trước hay trọn cuộc đời này, cái nàng muốn cũng chỉ là một lòng một dạ, bạc đầu chẳng xa nhau.
Đúng vậy, chỉ là mong hai người một lòng một dạ, bạc đầu chẳng xa nhau.
– Phu nhân, trò hay trình diễn.
Bên tai truyền đến tiếng Hồng Lăng nhắc nhở, nàng lập tức phục hồi tinh thần lại, cũng nhìn về phía Nhã di nương và Trương Tuyền.
Lúc này Nhã di nương đã hoàn toàn hoảng loạn, có vẻ như ả biết Trương Tuyền muốn nói gì, khuôn mặt trắng bệch, điềm đạm đáng yêu.
Đáng tiếc, kẻ ở trên giang hồ hành tẩu như Trương Tuyền cũng không phải những người tùy tiện thương hương tiếc ngọc kia, giọng nói hắn đột nhiên rét lạnh:
– Ngươi thật ra vốn là nha đầu thông phòng của Vương viên ngoại hơn sáu mươi tuổi ở trấn Thái Nguyên, mà khăn gấm kia chính là chứng cứ cho đêm đầu của ngươi và ông ta đúng không? Sau đó nhà Vương viên ngoại lụn bại, ngươi mới bỏ đi rồi bị người khác lừa gạt bán vào thanh lâu, cũng làm kỹ nữ một thời gian. Về sau trốn thoát, thời điểm không có cơm ăn mới ở nơi không ai nhận ra ngươi là trấn Thượng Chí đi lừa gạt, nếu không nhờ chị ta cứu ngươi, e là ngươi lại quay về nghề cũ phải không?
– Ngươi nói bậy!
Đôi môi Nhã di nương run lên, thân hình lui ra phía sau một bước dài.
– Nếu không có chứng cớ ta lại dám nói như thế sao? Những người đàn ông từng có một đêm phong lưu với ngươi ở trấn Thái Nguyên ngày hôm nay đều đến đây.
Trương Tuyền hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn phá vỡ ảo tưởng của Nhã di nương.